May mắn &
Hên xui trong đời lính chiến
Ba, bốn phát
Tập Truyện Thuyền Đời
13 người cuối cùng về
từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum
Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời -
Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long
Ngày oan trái! -
Audio
Đất nước tôi -
Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh -
Audio
Chuyện cuối năm -
Audio
Màu áo cũ -
Audio
Mang theo quê hương
-
Audio
Trong
âm thầm c̣n nhớ ai! -
Audio
Sài G̣n là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng ngh́n cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
C̣n nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đ̣ -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Vậy mà bốn mươi năm trôi qua rồi.
Chiều nay t́nh cờ xem 55 năm nh́n lại, đôi khi phải bám chặt tay vào
thành ghế… Biết bao tâm tư chất chứa, cũng muốn một lần trải ḷng,
nhưng rồi thấy bà Dương Nguyệt Ánh đă ‘giành’ nói hết cả rồi, nói từ
năm, sáu năm trước, nói ngắn, gọn và đủ. Nói cả những điều nhỏ nhặt
mà lịch sử đă quên, đang quên và có lẽ cũng sẽ quên luôn: Người lính
ra trận với vũ khí kém cỏi. Lỡ thua th́ bị chê bai, nhưng nếu thắng
th́ chỉ những người bạn lớn được nói đến. Tủi quá! Xin cám ơn bà.
Đă “sạch nợ sông núi rồi”. Mệnh Trời bắt thế, chỉ là lực bất ṭng
tâm thôi. Đâu cần phải đấm ngực Mea culpa… Mea culpa… Cái đó nên
dành cho những chính khách salon, những người tinh hoa, những kẻ ba
rọi. Sự thật là sự thật. Người lính bên nào lại chẳng đau, mỗi bên
đau mỗi kiểu. Cuộc chiến tàn rồi. Ván cờ thế bày ra, không có cửa
cho những tay chơi cờ thí chốt".
Chuyện hôm nay mau quên, chứ chuyện ngày xưa lại nhớ dai.
Tác giả tự sự: Tôi viết bài này cách nay 9 năm, định đưa vào tập tùy
bút “Sài G̣n một góc kư ức”, nhưng không sao biên tập cho “tế nhị”
hơn được, đành tự ư rút ra.
Trong ḍng kư ức của “mọi thứ như mới đâu đây, tưởng như chạm tay
vào được. Hai mươi năm trước, cha bỏ xứ ra đi. Hai mươi năm sau, con
bỏ nước ra đi. Bỏ đi không đành, con ngu hơn cha. Bây giờ con ngồi
lẩn thẩn”, Vũ Thế Thành viết… Tôi có thể ngồi đồng cả ngày trên mạng,
nhảy tường lửa, đọc tài liệu, đọc báo nhăng nhít, nhưng chưa bao giờ
xem/nghe trọn một chương tŕnh ca nhạc, dù là ở nhà hay trên những
chuyến xe đ̣ đường dài. Xem không trọn chỉ v́ ngủ… gật, đúng hơn,
tŕnh độ thưởng thức của tôi chỉ tới cỡ đó. Vậy mà chiều nay tôi đă
xem trọn một chương tŕnh ca nhạc.
Ở Việt Nam, các DVD ca nhạc hải ngoại Thuư Nga Paris, Vân Sơn… dễ
kiếm, nhưng Asia th́ khó. Asia ‘phản động’ lắm, lỡ bị phát hiện, sẽ
bị tịch thu cả xe, hết đường sống, những người bán DVD dạo nói thế.
Nhưng bây giờ, chỉ cần một media hub, người ta có thể tải từ
internet đủ loại chương tŕnh giải trí để xem qua TV. Ngủ gật cũng
sướng như ăn vụng. Thỉnh thoảng tôi cũng click đại một liveshow nào
đó để ru ḿnh ngủ… gật. Và chiều nay, tôi muốn ngủ gật với Asia, để
xem ‘phản động’ tới đâu. Tôi chọn chủ đề 55 năm nh́n lại v́ đoán là
nói miền Nam từ thời di cư 54.
Không chỉ là chương tŕnh ca nhạc, mà đan xen vào đó là những thước
phim tài liệu, những h́nh ảnh năm xưa, khỏi cần thuyết minh, tôi
cũng nhớ ra gần hết. Chuyện hôm nay mau quên, chứ chuyện ngày xưa
lại nhớ dai. Con tàu há mồm Passage to Freedom, Đệ nhất, Đệ nhị Cộng
hoà, kinh tế, giáo dục, văn hoá, mùa hè đỏ lửa, đại lộ kinh hoàng…
Mọi thứ như mới đâu đây, tưởng như chạm tay vào được. Hai mươi năm
trước, cha bỏ xứ ra đi. Hai mươi năm sau, con bỏ nước ra đi. Bỏ đi
không đành, con ngu hơn cha. Bây giờ con ngồi lẩn thẩn.
Nhiều bản nhạc từ lâu lắm rồi, bây giờ mới nghe lại. Nghe lại mà có
thể hát theo trong đầu được. Những ca khúc thanh b́nh thuở xưa đó,
ngày trước nghe hờ hững, bây giờ lại thấy hay. Dĩ văng sao êm đềm
quá!
“Trả súng đạn này, khi sạch nợ sông núi rồi. Anh trở về quê, trở về
quê, t́m tuổi thơ mất năm nao…”
Chưa bao giờ tôi nghe “Một mai giă từ vũ khí” với một cảm xúc ngậm
ngùi như thế, như nuốt từng lời ca tiếng nhạc vào tim óc.
Chương tŕnh này cũng khéo ‘dụ’ được bà Dương Nguyệt Ánh làm MC. Cho
dù là kịch bản đi nữa, th́ MC Dương Nguyệt Ánh giống như nhà toán
học có khiếu làm thơ: ngôn ngữ chắc nịch và giọng nói biểu cảm.
Tôi cũng lần đầu nh́n lại nhiều khuôn mặt ca sĩ quen thuộc. Cận cảnh
mới thấy thời gian nghiệt ngă. Son phấn không thể cứu văn, kỹ thuật
âm thanh cũng bó tay. Khi giọng hát vút lên đuối hơi, những đường
gân hiện trên cổ thấy rơ. Con tằm đang nhả những sợi tơ cuối cùng
cho đời…
Tôi đọc đâu đó, có lần ông bác sĩ kiêm ca sĩ Trung Chỉnh phải nhảy
trực thăng xuống vùng chiến sự để cấp cứu. Ông nhảy thoát được,
nhưng túi đồ nghề thuốc men bị bắn bể. Ông y sĩ đành lấy tiếng hát
thay thuốc men để làm dịu cơn đau của thương binh. Chuyện thật bao
nhiêu phần trăm không rơ, nhưng thiệt đậm ‘chất người’ giữa làn ranh
sống chết.
Thời gian cứ thế trôi ngược theo h́nh ảnh và âm thanh…
** ** ** ** ** **
Những ngày sau 75, nếu chết chưa chắc là hết, th́ sau khi chết, tôi
sẽ không quên được cảnh tượng các em thiếu niên đi tịch thu sách vở
‘đồi truỵ phản động’, quẳng rầm rầm lên xe ba gác, như chuyển hết
căm thù vào đó, vừa quăng vừa dạy đời người lớn.
Hai mươi năm sau, tôi sống lại cảm giác này khi đọc “Sống và chết ở
Thượng Hải” của Trịnh Niệm. Người đàn bà cứng cỏi này, dù bị áp lực,
ngược đăi tới đâu, cũng nhất định không nhận tội ‘phản động’, nhưng
đă phải cuống quưt van nài bọn Hồng vệ binh, xin hăy tịch thu hết bộ
sưu tập đồ cổ tranh quư của bà, nhưng đừng đập phá, dày xéo chúng.
Cái cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng…
Vài năm trước, một đạo diễn trẻ, bà Lê Phong Lan làm bộ phim tài
liệu để chứng minh thảm sát Mậu Thân ở Huế chỉ là xuyên tạc. Và mới
đây, phó giáo sư tiến sĩ sử học Vũ Quang Hiển, trả lời phỏng vấn đài
BBC: làm ǵ có chuyện ngược đăi tù đày những người thua cuộc sau 75,
chỉ là tập trung học tập cải tạo cho thông đường lối chính sách, thế
thôi.
Nhiều người hải ngoại phản ứng gay gắt. Tôi th́ quen rồi. Những điều
‘vẫn thế’ như bao điều ‘vẫn thế’ ở đất nước này. Trước họ c̣n những
G. Porter (Mỹ) chứng minh (bằng cách ‘chặt chém’ số liệu của người
khác) rằng, thảm sát Mậu Thân chỉ là chuyện bôi nhọ. Lùi lại hơn
chục năm, vị giáo sư này cũng cho rằng, xử chết ‘quá tay’ trong cải
cách ruộng đất ở miền Bắc cũng là chuyện bôi nhọ luôn. Nhà báo W.
Burchett (Úc) đă từng ‘đi dạo’ ở Củ Chi thập niên 60 để viết b́nh
luận, cũng lại là người hết lời ca tụng ‘Bước đại nhảy vọt’ và ‘Đại
cách mạng văn hoá’ của Mao Trạch Đông. Thế đấy!
Tôi phục họ. Bước ra khỏi ranh giới của nhân cách, đâu phải ai cũng
dám làm.
Lịch sử có thể được nh́n dưới nhiều góc cạnh khác nhau, nhưng sự
thật lịch sử th́ chỉ có một. Nhân chứng c̣n đó, lịch sử vẫn c̣n đó.
Bây giờ, những ngày cuối tháng Tư này, nơi đây đốt pháo hoa ăn mừng.
Bên kia cúi đầu tưởng niệm. Triệu người vui, triệu người buồn. Vui
nhiều kiểu, mà buồn chỉ một kiểu. Vui v́ tự hào là người chiến thắng.
Buồn th́ chưa chắc đă v́ chiến bại, mà hậu quả chiến bại th́ đúng
hơn. Bốn mươi năm rồi chứ đâu ngắn ngủi. Về kinh tế, chỉ cần nh́n
qua các nước lân cận cũng đủ thở dài rồi. Giáo dục thúc đẩy bản năng
nhiều hơn, cướp giựt chợ hoa, leo rào bơi miễn phí… Mỗi năm khoảng
năm ngàn phụ nữ Việt bị đưa qua Malaysia và Singapore bán dâm. Đó là
con số chính thức, thực tế nhiều hơn. Và đó cũng chỉ mới nói đến hai
thị trường, c̣n Campuchia, Thái Lan, và nhất là Trung Quốc, c̣n
nhiều hơn nữa.
Nhưng cũng có những niềm vui vô tư v́ ‘ngày giải phóng’ là ngày nghỉ
dài, đi chơi thỏa thích. Rồi cũng có những nỗi buồn lẩm cẩm với quá
khứ, nằm nhà nghe nhạc. Vui buồn, hiểu theo nghĩa tuyệt đối, th́ mỗi
năm sẽ thêm triệu triệu người vui. C̣n buồn, th́ vài ngàn, vài trăm,
rồi vài chục, chỉ c̣n tí tẹo. Đất nước có chỉ số hạnh phúc cao nhất
nh́ thế giới là thế. Ngẫm lại mới thấy hội chứng Stockholm thiệt éo
le!
** ** ** ** **
Vậy mà bốn mươi năm trôi qua rồi. Chiều nay t́nh cờ xem 55 năm nh́n
lại, đôi khi phải bám chặt tay vào thành ghế… Biết bao tâm tư chất
chứa, cũng muốn một lần trải ḷng, nhưng rồi thấy bà Dương Nguyệt
Ánh đă ‘giành’ nói hết cả rồi, nói từ năm, sáu năm trước, nói ngắn,
gọn và đủ. Nói cả những điều nhỏ nhặt mà lịch sử đă quên, đang quên
và có lẽ cũng sẽ quên luôn: Người lính ra trận với vũ khí kém cỏi.
Lỡ thua th́ bị chê bai, nhưng nếu thắng th́ chỉ những người bạn lớn
được nói đến. Tủi quá! Xin cám ơn bà.
Đă “sạch nợ sông núi rồi”. Mệnh Trời bắt thế, chỉ là lực bất ṭng
tâm thôi. Đâu cần phải đấm ngực Mea culpa… Mea culpa… Cái đó nên
dành cho những chính khách salon, những người tinh hoa, những kẻ ba
rọi. Sự thật là sự thật. Người lính bên nào lại chẳng đau, mỗi bên
đau mỗi kiểu. Cuộc chiến tàn rồi. Ván cờ thế bày ra, không có cửa
cho những tay chơi cờ thí chốt.
Tháng Tư nào trời chẳng mưa. Quá khứ đâu dễ ǵ quên được. Hai mươi
năm đau thương của chiến cuộc, cũng may mắn có được những năm tháng
b́nh yên. Rồi thêm bốn mươi năm nữa, học được biết bao chuyện tṛ
đời… Nhưng vẫn c̣n sót lại đâu đó chút t́nh người, phải thế không?
Xin kết thúc bài viết bằng lời nhạc:… Xin cám ơn, xin cám ơn… người
nằm xuống…
Vũ Thế Thành
2022-2023
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Thiệp Giáng Sinh của QLVNCH trước năm 1975
Bài thánh ca buồn
Múa xuân trên
đỉnh Torkham
Những trận đánh cuối cùng của QLVNCH
Những chân dung muộn của Phan Thúy Hà
Người c̣n nhớ
hay đă quên
Chuyện t́nh buồn
T́nh nghĩa anh em một đời Mũ Đỏ
Thương nhớ quá! Việt Nam Cộng Ḥa
Chiến Đoàn B/TQLCVN hành quân An Lăo 1967
|“Văn hóa không tên” tạo nên linh hồn của Sài G̣n
Đại Hội quân nhân người Mỹ gốc Việt Năm 2024
Trung Cộng răn đe CSVN phải thần phục tuyệt
đối
Lính nhà giàu, lính nhà nghèo
Yêu lính
Israel không kích Iran
Xin được
chối từ
Khép lại núi rừng
Đồi 383 và hỏa
tập TOT cuối cùng của PB/ND
Bạn xưa 50
năm cũ
Những vùng đất và ngày tháng rời...
Bắc Vàm Cống
Anh
hùng KQ Nguyễn Tài Cơ
Người
con gái Duy Xuyên
Bóng ma
biên giới
Ông Bảy Lắc
Gương chiến đấu dũng cảm của QLVNCH
Đồi 383 &̀ hỏa tập TOT cuối cùng của Pháo Binh Dù
Đêm
trên bờ Thạch Hản
Cây
cầu biên giới
Chị tôi
Thân phận người cầm bút
Đứa con dị chủng
Vùng kinh tế mới
Chiến tranh t́nh báo và điện tử : Hezbollah và Israel
Thằng cu của mẹ
Tiến
tŕnh bầu cử Tổng Thống Hoa Kỳ
Tết với người
lính thời xưa cũ
Người xhuyên chở văn học miền Nam qua vũng lầy...
Chuyện văn: Nhớ, Quên &
iPhone
Tháng Giêng cỏ non
Tết cuối bên quê nhà
Say đi em
Gà quư phái _ Poulet de Bresse
Quán cháo lú
Mùa Thu mây ngàn
6 sai lầm khi uống sữa
Tây Ninh, chút c̣n lại trong ḷng người lính
HQ Thiếu Tá Lê Anh Tuấn tuẫn tiết vào giờ thứ 25.
Anh Triệu Huỳnh Vơ
Bốn tháng trên đảo Hoàng Sa
Nửa thế kỷ nh́n lại đời ‘Boat People’
Cựu TT Trump thăm cộng đồng Việt Nam ở Virginia
Người cựu chiến binh già
Mưa Sài G̣n có
buồn không em?
Tại
sao thích ăn phở?
Hy sinh
thầm lặng
Giải phóng
Sài G̣n hay vào ăn cướp Miền Nam?
Anh
tôi
VC chưa được huy chương nào nhưng "Việt kiều" th́ đă
Sống ở Mỹ sướng hay ở Việt Nam sướng?
Phó Đề Đốc Hải Quân Tuấn Nguyễn
Người lính lái
xe ôm trên thành phố Sài G̣n
Người Phi Công
liều mạng
Nguyễn Ánh 9 - Cô đơn, lạc
loài...
Chuyện t́nh
lỡ
T́nh người tại Mặt Trận
Những người quyết chiến
Đường vào Nông Sơn
Phát Súng “Ân Huệ”
Nếu c̣n một kiếp sau!
Ve sầu
40 năm
sau đọc lại tác phẩm của ḿnh
TT Trump cộng bố PTT
TT Trump bị bắn
Thăm bảo tàng viện Quốc Gia cựu chiến binh VN
Áo trắng t́nh hồng
Thơ Nguyên Sa trước và sau
1975
Con người & cái chết của Tướng Lê Văn Hưng
Đơn xin
thăm nuôi cách đây đúng 40 năm (1984 - 2024)
TPB/VNCH “Hoạ Vô Đơn Chí” V́ VC!
Một
quăng đời đă qua
Họa sĩ Bé Kư trong
tôi
Gặp người TPB-VNCH ở khu phố Tàu Bangkok
Gerald Emil Kosh
- Hải chiến
Hoang Sa
Eyewitness and victim of Vietnamese communist
crimes during the 1968 Tet Offensive
Người
Hạ Sĩ Nhứt
Ba và tôi
Không quên ngượi chiến sĩ QLVNCH
Minh oan và vinh danh QLVNCH
Người Việt và July 4 Hoa Kỳ
QLVNCH, những chiến thắng bị lăng quên
T́nh trạng chiếm đóng Trường Sa
Trần Hoài Thư và Ngọc Yến ...
Nhà thơ
cầm súng, Trần Hoài Thư
Huynh Trưởng Nguyễn Mâu
Trên chuyến tàu cuối năm
Đức tính ân cần của người miền Nam trước đây
Nhân ngày chiến sĩ trận vong Hoa Kỳ 2024
Chuyến ra khơi bi hùng
Chuyến bay định mệnh
Cái
chết cả một dân tộc
Vụ đánh ch́m tàu 645 của CSBV
Trực thăng rơi.. Tổng thống Iran chết !
Những điều cần làm khi đi nước ngoài
Chuyện một thời để
nhớ
Có công mài sắt có ngày nên kim
Người xưa đâu?
Tùy bút của
Dương Công Quan
Trả súng
đạn này
Quên sao được ngày 30 tháng 4 năm 1975
QLVNCH vẫn chiến đấu ở giờ thứ 25
Cá ăn kiến hay
kiến ăn cá
Tháng Tư buồn ... hiu!
Những tên nối
giáo cho giặc
Nh́n lại ḿnh sau 42
năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đời Y Sĩ trong
cuộc chiến ...
30 tháng 4 — Đi t́m thời gian đánh mất
Cảm
nghĩ về ngày Quốc Hận 30/4/2024
Tôi đă khóc
Mỹ tính kế tháo chạy…
Tháng Tư
Giầy Saut trong tử
địa
Sài G̣n tháng Tư -
1975
Mặt trận Khánh Dương
Nhớ về Trường Sơn
Những chuyện kể năm xưa: 1975
Ngày 30/4/1975
Sự c̣n mất của
một người em
Chiếc Balo để lại
Tôi gọi họ là Anh
Hùng!
Nhảy vào Triệu Phong
Câu chuyện chiếc
Mũ Xanh
Lư Tống
Những người lính Dù bị lăng quên
TQ chuẩn bị chiếm ĐL năm 2027
Trong lửa đỏ...
Đại đội
C Viễn Thám của tôi
Múa hè đỏ
lửa 1972
Mừng sinh nhật 102 tuổi của ông Trần V. Công
Thành phố
Sài G̣n
Chiến
sự đầu xuân 75
Tướng Trần Quang Khôi - Một đời Kỵ Binh
Chiến trường Kampong Trạch
Biểu t́nh chống phái đoàn CS Việt Nam
Phù du
Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên & những bản t́nh ca
Chiuyện
t́nh đẹp của nhà thơ Nguyên Sa
Dịch Norovirus - Cúm bao
tử
Cuộc chiến
không muốn thắng
Có những mùa Xuân…
Nhật kư An Lộc
Qua cơn mê
T́nh lính
Cổ
thành QT & Đại Lộ kinh hoàng
Cho người năm xuống trên quê hương
Chai rượu vĩnh biệt
Bốn mươi năm ngày nhập cuộc
Đại lộ Kinh Hoàng
Trận đánh tại Thường Đức
Xuân ở nơi
nào?
Năm Th́n nói chuyện Rồng
CSVN lại mồi chài Kiều bào
Người Việt ở Mỹ đón Tết 2024
Hội chợ Tết "Nhớ về Sài G̣n"
Thiệp chúc tết xưa của QLVNCH
Người lính chết sau cùng
Sự kiện quan trọng trong tháng Giêng 2024
Hồi kư 1 con gái đất Bắc tại Sàig̣n trước
1975
Xuất xứ những bài nhạc Việt vang bóng...
Vài kỷ niệm với ca sĩ Duy Trác
Chợ hoa Tết rực rỡ ở Little Saigon
Can thiệp nước ngoài vào cộng đồng Úc
Riêng một
góc trời-Ngô Thụy Miên
Hiệp định Paris tháng 1/1973
Nhiều đường vẫn chưa ngọt
Một cái Tết khó quên
Ḍng sông cũ
HĐ
TQ suưt bị KQ VNCH bắn ch́m sau Hải chiến HS
Tưởng
nhớ các anh hùng tử sĩ hài chiến Hoàng Sa
50 năm hải chiến Hoàng Sa...
Elvis Presley - Ông hoàng nhạc Rock and Roll
Hà Nội muốn phát huy nguồn lực người Việt ở...
Mô thức kinh tế Hoa Kỳ...
Chọn tuổi xTông
nhà
Hai ông bố nuôi