Trong một bài Quan Điểm cách nay cỡ non nửa thế
kỷ thôi nghĩa là vào thời người dân miền Nam VN c̣n sống dưới nền Đệ
II Cộng Ḥa, một lần nghe được câu nhận xét như sau: " Người dân
sống dướI gông cùm cai trị của cộng sản chỉ có NGHÈO ĐÓI, LẠC HẬU,
THIẾU THỐN, NGU DỐT, TUYÊN TRUYỀN MỘT CHIỀU....."
Mấy anh kư giả bày ra cái tṛ bị, gậy đi ăn mày. Trong đó có mấy anh
lá mặt lá trái Hồ Ngọc Nhuận, Hồ Ngọc Cứ, Ngô Công Đức ( Báo Tin
Sáng ) Lm ( chưa hồi tục ) Nguyễn Ngọc Lan, ( Báo Đối Diện ) LM Chân
Tín....một số nhân vặt ăn có, kên kên dây máu ăn phần như mụ Ngô Bá
Thành. Họ GÀO lên đ̣i chính phủ Thiệu phải thay đổi cách hành xử,
phăi thực thi Dân Chủ, Nhân Quyền......T/ T Thiệu trả lời họ rằng:"
Một khi các ông đang tự do biểu t́nh không phải xin phép một ai lại
c̣n đ̣i hỏi chính phủ phảiđáp ứng yêu sách của các ông là chính các
ông dang được hưởng quyền làm người, quyền Dân Chủ và chính phủ đang
tôn trong yêu sách của các ông đó. Các ông đang được hưởng quyền Dân
Chủ mà các ông không ư thức được hay sao? Nếu các ông sống dưới sự
cai trị của bọn cộng sản liệu chúng nó có để yên cho các ông làm
những chuyên như thế này hay tương tự không?....". Quả thế, ít năm
sau thời gian và thực tế đă trả lời không những quá đúng mà c̣n quá
phũ phàng.
Vài ba chục năm trước đây, người dân của một nước mà chính phủ tự
hào là " đỉnh cao trí tuệ "đă từng đánh thắng mấy tên đế quốc sừng
xỏ. Đă là đỉnh cao trí tuệ th́ c̣n ai hơn được bây giờ mà 90% dân
chúng sống bằng nông nghiệp lại phải ăn bo bo, một thứ thực phẩm cho
ngựa ḅ ở Nga Sô, Ấn Độ...mà phàm muốn ăn được thứ này phải xay ra
mới tiêu hóa được. Cả nước đói vàng mắt bởi cái thứ luật " ngăn sông
cấm chợ " cả chục năm trời. Chẳng khác nào chính sách cai trị phong
kiến thời Trung Cổ hay " Bế quan tỏa cảng " của bọn vua chúa Tàu và
quan quân nhà Nguyễn v́ " nhất Tàu nh́ ta ". Triều đại Lê Duẫn, Lê
Đức Thọ, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu cũng chỉ lặp lại cái man rợ của những
triều đại trước mà thôi. Không biết huênh hoang đỉnh cao trí tuệ ở
cái chỗ nào?
Việc anh lính Bắc Hàn gác biên giới đào thoát qua Nam Hàn bị đồng
đội bắn bị thương chí chế khi khám trong ruột mới phát giác ra hằng
hà sa số sán lăi khu trú trong ruột trong nội tạng không biết tự bao
giờ. Các chuyên viên Nam Hàn lấy làm kinh ngạc, dị kỳ làphảiv́ có lẽ
trongd89ời họ chưa hoặc không bao giời gặp phải t́nh trạng quái đản
này. May ra chỉ có lư thuyết. Tuy nhiên các nhà nghiên cứu y khoa Âu
Mỹ ắt phải lấy làm thích thú về việc này v́ đây sẽ là một bài học
không tiền khoáng hậu cho những nghiên cứu t́m ṭi khoa học của họ
dưới rất nhiều khía cạnh.
Với những ai đă từng hân hạnh được Cách Mạng KHOAN HỒNG NHÂN ĐẠO tha
cho tội chết bắt tội sống được Cách Mạng tạo điều kiện cho đi HỌC
TẬP CẢI TẠO một thời gian để được sống trong ḷng dân tộc. Bảo đảm
không một ai đă từng trải qua ( ngôn ngữ bây giờ gọi là Trải Nghiệm
) những môi trường " Học Tập " này sẽ chẳng lấy làm lạ lùng hay ngạc
nhiên sốt nào cả.
Cái đói dày ṿ, dai dẳng từng giờ từng ngày tuần tháng năm. No dồn
đói góp dường như chỉ là câu nói cho có lệ. Người ta đói triền miên
đói tràn lan, đói quặn thắt ruột. Không c̣n từ ngữ nào có thể diễn
tả cho đủ tận cùng của các cơn đói. Ông Tây cà lồ có câu nói:" qui
dort dine / ai ngủ là ăn rồi " coi bộ lạc quẻ sang thế giới khác.
Chắc mấy anh hồng mao chưa hề hay chưa bao giờ được hân hạnh " trải
nghiệm " ( trong ngoặc kép ) qua cái đói nó mần răng nên mới rặn ra
được cái nhận xét mộc mạc như thử.
Thế nên để " khắc phục " ( vẫn trong ngoặc kép ) cái bụng nó xuống
đường liên tu bất tận lại c̣n làm sao tha được cái thân tàn tạ làm
cu li, nô lệ sao đạt được chỉ tiêu của trại giam giáng xuống cho mỗi
thân tù đày trước khi trút hơi thở cuối cùng là được giải phóng theo
đúng nghĩa đen của ngôn từ.
Họ ăn, họ tọng, họ dộng vào mồm vào họng bất cứ cái ǵ có thể ăn có
thể tiêu hóa được miễn sao lừa cái bao tử cho nó bớt làm giặc. Chưa
nói đến bao nhiêu chuyện khác xung quanh nào có phải chỉ cái ăn
không thôi đâu. Luật nọ lệ kia, quy định khác nó ràng buộc những
thân h́nh đă c̣m cơi càng thêm gầy rộc đi v́ bị bức ép đủ mọi bề.
Vậy mà khát vọng sống c̣n vẫn âm ỉ trong từng con người, chỉ chờ cơ
hội bùng dậy. Đừng hỏi tại sao những tù nhân nhất là những tù nhân
chính trị trong các trại giam cộng sản họ lại căm ghét chế độ có hệ
thống. Một động lực vô h́nh liên kết họ lại với nhau khi có thể. Đó
là điều chê độ cai trị sợ nhất nên chúng luôn luôn phải làm sao phân
hóa chia rẽ họ càng nhiều càng tốt càng có lợi cho họ về mặt kiểm
soát, đàn áp cai trị.
MƯA NGUỒN.
Trí thức hay khoa
bảng
Bà Bắc chửi ... mất
nước....
Lương tâm công chức
Sinh ngữ hay tử ngữ
Trí thức hay khoa
bảng?
Câu chuyện kỳ thị
Trọc phú khoe của
Trung Cộng thất thế
trước đ̣n phản công của HK
Viễn thông, bưu
chánh
Dáng h́nh phụ nữ
Kinh nghiệm làm ăn
Chuyển ḿnh
trước thời cuộc
#NeverTrum và deep state
Đàn áp tôn giáo
Thăng Long hoài cổ
Câu chuyện về một lá thư
Cuộc ra đi
của những kẻ hái khế
Các vụ án Manafort
& Cohen
Đặt tên đường
Tỵ nạn Việt và TT Trump
Trump siêu nhân?
Gánh vàng đi
đỗ sông ngô
Chiến lược xâm lăng
Chiến tranh kinh tế
Vơ sĩ Trump đi Âu Châu
Thư gửi các bạn trẻ Việt Nam
Nghề bán nước
Tái chế
Tâm sự thi nhân
Các mũi giáp
công Mỹ tung ra để hạ gục TQ...
Tiếng kêu của bầy b́m bịp
Luật rọ mơm
Đàm phàn
Mỹ - Bắc Hàn tiếp tục đi tới
30/4/1975: Ngày cỏ độc và loài man dại lên ngôi
“Mỹ Ngụy”
hồi đó hay “Hán Ngụy” bây giờ?
Sức mạnh ở đâu
Tiến
nhanh tiến mạnh, tiến vững chắc...
Vật đổi sao dời
Đồ con rùa
Bầu bán cuối năm
Người Việt lớn tuổi
qua Mỹ tại sao bị ghét ?
Nội cát bát nháo
Người
ngoại quốc nghĩ về Việt Nam ngày nay
Một thế hệ... vứt đi !
Thắc mắc biết hỏi ai?
Ăn nói tráo trở
Phần “Con” và phần
“Người”
Làm Tổng Thống Mỹ
Đầu óc... chỉ nghĩ
tới đó !
Ai hơn không được
Ăn và tù
Tên đường
Những chính sách thiên
tả từ Mỹ qua Âu Châu đều thất bại...
Nếu không nh́n
lại, ḿnh sẽ mất quá khứ và tương lai
Âm mưu hán hoá
Mặc cảm của sự dốt
nát
Luật thuế mới