Ở không yên, không chạy: sống làm sao?
Đường biệt xứ cứ tự do t́m đến.
Không phải họ “sống và học tập noi gương bác” muốn “sang xứ Tây để t́m chân lư” mà v́ bị Việt Cộng ép vào đường cùng nên gia đ́nh họ cũng đă phải t́m đường ra biển, vượt qua Cửa Tử để được sinh tồn, nhưng ai ngờ kết quả thật là đau thương:
Nhà này chết bảy, sống ba
Sau cơn Quốc Hận, c̣n: cha, mẹ, chàng.
Nhà kia di tản chín “nàng”*
Chỉ c̣n ngoại, mẹ, họ hàng hai bên.
Họ là bạn hàng xóm, nhưng kể từ khi “thằng bà con bộ đội” bên nàng lên làm Tổ Trưởng Khu Dân Phố của Phường 22, quận Tân B́nh, Sài G̣n th́ hai nhà đâm ra nghi ngờ nhau ra mặt v́: gia đ́nh nàng phải nuốt nhục trước những tên “cán bộ” xă hội chủ nghĩa vào Nam xưng họ hàng, bà con để ca, ḅn, bon, cà* của cải nhà nàng đem về Bắc khoe thành tích xâm lăng; c̣n bên gia đ́nh chàng có ông nội, ba và mấy ông anh lớn bị đày đi tù ngoài Bắc đến gần chết v́ tội cầm súng bảo vệ tự do cho miền Nam.
Năm 1979 cả hai gia đ́nh đă âm thầm vượt biên, rồi t́nh cờ gặp nhau trong trại tỵ nạn (khi chàng và nàng đang chia sẻ trách nhiệm với Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc để phục vụ công ích cho đồng bào), lúc ấy mọi sự hiểu lầm mới được giải tỏa. Nhưng rồi th́ đường ai nấy đi cho đến khi tái ngộ trong một niên khóa mới ở trường Việt Ngữ hải ngoại. Thế là họ thân nhau nhiều năm, rồi thương nhau từ năm 1999:
Nàng không là người dâng rượu.
Mà sao chàng lại say suông?
Mỗi ngày mỗi thêm say đắm!
Họ yêu nhau thật điên cuồng.
Yêu thế mà lực cản của hai gia đ́nh quá mạnh: bên nàng th́ mẹ nói ra, bà ngoại nói vào, c̣n bên chàng th́ cha mẹ lại nói rào, nói va v́ mấy “thằng bà con” của gia đ́nh nàng bây giờ đă trở thành cán bộ cao cấp đại gia ph́ da (hay nói chính xác là đại “da” ph́ “gia” đem cả tông chi họ hàng từ Bắc vào hưởng thụ và lấn chiếm hết các khu nhà cửa sang trọng của miền Nam).
Nên t́nh đă chín… chín… chín… mà sắp đến năm 2018 rồi họ vẫn chưa thể cưới nhau, Nàng thường nói với chàng:
-Chắc ḿnh phải đợi nhau đến khi nào chín… đủ 4 con số ta mới chung một nhà được quá?
Chàng tuổi không trẻ vốn ḍng hào kiệt cười cười: -Lúc đó anh sẽ cho em “ngồi mát, ăn bát vàng”
-Dạ thôi! Ngồi mát th́ cám ơn anh, nhưng bao tử em không ăn vàng được đâu
-Ừ th́ ăn cao lương mỹ vị. Mà lúc đó chắc là chúng ta không cần phải qua những thủ tục cưới hỏi rắc rối của hai gia đ́nh khó tính nữa đâu em nhỉ? Hay là như em nói: phải đợi cho đến năm 9999 ḿnh mới gặp lại nhau mà nên duyên vợ chồng? Đúng là chờ nhau đến chín rục!
-Bây giờ đă có taxi bay rồi! Khi thời đại đó đến sẽ là hủ tục chứ thủ tục ǵ anh. Họ hàng nhà em cứ ra vào rào đón thế kia th́ ai mà chịu nỗi?
-Ờ há! Mà Ba Má anh cũng không thể đốp chát rào, va với ai được nữa.
-Ủa, mà có chắc chi chúng ḿnh lại sẽ sinh ra trong hai gia đ́nh y như thế được? Có mà... họa ba đời!
Chàng hiếu thảo thở dài thụ động:
-Họa ba đời hay phúc hở em?
Nàng cũng trầm ngâm suy nghĩ thảo, hiếu rồi buột miệng:
-Không được rồi anh ơi! Lúc nào ḿnh cũng thương cha mẹ, ngày ngày khấn vái và ước muốn họ măi măi được bên ḿnh th́ biết đâu ông Trời thương, cho toại nguyện: kiếp nào cũng sẽ như kiếp ấy!
Chàng vồn hiền lành nên chỉ biết thụ động thở dài, c̣n nàng lại ngẩn ngơ nhớ về Sài G̣n với:
Những quen thuộc của bao kỷ niệm,
Những thân thương đă chiếm nửa hồn.
Họ ngồi yên lặng bên nhau, mỗi người với những suy tư riêng biệt một lúc khá lâu.
Rồi dưng không, chàng lột một chiếc giày ném xuống biển với tất cả cơn giận. Nàng thoáng chau mày ngạc nhiên nh́n chàng, nhưng rồi lại an phận lặng im trong nỗi trầm ngâm triền miên như muôn thuở.
Và cứ thế hai người ngồi cho đến bóng xế chiều nghiêng rồi mà vẫn chưa chia tay. Chàng muốn về nhưng lại lo nàng cũng đang nhớ đến những cay nghiệt mà gia đ́nh chàng đă đối xử với nàng nên chẳng dám lay động cơn giận ấy lên.
Đến lúc thấy nàng cứ tự đấm đấm vào lưng, chàng bèn hỏi khẻ:
-Chắc là ngồi lâu quá làm em mỏi lưng rồi phải không?
Nàng gật đầu:
-Dạ! Em đang chờ anh ném luôn chiếc giày kia cho đủ cặp rồi ḿnh đi về!
Chàng mỉa mai:
-Ờ há! Anh c̣n giữ lại làm chi? Một chiếc th́ có đi được tới đâu!
Nàng gật đầu:
-Với lại, số của ḿnh đă đơn côi th́ không lẽ nào anh lại để đôi giày tội nghiệp kia cũng lẻ bạn?
Chàng bật cười vô tư:
-Hay là em tự tay quăng đi, quăng cho hả giận!
Nàng lắc đầu:
-Lực tay em làm sao bằng lực của anh, lơ mơ em lại làm chúng xa nhau vời vợi tội nghiệp lắm!
Chàng hùa theo để phá tan bầu không khí trầm mặc bằng tiếng cười to:
-Lúc năy anh giận quá nên quăng được xa, bây giờ bớt giận rồi, có ném th́ chắc nó cũng không đuổi kịp bạn trăm năm đâu em à. Hay là để anh xuống bơi, t́m chiếc kia rồi quăng cùng lúc cho chúng được gần nhau nha cưng?
Nàng thông minh hơn:
-Không được đâu anh, dù cùng lúc mà gặp sóng gió th́ nó cũng chẳng gần nhau, tốt nhất là vớt lên, cột 2 dây giày lại chặt với nhau rồi mới quăng th́ chúng sẽ sống đời với nhau được.
-Vài hôm thấm nước biển, dây mục th́ chúng cũng xa nhau thôi em à!
Nàng tự nhiên đâm gắt gỏng bất thường:
-Chúng có thân, có phận th́ phải tự lo chứ! Ḿnh đă xếp đặt buộc “Dây Tơ Hồng” mọi sự cho rồi c̣n không biết lo? Cứ ở đó mà chờ 9999 như anh th́ ráng chịu! Mục với rục hoài, chán anh quá! Anh ném đi rồi về! Mà thôi! Em không chờ nữa! Chờ anh lâu quá em cũng mỏi rục và mục hết xương rồi!
Chàng giương mắt nh́n nàng ngạc nhiên, sao dưng không nàng nổi cáu hôm nay? Hởi người con gái có:
Đôi mắt mê hoặc ḷng người
Cử chỉ dịu dàng t́nh tứ,
Hương thơm quyến rủ gọi mời,
Nụ cười mang theo ám áp
Và tự nhiên chàng chợt ngộ ra câu nói cuối cùng
của nàng nên bèn nổi máu… hào kiệt trẻ măng theo: thật chủ động và
lạc quan, chàng chạy xuống biển, bơi phăng phăng về hướng chiếc giày
vừa đem đến cho chàng một ư chí sắt đá và niềm hy vọng mănh liệt.
Nàng cũng ôm phao pḥng hờ và chạy phăng phăng theo trên cát, dơi
theo từng cử động của chàng dưới nước, ḷng mừng thầm hôm nay sao mà
biển lặng…
*
Đâu có sao!
Biển lặng nhưng đă có Sóng Ḷng của họ đang nổi loạn rồi! Ai biết
được sau đó chàng sẽ làm ǵ với lời cảnh cáo cuối cùng như một án tử
h́nh ấy của nàng?
Thật là mừng cho t́nh của họ chín chín chín nhưng chưa… rục!
Họ chợt hiểu cuộc đời c̣n hạnh phúc
V́ t́nh yêu c̣n rực rỡ góc trời.
Á Nghi
Calgary, Canada*29.11.2017.
*BÀ CON > nói lái thành cà, bon, (kêu) ca, ḅn (rút)
*9 NÀNG: cả gia đ́nh vượt biên toàn phụ nữ: bà nội, bà ngoại, mẹ và
6 người con.
Bài vở cũ 2016
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Tears of pride
We remember
Con chim biển
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Điệu Boléro thăng tiến nhờ các anh lính VNCH
Món quà Giáng Sinh
A special Christmas memory
Cũng chưa muộn màng
Qui Nhơn, B́nh Định trong thơ người lính Trần Hoài Thư
Hành trang trên tuyền đường về
Điều ǵ khiến Đan Mạch trở thành quốc gia
hạnh phúc..
Định mệnh
Chín...
chín... chín... nhưng chưa rục
Ái hữu & hậu duệ Khóa 5 V́ Dân TĐ họp mặt
Đoạn trường
Tuyết Nga....
Nỗi uất hận của vị Tướng mất nước
Ta về
Nấm
ngọc hương thiền
Giấc mơ
Đại Dương (Ocean Dream)
Hẻm lính
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa
Mây vẫn c̣n bay
Buồn vui quân trường
Trần Hoài Thư & Thủ Đức gọi ta về
Ngày tháng buồn hiu
Những mùa Trung Thu
Để
lâu, c… trâu hóa bùn
Người Pleiku năm cũ
Mối bận
tâm xă hội
Quê hương của tôi
Đằng trước và đằng sau
Mấy
mánh lừa mới tại Quận Cam
Hồi kư
của Vương Mộng Long
Làng Việt
kiều
Viết cho
ngày lên tám… mươi
Tôi người Mỹ, vợ tôi người Việt
Trả nợ ân
t́nh
Đói
Đà Lạt sương mù: Năm tháng ngao du
Người cao
tuổi
Chuyện tù của Phó Tổng Thanh Tra NHQG VNCH
Những
bàn tay đă nắm
Cái lon
Guigoz
Thằng khùng
Một nụ cười
Hai cô thôn
nữ
Chiến
thắng Xuân Lộc: QLVNCH vẫn ngạo nghễ
dù bị bức tử
Con cọn
nợ ba
Truyện
ngắn Ư Nga
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Phải
chăng là định mệnh
Con
gái Hà Nội ở đâu?
Trai Petrus Kư,
Gái Gia Long & Trai Chu Văn An, Gái Trưng Vương
Đoản văn của một người tử trận
Người Việt
gốc Mỹ
Trời buồn
tháng hạ
Dân chơi cầu 4 cẳng
Đất nước vĩ đại và lạ lùng !
Câu chuyện người lính VNCH
Chàng... Donald Trump
Trần Hoài Thư, người ngồi vá lại những linh
hồn
Người đàn bà trên cầu Nitelva
Thư số 67c - Gửi người lính QĐND
Nói chơi mà không phải nói giỡn
Mẹ
Chôn súng
Đứa con thất lạc
Tháng Tư
nhớ về các chiến sĩ đă hy sinh oanh liệt
Phúc ấm con
ban !!!
Formosa với nỗi buồn Tháng Tư
Một ngôi sao
quư vừa tắt
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Sau 42
năm mất SaiGon
Nghĩ về
người vợ lính
Chân
dung người vợ lính VNCH
Tôi không
chết đâu
Tháng tư đen, không dễ ǵ quên
Câu
chuyện về đôi đũa
Những
ngày tháng ba
Những
ngày tháng tư
Tâm thư -
Những ngày cuối tháng 4
Nguyễn Đức
Quang, khi bài hát trở về
Hăy ngủ yên Đà
Nẵng của tôi ơi
Ngày 29-3-1975: Đà Nẵng trong cơn hấp hối
Nh́n lại ḿnh sau
42 năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đờn ca tài tử miền
tây
Nói với người trung
đội trưởng cũ ...
Đồi Delta
Những bước chân vào đời
Bao giờ cho tôi quên
Vài kỷ
niệm về Tết trong tù Hà Nội
Mùa
xuân trên quê hương ngoài kư ức
Xin một đời góa bụa cùng anh
Đón xuân này nhờ
xuân xưa
Nằm đêm nghe
tiếng rao hàng
Như vằng trăng
khuya
Góc tối
Cho nhuẩn nhuyễn ra
Người bạn Khóa 2 Học Viện Cảng Sát Quốc Gia
Chúc
Tết
Đầu năm viết cho con gái
Bên nhau đi nốt cuộc đời