MẸ

Cuối tuần này có một ngày dành cho Từ Mẫu. Chỉ một ngày thôi sao? Nghĩ mà thương cho những người Mẹ!
Đây là những mẫu chuyện tôi nghe được trong tuần, có liên quan đến ngày này:

HOA LÁ, CÂY CỐI HAY HỘT?
- Con gái anh vừa hỏi là nên mua ǵ cho mẹ?
Tôi bông đùa góp ư: -Th́ anh mua hoa lá hay cây cối ǵ mẹ anh thích cho vui.
- Cháu hỏi mua quà cho mẹ nó đó chứ
Tôi gợi ư tiếp: - Ǵ chứ cho vợ anh th́ dễ thôi, t́m cái “hột” nào to to cỡ vài ly tặng nàng là xong ngay!
Anh tiếu lâm: - Hoa lá, cây cối hay “hột”? Tiểu ly hay đại ly ta? Chắc anh phải khuân đại ly về cho nàng nặng thêm ḿnh mẩy và anh nhẹ bớt… trương mục nhà băng.
Tôi chờ hoài mà không nghe anh nhắc ǵ đến mẹ vợ cả.
Cũng may! Chứ nếu nhắc, chắc là anh sẽ mang thêm… súng cối vào câu chuyện.

ĐIỆN THOẠI
Một anh khác ra lệnh vợ:
-Cuối tuần này em nhớ gọi điện thoại thăm Má Brown nghe.
(Gia đ́nh bà Brown đă bảo trợ gia đ́nh anh ta từ trại tỵ nạn Thái Lan sang Canada). Vợ anh sốt sắng:
-Ừa! Tui có bao giờ quên đâu mà ông lo.
Tôi cũng chờ hoài mà không nghe họ nhắc ǵ đến hai người Mẹ ruột của họ, dù ngày nào tôi cũng gặp hai bác lủi thủi một ḿnh ở viện dưỡng lăo.

TẶNG VÀ ĐƯA
C̣n bà la sát này th́ oang oang:
-Xâu chuỗi ông tặng tôi năm ngoái trông như của bà già nên tôi chưa đeo bao giờ, cuối tuần này ḿnh đem đưa Mẹ của ông, khỏi tốn tiền mua lung tung rồi mẹ cũng chẳng xài.
Ông chồng là một chàng sợ vợ nổi tiếng trong đám bạn, tán dương ngay:
-Ờ! Ư kiến hay! Đưa Mẹ là hợp rồi! Mà bà đừng nói tôi tặng bà trước, nếu không muốn bị chửi te tua.
Tôi để ư thấy cả hai đều cùng dùng động từ như nhau: ĐƯA mẹ và TẶNG vợ. Cũng cùng một sự im lặng: chẳng ai trong hai người nhắc ǵ đến người mẹ kia cả (d́ này là hàng xóm của một người bạn học của tôi ở Sài G̣n).

GỬI TIỀN VỀ
C̣n ả này th́ cứ lén lút chồng, gửi tiền riêng cho gia đ́nh của ả hoài, nhưng bên nhà chồng th́ hời hợt vô tâm. Anh chồng là một nha sĩ khá giả, biết tỏng cô vợ chỉ chuyên se sua chưng diện cho bản thân chứ chẳng hề nghĩ đến công ơn trời biển mà ba má của anh đă tằn tiện để anh có thể đưa cả nhà vượt biển rồi nuôi anh ăn học cả chục năm trời.
Năm nào ngày này, anh cũng gửi về cho hai bên, mỗi người mẹ 5.000 Gia kim để hai người có dịp quây quần quanh con cái cho vui, nhưng anh không “thông báo” với vợ. Ả dư biết nhưng không hành hạ được chồng nên ả than phiền kể lể với mọi người điếc cả tai:
-Má tui mới cần tiền chứ bà già chồng có đông anh chị em trong nhà lo rồi mà ảnh xài sang quá! Để tiền đó, thêm vào chút ít là có thể đi du lịch cả nhà bên này rồi.
Với cặp vợ chồng giàu có này th́ người mẹ nào cũng được nhắc đến đầy đủ.
*
Bạn thấy có chua xót như những trường hợp “quên mẹ” kia không?
May là chỉ có một ngày cho Mẹ đấy nhé! Nếu 365 ngày đều dành cho mẹ th́ các cặp vợ chồng có chia sẻ với nhau ḷng hiếu thảo với tất cả các người mẹ hơn không?

Ư Nga*Canada, 13.5.2017

 


VĂN CHƯƠNG

Bài vở cũ 2016
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả

Những bài viết của Bất Khuất


Tears of pride  
We remember
Con chim biển
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết


Điệu Boléro thăng tiến nhờ các anh lính VNCH
Món quà Giáng Sinh
A special Christmas memory  
Cũng chưa muộn màng  
Qui Nhơn, B́nh Định trong thơ người lính Trần Hoài Thư  
Hành trang trên tuyền đường về  
Điều ǵ khiến Đan Mạch trở thành quốc gia hạnh phúc..

Định mệnh
Chín... chín... chín... nhưng chưa rục  
Ái hữu & hậu duệ Khóa 5 V́ Dân TĐ họp mặt
Đoạn trường Tuyết Nga....  
Nỗi uất hận của vị Tướng mất nước  
Ta về  
Nấm ngọc hương thiền
Giấc mơ Đại Dương (Ocean Dream)
Hẻm lính  
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa
Mây vẫn c̣n bay  
Buồn vui quân trường  
Trần Hoài Thư & Thủ Đức gọi ta về  
Ngày tháng buồn hiu  
Những mùa Trung Thu 
Để lâu, c… trâu hóa bùn  
Người Pleiku năm cũ
Mối bận tâm xă hội
Quê hương của tôi  
Đằng trước và đằng sau  
Mấy mánh lừa mới tại Quận Cam  
Hồi kư của Vương Mộng Long  
Làng Việt kiều  
Viết cho ngày lên tám… mươi  
Tôi người Mỹ, vợ tôi người Việt
Trả nợ ân t́nh  
Đói  
Đà Lạt sương mù: Năm tháng ngao du 
Người cao tuổi
Chuyện tù của Phó Tổng Thanh Tra NHQG VNCH  
Những bàn tay đă nắm  
Cái lon Guigoz  
Thằng khùng
Một nụ cười  
Hai cô thôn nữ  
Chiến thắng Xuân Lộc: QLVNCH vẫn ngạo nghễ
dù bị bức tử
 
Con cọn nợ ba  
Truyện ngắn Ư Nga  
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Phải chăng là định mệnh  
Con gái Hà Nội ở đâu?  
Trai Petrus Kư, Gái Gia Long & Trai Chu Văn An, Gái Trưng Vương  
Đoản văn của một người tử trận  
Người Việt gốc Mỹ  
Trời buồn tháng hạ  
Dân chơi cầu 4 cẳng   
Đất nước vĩ đại và lạ lùng !
Câu chuyện người lính VNCH  
Chàng... Donald Trump 
Trần Hoài Thư, người ngồi vá lại những linh hồn  
Người đàn bà trên cầu Nitelva
Thư số 67c - Gửi người lính QĐND  
Nói chơi mà không phải nói giỡn  
Mẹ
Chôn súng
Đứa con thất lạc  
Tháng Tư nhớ về các chiến sĩ đă hy sinh oanh liệt  
Phúc ấm con ban !!!  
Formosa với nỗi buồn Tháng Tư
Một ngôi sao quư vừa tắt  
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975  
Sau 42 năm mất SaiGon
Nghĩ về người vợ lính
Chân dung người vợ lính VNCH
Tôi không chết đâu  
Tháng tư đen, không dễ ǵ quên  
Câu chuyện về đôi đũa  
Những ngày tháng ba  
Những ngày tháng tư  
Tâm thư - Những ngày cuối tháng 4  
Nguyễn Đức Quang, khi bài hát trở về
Hăy ngủ yên Đà Nẵng của tôi ơi
Ngày 29-3-1975: Đà Nẵng trong cơn hấp hối  
Nh́n lại ḿnh sau 42 năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975  
Đờn ca tài tử miền tây
Nói với người trung đội trưởng cũ ...  
Đồi Delta  
Những bước chân vào đời

Bao giờ cho tôi quên
Vài kỷ niệm về Tết trong tù Hà Nội
Mùa xuân trên quê hương ngoài kư ức  
Xin một đời góa bụa cùng anh  
Đón xuân này nhờ xuân xưa  
Nằm đêm nghe tiếng rao hàng
Như vằng trăng khuya
Góc tối  
Cho nhuẩn nhuyễn ra  
Người bạn Khóa 2 Học Viện Cảng Sát Quốc Gia  
Chúc Tết  
Đầu năm viết cho con gái  
Bên nhau đi nốt cuộc đời