Một lần ông xă ngồi mân mê bàn tay tôi rồi hỏi:
“Nói anh nghe, bàn tay này đă nắm bao nhiêu bàn tay rồi?” Một câu
hỏi không hề dễ trả lời, thậm chí là không thể trả lời cho chính
xác. Có những bàn tay ta nắm rồi buông, và chẳng bao giờ c̣n nhớ
lại. Có những bàn tay, nắm rồi nhớ măi dù năm tháng đi qua
Bàn tay tôi nắm đầu tiên là của ai, là bố hay là mẹ? Tôi chắc chắn
không biết. Nhưng tôi biết đó là hai bàn tay tôi đă nắm nhiều nhất
thuở ấu thơ. Những bàn tay to, thô ráp bởi cày cuốc ruộng đồng,
những bàn tay như thần thánh có thể làm hết thảy mọi việc. Bàn tay
bố dắt tôi chập chững bước đi. Bàn tay mẹ cầm tay tôi uốn từng nét
chữ. Bất cứ khi nào tôi ngă, hay khi tôi buồn khóc, ốm đau, sẽ có
bàn tay rộng lượng ch́a ra cho tôi nắm vào để biết rằng ḿnh đang
được vỗ về an ủi. Sau này lớn lên, tôi lấy chồng xa, thỉnh thoảng
đưa con về thăm nhà, ngủ chung với mẹ. Những đêm chờ mẹ ngủ say, tôi
cầm bàn tay mẹ áp vào ngực ḿnh. Bàn tay vẫn to, đầy những nốt chai
sần và nay đă nhăn nheo gầy guộc. Và tôi khóc, cảm giác nhớ tiếc một
cái ǵ đó.
Tôi nhớ bàn tay người con trai đầu tiên mà tôi gọi đó là mối t́nh
đầu. Đôi bàn tay đẹp, dài với những chiếc móng được cắt gọt cẩn
thận. Người ấy thường nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, dùng ngón tay ḿnh
vẽ vẽ vào ḷng bàn tay tôi rồi hỏi: “Đố em biết anh vừa viết ǵ?”.
Tôi lắc đầu. Anh cười nói anh viết rằng: “Anh muốn nắm tay em đi hết
con đường đời dài rộng” .Nhưng rồi mọi lời hứa hẹn đều như gió
thoảng mây bay. Bàn tay ấy đă buông lơi, thôi không c̣n nắm tay tôi
mà t́m đến một bàn tay khác. Những lúc buồn, tôi vẫn vô thức tự vẽ
vẽ lên ḷng bàn tay ḿnh. Rồi lại tự cười một ḿnh khi nhận ra ḿnh
giống hệt một kẻ ngốc.
Ngày có người con trai cầm tay tôi nói lời cầu hôn, tôi cảm nhận rơ sự gai góc xù x́ trong bàn tay ấy. Cảm giác ấy khiến tôi liên tưởng đến bàn tay mềm mại của mối t́nh đầu, rồi chợt thốt lên: “Sao bàn tay anh xấu thế?”. Anh nh́n tôi, bật cười giải thích, v́ nó không được lớn lên trong mượt mà nhung lụa mà lớn lên bởi những gánh nặng mưu sinh, v́ nó không được nâng niu mà đă bao phen trầy da chảy máu. Rồi anh nh́n vào mắt tôi, bàn tay siết chặt bàn tay: “Em cứ tin, nó không đẹp nhưng chẳng ngại khó khăn nào cả, hăy cứ vững tâm mà nắm lấy, được không?”.
Cuối cùng th́ tôi đă nhận lời nắm lấy bàn tay ấy, để anh dắt lên xe hoa, để anh lồng vào ngón tay chiếc nhẫn cưới, để anh lau những giọt nước mắt ngày tôi về nhà chồng. Bàn tay ấy đă tự vào bếp nấu cho tôi bát cháo ngày tôi ốm, tự cắm hoa vào lọ những ngày kỉ niệm yêu đương. Bàn tay ấy đă dắt tôi đi qua bao nhiêu ngày tháng chông chênh đan xen những lo toan và niềm hạnh phúc. Đôi bàn tay xù x́ nhưng cứng cáp và ấm áp vô ngần.
Ngày tôi đau tưởng chừng xé ruột để cho chào đời một sinh linh, đứa con gái bé bỏng của tôi sau khi được y tá tắm rửa sạch sẽ được đặt nằm cạnh mẹ. Hai bàn tay nhỏ xíu yếu ớt. Tôi nhẹ nhàng chạm vào bàn tay con, hạnh phúc đến ứa nước mắt. Đó là khi tôi biết rằng ḿnh đă thực sự trưởng thành, và tin rằng ḿnh sẽ mạnh mẽ hơn để có thể che chở cho con, để dắt con đi suốt những tháng năm thênh thang phía trước.
Những đêm nằm bên con, cầm lấy tay con đặt nhẹ lên môi hôn, chợt nghĩ rằng có lẽ ngày xưa mẹ ḿnh cũng nâng niu và yêu thương ḿnh nhiều đến thế. Rồi một ngày con gái ḿnh sẽ lớn, sẽ lại đặt bàn tay vào một bàn tay khác mà con thương yêu. Chỉ mong con gặp đúng người để tin, và bàn tay không bị buông lơi trong nỗi đớn đau thất vọng.
Ngày ông nội mất, tôi nghẹn ḷng nh́n bà nội cầm tay ông kể lể về những tháng ngày xưa cũ khi ông bà c̣n trẻ. Hai người đă cùng nhau sống chung hơn nửa thế kỉ với bao nhiêu yêu thương, giận hờn, khổ đau, hạnh phúc. Vậy mà nay tay bà c̣n ấm, tay ông đă lạnh ngắt rồi. Chẳng ai cưỡng được số mệnh, chẳng ai đâu. Ai rồi cũng sẽ một ngày về nằm trong ḷng đất. Có người ra đi trong ồn ào khóc lóc, có người ĺa khỏi thế gian trong lạnh lẽo cô đơn. Người ra đi bởi đă trả xong nợ cơi trần. Chỉ là người ở lại sẽ mang nhiều nuối tiếc xót xa khi biết rằng bao nhiêu yêu thương lúc này cũng không thể sưởi ấm cho người được nữa.
Thỉnh thoảng tôi vẫn đưa tay ḿnh lên trước mặt rồi tự hỏi lại câu chồng ḿnh đă hỏi: Bàn tay này đă nắm bao nhiêu bàn tay? Nhiều, nhiều lắm. Có những cái nắm tay khiến ḿnh nhớ măi, có những cái nắm tay buông rồi là quên ngay. Có những cái nắm tay thật chặt, cũng có cái nắm tay buông lơi hờ hững. Chợt nhận ra một bàn tay đẹp không phải là bàn tay thon dài mềm mại với những chiếc móng được tỉa tót sơn màu. Một bàn tay đẹp là ch́a ra đúng lúc ḿnh cần, nắm tay ḿnh qua những đoạn đường đời chông chênh sỏi đá, dẫu mệt mỏi cũng không buông, dẫu xa xôi cũng không nản.
Nếu chúng ta đang có những bàn tay để nắm, xin hăy trân trọng từng phút giây. Đừng mơ mộng những bàn tay xinh đẹp của ai kia mà buông lơi bàn tay gần gũi ấm áp ở bên ḿnh. Nắm lấy tay nhau, cử chỉ ấy ấm áp hơn mọi lời nói yêu thương đầu môi chót lưỡi.
Bởi cuộc đời nhiều bất trắc, ai biết được khi nào ai nhắm mắt xuôi tay. Ai biết được khi nào tay ḿnh vẫn ấm áp đây mà bàn tay ai kia đă vô chừng lạnh lẽo. Vậy nên khi sống không đem đến cho nhau sự ấm áp, th́ khi ĺa khỏi nhân gian có bịn rịn tiếc thương cũng c̣n ư nghĩa ǵ?
Lê Giang
Bài vở cũ 2016
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Tears of pride
We remember
Con chim biển
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Điệu Boléro thăng tiến nhờ các anh lính VNCH
Món quà Giáng Sinh
A special Christmas memory
Cũng chưa muộn màng
Qui Nhơn, B́nh Định trong thơ người lính Trần Hoài Thư
Hành trang trên tuyền đường về
Điều ǵ khiến Đan Mạch trở thành quốc gia
hạnh phúc..
Định mệnh
Chín...
chín... chín... nhưng chưa rục
Ái hữu & hậu duệ Khóa 5 V́ Dân TĐ họp mặt
Đoạn trường
Tuyết Nga....
Nỗi uất hận của vị Tướng mất nước
Ta về
Nấm
ngọc hương thiền
Giấc mơ
Đại Dương (Ocean Dream)
Hẻm lính
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa
Mây vẫn c̣n bay
Buồn vui quân trường
Trần Hoài Thư & Thủ Đức gọi ta về
Ngày tháng buồn hiu
Những mùa Trung Thu
Để
lâu, c… trâu hóa bùn
Người Pleiku năm cũ
Mối bận
tâm xă hội
Quê hương của tôi
Đằng trước và đằng sau
Mấy
mánh lừa mới tại Quận Cam
Hồi kư
của Vương Mộng Long
Làng Việt
kiều
Viết cho
ngày lên tám… mươi
Tôi người Mỹ, vợ tôi người Việt
Trả nợ ân
t́nh
Đói
Đà Lạt sương mù: Năm tháng ngao du
Người cao
tuổi
Chuyện tù của Phó Tổng Thanh Tra NHQG VNCH
Những
bàn tay đă nắm
Cái lon
Guigoz
Thằng khùng
Một nụ cười
Hai cô thôn
nữ
Chiến
thắng Xuân Lộc: QLVNCH vẫn ngạo nghễ
dù bị bức tử
Con cọn
nợ ba
Truyện
ngắn Ư Nga
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Phải
chăng là định mệnh
Con
gái Hà Nội ở đâu?
Trai Petrus Kư,
Gái Gia Long & Trai Chu Văn An, Gái Trưng Vương
Đoản văn của một người tử trận
Người Việt
gốc Mỹ
Trời buồn
tháng hạ
Dân chơi cầu 4 cẳng
Đất nước vĩ đại và lạ lùng !
Câu chuyện người lính VNCH
Chàng... Donald Trump
Trần Hoài Thư, người ngồi vá lại những linh
hồn
Người đàn bà trên cầu Nitelva
Thư số 67c - Gửi người lính QĐND
Nói chơi mà không phải nói giỡn
Mẹ
Chôn súng
Đứa con thất lạc
Tháng Tư
nhớ về các chiến sĩ đă hy sinh oanh liệt
Phúc ấm con
ban !!!
Formosa với nỗi buồn Tháng Tư
Một ngôi sao
quư vừa tắt
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Sau 42
năm mất SaiGon
Nghĩ về
người vợ lính
Chân
dung người vợ lính VNCH
Tôi không
chết đâu
Tháng tư đen, không dễ ǵ quên
Câu
chuyện về đôi đũa
Những
ngày tháng ba
Những
ngày tháng tư
Tâm thư -
Những ngày cuối tháng 4
Nguyễn Đức
Quang, khi bài hát trở về
Hăy ngủ yên Đà
Nẵng của tôi ơi
Ngày 29-3-1975: Đà Nẵng trong cơn hấp hối
Nh́n lại ḿnh sau
42 năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đờn ca tài tử miền
tây
Nói với người trung
đội trưởng cũ ...
Đồi Delta
Những bước chân vào đời
Bao giờ cho tôi quên
Vài kỷ
niệm về Tết trong tù Hà Nội
Mùa
xuân trên quê hương ngoài kư ức
Xin một đời góa bụa cùng anh
Đón xuân này nhờ
xuân xưa
Nằm đêm nghe
tiếng rao hàng
Như vằng trăng
khuya
Góc tối
Cho nhuẩn nhuyễn ra
Người bạn Khóa 2 Học Viện Cảng Sát Quốc Gia
Chúc
Tết
Đầu năm viết cho con gái
Bên nhau đi nốt cuộc đời