Vơ Đại Tôn
Đêm xứ người, trời bỗng nhiên trở lạnh. Chập chờn qua khói thuốc c̣n
đọng lại trong căn pḥng âm u, tôi nghe tiếng nấc của bà quả phụ
Thiếu Tướng Lê Văn Hưng thoát ra từ cuộn băng ghi âm : “Xin ḿnh cho
em chứng kiến giây phút cuối cùng của ḿnh...”. Một tiếng đạn nổ,
khô khắc vang lên từ ống loa hay từ một thuở nào trong cơn biến
loạn. Có lẽ cũng từ ḷng tôi. Ngậm ngùi, tôi đứng dậy tắt máy. Nh́n
ra khung cửa mù sương, trí tưởng nhạt nḥa lại đưa tôi về một vùng
trời hẻo lánh Tiền Giang với khu đồn Giồng Riềng bó rọ trong mấy
ṿng kẽm gai hoen rỉ và mười sáu quả lựu đạn cuối cùng. Nghĩa Quân
Lê Văn Hùng và người vợ lính Phạm Thị Thàng. Hơn mấy chục năm về
trước, thuở tóc tôi chưa đau từng sợi bạc. Quân ta tăng viện, chiếm
lại khu đồn sau trận tiến công biển người của địch. Trong khói lửa
ngập vùng, hỏa châu bừng sáng, tiếng nấc của thương binh và tiếng
vặn ḿnh của gỗ sắt ḥa lẫn với tiếng nổ rời rạc của vài viên đạn
gặp lửa bùng lên. Tôi nghe anh Phó Đồn cụt chân kể lại : - sau khi
chồng bị tử thương, chị Thàng ẳm hai con nhỏ núp sau ụ đất với một
thùng lựu đạn 16 quả. Cánh tay của người vợ lính vung lên, từng
tiếng nổ ầm, át cả tiếng khóc trẻ thơ. Mười lăm quả lựu đạn vút đi,
ngăn chân biển địch.
Thùng lựu đạn chỉ c̣n đây một quả
Em dâng anh với cả t́nh yêu.
Chị Thàng đă tự sát cùng với hai con trẻ để đi theo chồng là Nghĩa
Quân Lê Văn Hùng vào cơi vĩnh hằng, cô đơn, côi cút và âm thầm trong
cuộc chiến. Người vợ lính đă nuôi con bằng gạo Quân Tiếp Vụ, hạnh
phúc b́nh thường qua bữa cơm với cua đồng cá nội. Ảnh của chị đă
được treo lên tại góc đường Hồng Thập Tự và Lê Văn Duyệt ở Saigon
một thuở nào giữa ḍng người thờ ơ qua lại. Người phụ nữ miến Nam
với nụ cười đơn sơ chất phác, e ấp qua mảnh khăn rằn. Từ Bến Hải đến
Cà Mau, bước chân của người vợ lính ẳm con đi theo chống khắp bốn
vùng chiến thuật. Không có những móng chân đỏ hồng nhưng đă tạo nên
những vần Thơ dường như huyền sử.
Tôi quay lại bấm máy. Tiếng nói của Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn vang lên qua
từng loạt đạn nổ ... “Thiếu Tướng biểu y lệnh hả Chị ? Dạ, tôi
sẵn sàng...”
Tôi lại tắt máy, không dám nghe nữa, có lẽ v́ mặc
cảm tự ti, hay thấy ḿnh quá nhỏ bé trước những tiếng vọng anh hùng.
Lại châm thêm điếu thuốc, ngọn đồi Chu Prao hiện về. Người nữ sinh
sắc tộc Thái Trắng sinh tại Đơn Dương, hoa khôi Đà Lạt một thời với
tên Đèo-Nàng-Hoa. Lấy chồng là Trung Sĩ Biệt Kích Trường Sơn, tên
Neo Krông, da sạm đen với bắp tay cuồn cuộn như một nhánh cây rừng.
Trong một lần đi toán, Neo Kkrông đă không về lại. Tặng tiền tử của
chồng cho một viện mồ côi, Đèo-Nàng-Hoa đă đi tu và xin chuyển ra
làm việc trong trại cùi ở Qui Nhơn. Có một lần tôi gặp lại nàng khi
tôi đến thăm mộ Hàn Mặc Tử. Người nữ sinh vợ lính thuở nào như bóng
của huyền thoại đă trở thành D́ Phuớc. Nh́n cặp mắt đen mà nghe cả
tiếng thông reo. Bàn tay của D́ Phước Đèo-Nàng-Hoa đă bắt đầu ửng đỏ
bệnh phong, sự thật hay do tôi tưởng tượng ? Khi ra khỏi trại cùi,
tôi không dám quay nh́n lại, tâm hồn của người vợ lính b́nh thản đă
nạm vàng trong khi bóng tôi bên đường chỉ là cát bụi. Tiếng thơ của
Hàn Mặc Tử lại vọng qua gió thổi ŕ rào : “Run như run hơi thở
chạm tơ vàng”.
Tiếng của Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam trầm buồn nhưng cương quyết :
“Làm tướng mà không giữ được nước được thành th́ phải chết theo
thành theo nước...”. Tôi nghe mủi ḷng rưng rưng. H́nh ảnh của
người vợ lính ven sông Thu Bồn dắt con qua bao chuyến tàu chợ từ
Quảng Nam ra miền Bắc t́m chồng trong tù gọi là “cải tạo”. Nước mắt
âm thầm chảy xuống dặm đường oan nghiệt, chân giẫm lên sỏi đá chia
ĺa. Một gói đường phèn, một lon muối ớt, với tất cả t́nh thương mộc
mạc, đơn sơ như thửa ruộng bờ đê, chắt chiu từng đồng, lặn lội gần
một tháng trường gian khổ để chỉ được vài ba tiếng đồng hồ im lặng
nh́n con, nh́n chồng tả tơi trong manh áo tù không án. Tù của một
giai đoạn lịch sử oan khiên, tù của một chế độ bạo tàn, mà người mẹ
và vợ lính không bao giờ hiểu nghĩa. Gần suốt đời cam phận bóng mờ
di chuyển theo chồng qua bao trại gia binh, sinh con trong những khu
đồn hẻo lánh, để rồi hôm nay bên cạnh tên cúng cơm lại bị ghi thêm
hai chữ “Vợ Ngụy” ! Từ ngữ sao mà cay nghiệt, nặng trĩu hận thù!
Người vợ lính chẳng hiểu v́ sao ?
Có người cầm tấm thiệp mời dự Ngày Quân Lực, mấy chục năm rồi xa Tổ
Quốc, nhếch môi phán rằng : Quân với Lực làm ǵ nữa, phí một ngày đi
chơi cuối tuần ! – Tôi cũng cầm tấm thiệp, vặn máy tăng âm cho tiếng
vang từ cuộn băng bừng lên, căn pḥng dồn dập tiếng đạn xa xưa ...
Tôi ôm đầu, quặn đau cả ḷng. Từ trong tâm tưởng, tôi nghe có tiếng
bước chân âm thầm của những người mẹ và vợ lính. Phạm thị Thàng,
Đèo-Nàng-Hoa... và hàng triệu bóng dáng phụ nữ Việt Nam một thời
khói lửa, son sắt thủy chung, đang nh́n tôi qua màn sương lạnh. Nỡ
nào quên t́nh đồng đội, quên những người mẹ và vợ lính đạm bạc,
không cần lịch sử ghi danh, đă và đang khóc, thương con thương chồng
cùng thương Nước với tấm ḷng biển rộng trời cao ! H́nh ảnh của
người mẹ và vợ lính sống măi trong Hồn Dân Tộc với niềm hănh diện cô
đơn.
Rồi một ngày không xa, tôi sẽ được vô vàn diễm phúc đứng bên cạnh
đường lịch sử vinh quang rợp bóng Cờ Vàng trên quê hương để ngắm
nh́n các mẹ, các chị, các em, mỉm cười trong ân nghĩa T́nh Người :
Gặp nhau biết nói ǵ hơn
Cười vui trong gió tóc vờn cờ bay !
Vơ Đại Tôn
Bài vở cũ 2016
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Tears of pride
We remember
Con chim biển
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Điệu Boléro thăng tiến nhờ các anh lính VNCH
Món quà Giáng Sinh
A special Christmas memory
Cũng chưa muộn màng
Qui Nhơn, B́nh Định trong thơ người lính Trần Hoài Thư
Hành trang trên tuyền đường về
Điều ǵ khiến Đan Mạch trở thành quốc gia
hạnh phúc..
Định mệnh
Chín...
chín... chín... nhưng chưa rục
Ái hữu & hậu duệ Khóa 5 V́ Dân TĐ họp mặt
Đoạn trường
Tuyết Nga....
Nỗi uất hận của vị Tướng mất nước
Ta về
Nấm
ngọc hương thiền
Giấc mơ
Đại Dương (Ocean Dream)
Hẻm lính
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa
Mây vẫn c̣n bay
Buồn vui quân trường
Trần Hoài Thư & Thủ Đức gọi ta về
Ngày tháng buồn hiu
Những mùa Trung Thu
Để
lâu, c… trâu hóa bùn
Người Pleiku năm cũ
Mối bận
tâm xă hội
Quê hương của tôi
Đằng trước và đằng sau
Mấy
mánh lừa mới tại Quận Cam
Hồi kư
của Vương Mộng Long
Làng Việt
kiều
Viết cho
ngày lên tám… mươi
Tôi người Mỹ, vợ tôi người Việt
Trả nợ ân
t́nh
Đói
Đà Lạt sương mù: Năm tháng ngao du
Người cao
tuổi
Chuyện tù của Phó Tổng Thanh Tra NHQG VNCH
Những
bàn tay đă nắm
Cái lon
Guigoz
Thằng khùng
Một nụ cười
Hai cô thôn
nữ
Chiến
thắng Xuân Lộc: QLVNCH vẫn ngạo nghễ
dù bị bức tử
Con cọn
nợ ba
Truyện
ngắn Ư Nga
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Phải
chăng là định mệnh
Con
gái Hà Nội ở đâu?
Trai Petrus Kư,
Gái Gia Long & Trai Chu Văn An, Gái Trưng Vương
Đoản văn của một người tử trận
Người Việt
gốc Mỹ
Trời buồn
tháng hạ
Dân chơi cầu 4 cẳng
Đất nước vĩ đại và lạ lùng !
Câu chuyện người lính VNCH
Chàng... Donald Trump
Trần Hoài Thư, người ngồi vá lại những linh
hồn
Người đàn bà trên cầu Nitelva
Thư số 67c - Gửi người lính QĐND
Nói chơi mà không phải nói giỡn
Mẹ
Chôn súng
Đứa con thất lạc
Tháng Tư
nhớ về các chiến sĩ đă hy sinh oanh liệt
Phúc ấm con
ban !!!
Formosa với nỗi buồn Tháng Tư
Một ngôi sao
quư vừa tắt
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Sau 42
năm mất SaiGon
Nghĩ về
người vợ lính
Chân
dung người vợ lính VNCH
Tôi không
chết đâu
Tháng tư đen, không dễ ǵ quên
Câu
chuyện về đôi đũa
Những
ngày tháng ba
Những
ngày tháng tư
Tâm thư -
Những ngày cuối tháng 4
Nguyễn Đức
Quang, khi bài hát trở về
Hăy ngủ yên Đà
Nẵng của tôi ơi
Ngày 29-3-1975: Đà Nẵng trong cơn hấp hối
Nh́n lại ḿnh sau
42 năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đờn ca tài tử miền
tây
Nói với người trung
đội trưởng cũ ...
Đồi Delta
Những bước chân vào đời
Bao giờ cho tôi quên
Vài kỷ
niệm về Tết trong tù Hà Nội
Mùa
xuân trên quê hương ngoài kư ức
Xin một đời góa bụa cùng anh
Đón xuân này nhờ
xuân xưa
Nằm đêm nghe
tiếng rao hàng
Như vằng trăng
khuya
Góc tối
Cho nhuẩn nhuyễn ra
Người bạn Khóa 2 Học Viện Cảng Sát Quốc Gia
Chúc
Tết
Đầu năm viết cho con gái
Bên nhau đi nốt cuộc đời