Tác giả: Carl Graves
Bài số 5180-19-31024-vb2073117
Cùng với bài “Mười Lăm Năm ở Mỹ” đă phổ biến hôm qua, tác giả Minh
Nguyệt Graves c̣n gửi thêm bài sau đây, cho biết bài được viết bởi
ông chồng Carl Graves, một người Mỹ làm công chức tại Texas. Nguyên
bản anh ngữ, được bà vợ Minh Nguyệt Graves dịch qua tiếng Việt theo
giọng Huế.
* * *
Tôi là một người Mỹ, vợ tôi người Việt Nam. Tôi có đọc ở đâu đó,
người ta nói rằng “Đôi khi hôn nhân là sự kết hợp của hai cá thể
hoàn toàn trái ngược nhau,” câu này hoàn toàn đúng trong trường hợp
của hai vợ chồng tôi. Chúng tôi khác nhau như mặt trời với mặt
trăng.
Tôi theo đạo Thiên Chúa, c̣n vợ tôi theo Phật Giáo, nhưng tôi không
bao giờ bắt vợ phải đổi đạo. (Nghe vợ tôi kể, ở bên Việt Nam, người
ta thường làm vậy!) Tôi nghĩ niềm tin vào tôn giáo là quyền của mỗi
người, và không nhất thiết đạo này tốt hơn đạo kia, mà đă giống nhau
th́ cần ǵ phải thay đổi cơ chứ!
Tôi không biết đọc, hay nói tiếng Việt. Tôi lại làm biếng nên không
muốn học và cũng không đủ kiên nhẫn để học tiếng Việt. Thế nhưng
không phải v́ thế mà tôi không ṭ ṃ muốn biết vợ tôi làm ǵ hay
trao đổi ǵ với bạn bè của bà ấy đâu nhé. Hẳn các ông chồng cũng sẽ
đồng ư với tôi điều này thôi, phải không?
Nhiều lần tôi nghe bà vợ nói chuyện với anh em trong nhà, th́ hay
nghe cái âm “ông mập”, hoặc đôi khi cách họ nh́n, tôi đoán đang nói
về tôi, th́ tôi cũng nghe cái âm “ông mập.” Tôi thắc mắc và quyết
định sẽ “điều tra điều trẻ” coi có phải họ nói xấu về ḿnh chăng?
Tối hôm đó, bà vợ đi làm về, thấy cái mặt tôi hầm hầm, chưa kịp mở
miệng nhờ tôi đem đồ vô, th́ tôi đă quát “Bà vào đây cho tui hỏi!"
"Th́ vô, sợ ai mà không vô. Có chuyện chi mà quan trọng rứa?” Bà vợ
vừa mệt vừa bực sau một ngày dài làm việc, về nhà chưa kịp nghỉ c̣n
bị la.
Trên màn h́nh computer trong pḥng làm việc của tôi là hàng chữ:
“Ông mập = Fat boy”! (Google translated.)
“Có phải bà và mọi người cười nhạo tui, kêu tui mập phải không? Hết
nói bà luôn. Bà coi thường tui vậy?"
Vợ tôi biết tính chồng nên phải xuống giọng năn nỉ:
“Người Việt Nam khi mà gọi nhau một cách thân mật, th́ mới gọi biệt
danh như vậy, chứ như kiểu người dưng thiên hạ th́ ai mà thèm để ư.
Ví dụ như tên tôi lúc nhỏ là “Lẫy” v́ chuyện ǵ không vừa ư th́ tôi
“lẫy”, không nói không rằng, chỉ lặng câm như Hến! Hay như có nhỏ
bạn, hở chuyện chi cũng khóc nên mới có biệt danh “Nhè”. Như có bạn
học, ăn ǵ cũng không chịu lớn, th́ có biệt danh “Đẹt”; hoặc có bạn
có làn da đen quá “bỏ trong thùng dầu hắc t́m không ra” th́ có biệt
danh là “ông Táo”...
Nghe một hồi có lư, tôi nguôi ngoai cơn giận.
Ngoài chuyện đa nghi, tôi c̣n thêm tật ưa hóng chuyện. Nói thiệt
t́nh đó chơ!
Ví dụ như mỗi khi vợ tôi nói chuyện điện thoại với ai bằng tiếng Mỹ
th́ không sao, muốn nói cả buổi tôi cũng chẳng buồn hỏi han. Nhưng
nếu bả nói chuyện bằng tiếng Việt, th́ cỡ 5 phút sau, chắc như năm
nhân năm th́ bằng hai lăm rứa, tôi sẽ tới bên vợ, hôn một cái lên
tóc của bả và hỏi “Nói chuyện với ai vậy?”
Vợ tôi sẽ nói “Với con bạn A; B; C hay với thằng bạn D; E; G…”
Th́ tôi sẽ tiếp tục “Cho anh nói một câu được không?"
Bà vợ tôi không biết trả lời sao; thôi đành đưa phone, cho êm nhà êm
cửa! Và tôi thả một tràng tiếng Anh, chẳng bận tâm người bên kia
điện thoại có hiểu tôi đang nói chuyện ǵ!
Vợ tôi nhắc khéo, “Ông à, bạn tui không biết tiếng Mỹ, mà dù có biết
chút ít đi nữa th́ cũng không cách chi hiểu được ông, v́ ông nói
nhanh quá. Tui ngồi một bên đây, vừa nghe bằng tai, vừa nh́n cái mặt
ông để đoán, mà nhiều khi cũng theo không kịp nữa là!”
Nghe vợ la th́ tôi...giận, tôi chỉ muốn quan tâm tới bả thôi. Chẳng
phải v́ tôi ghen tương, tôi chỉ không thích cảm giác bị bỏ quên,
đúng không?
Chúng tôi lấy nhau khi cả hai đă một lần đứt gánh, hay như kiểu
người ta nói “Rổ rá cạp lại.” Vợ tôi ghét nhất mấy cái câu đó, nó
chạm vào nỗi ḷng của bà ấy, bởi theo bả th́ nó làm hạ phẩm chất của
người phụ nữ đă ly dị.
"Ly dị th́ sao nào? có ǵ xấu đâu? Ở không được với nhau th́ chia
tay; c̣n hơn ở chung một nhà; rồi cứ đay nghiến nhau suốt ngày; nhăn
nhăn nhó nhó, chỉ tội nghiệp cho con cái!” Hay “Người đẹp như tui mà
đem ví von với cái rổ, cái rá, th́ ai mà chịu?” Bả phân bua.
Ai cũng nói vợ tôi may mắn nên có được ông chồng tốt là tôi, (và
ngay cả tôi cũng thường nhắc nhở cô ấy như vậy!) Mỗi lần nghe thế,
bà ấy chẳng thèm nói ǵ lại cả, chỉ tủm tỉm cười, rồi buông thơng
“Mèo khen mèo dài đuôi”, thế là tôi nổi tự ái dân tộc, nên biểu bà
ấy ngồi nghe tôi phân tích thiệt hơn.
"Này nhé, buổi sáng tôi dậy sớm pha cà phê, bà dậy sau th́ đă có cà
phê sẵn sàng, thế không nhờ công tôi th́ là công ai nào?"
“Ờ, nhưng mà ông quên nói rơ là ông chỉ bấm cái nút “On-Off” thôi,
c̣n tui đă rửa b́nh, thay cái giấy lọc mới, bỏ 2 muỗng cà phê vô
luôn, cho nên buổi sáng dậy, việc của ông chỉ là nhón ngón tay cho
nó “On” là xong!”
Bà vợ chanh chua. “Vậy mà cũng kể công! Thua chưa?”
“Bà phải biết, để tiết kiệm cho ngân sách gia đ́nh, tôi luôn đem đồ
ăn trưa, không đi ăn ngoài, để dành biết bao nhiêu là tiền. Có mấy
thằng chồng Mỹ làm như tôi nào?"
“Ừ, ông giỏi lắm, biết bới đồ ăn trưa cho đỡ tiền, nhưng mà để tôi
hỏi ông, vậy ai sắp xếp đồ ăn vào cái hộp đựng cho ông mỗi buổi tối,
để buối sáng dậy, ông chỉ việc xách đi là xong! Vừa ngon vừa đầy đủ
chất dinh dưỡng, ông c̣n đ̣i ǵ nữa hả?”
Hai vợ chồng tôi ăn hai kiểu khác nhau. Vợ tôi không thích đồ ăn của
Mỹ, và tôi cũng không thích đồ ăn Việt nam. Lâu lâu một lần ăn chung
th́ không sao, chứ ngày nào cũng phải ăn đồ Việt nam th́ …thà chết
c̣n sướng hơn! Và tôi, tuy không phải là người giỏi nấu ăn; nhưng
thỉnh thoảng cũng làm siêng nấu cho cả nhà cùng ăn.
Ở đây, mỗi gói thịt, cá đều có dán cái nhăn ghi cách thức để nấu.
Cái nhăn hướng dẫn thế nào th́ tôi cứ theo thế mà làm. (Đương nhiên
rồi, đúng không?)
Hôm nay tôi làm món Gà Nướng. “Để coi, bật ḷ nướng lên 375 độ, đợi
10 phút cho nóng ḷ, sau khi rửa thịt th́ bỏ vô khay nướng. Để đồng
hồ 90 phút. Xong. Dễ ẹt!”
Ăn với gà có thêm mấy thứ rau quả, tôi lấy ra 3 lon đồ hộp, gồm có
bắp hột, đậu đũa, và đậu đỏ, nhưng giờ c̣n sớm, đợi khi bà vợ đi làm
về, hâm nóng cũng được.
Tôi ra ngoài vườn, vừa hút thuốc vừa chiêm ngưỡng cái vườn ḿnh bỏ
công làm mỗi cuối tuần. Gọi cho bà vợ “Mấy giờ bà về vậy? Ờ, hỏi cho
biết thôi, v́ tôi nấu ăn buổi tối rồi, bà về khỏi làm ǵ cả; sẵn
sàng để ăn.”
Bà vợ nghĩ, “Chiều ni khoẻ, khỏi phải nấu ăn; không thích ǵ lắm món
của Mỹ, nhưng lâu lâu ăn đỡ một lần cũng không sao.”
Bà vợ hí hửng về nhà, chuẩn bị tinh thần... để ăn. Lấy cái khay thịt
trong ḷ ra, “Răng mà thịt c̣n trắng ri hè? chắc là không bỏ thêm
gia vị? Thôi kệ, ăn đỡ một bữa chẳng chết ai!”
“Rứa ăn với chi ri?” Bà hỏi vọng ra.
“Có mấy lon đồ hộp đó, bà hâm lại dùm tôi.”
Bà cằn nhằn, “Đă làm th́ làm cho trót, rứa mà cũng trừa ra một thứ
bắt ḿnh phải làm! Chán cái ông ni!”
Bày mọi thứ ra bàn, sẵn sàng chiến đấu th́ mới biết thịt chưa chín,
c̣n đỏ hỏn à, “Ông coi Gà chín chưa? tui nghĩ c̣n sống.” Bà vợ nghi
ngờ,
“Bà này nhiều chuyện, gà CHẾT từ trước khi đem tới chợ, th́ làm sao
c̣n SỐNG tới giờ này? Tôi làm theo sự hướng dẫn nơi cái nhăn ghi,
từng bước một, không sai một bước nào. Vậy th́ gà không chín là do
lỗi của ai ? Chứ họ bỏ cái nhăn để làm ǵ?" Tôi gân cổ căi lại.
“Ừ th́ tui dùng sai chữ (Raw; không phải Alive) nhưng gà chưa chín,
không ăn được.”
Bà vợ bắt đầu nổi cáu v́ bụng đói; rồi bà lấy chảo ra chiên lại cho
nhanh, chứ không để vào ḷ nướng, lâu lắm.
Tôi nghe bả lầm bầm: “Giúp mô không thấy, bày thêm việc cho làm. Lại
c̣n cả đống chén bát. Chán. Tui vừa nấu ăn vừa rửa dọn, thành ra khi
nấu xong là cái bếp cũng dọn sạch, có ai mô như ông, nấu có một thứ
mà hai cái bồn rửa chén đầy ứ lên. Lần sau đừng đụng vô nữa nghe
chưa.”
Chiều Chủ nhật hai vợ chồng đi chợ, nhà tôi phải đi 2 chợ, chợ của
người Việt và chợ của người Mỹ th́ mới có đủ thức ăn cho 2 vợ chồng;
(Th́ tôi đă nói mà, hai vợ chồng tôi cái ǵ cũng khác nhau.)
Hôm đó, ở chợ Mỹ, đến phiên chúng tôi được tính tiền. Trong khi bà
vợ lục ví để lấy cái thẻ ra trả, tôi hỏi cô nhân viên “Cô có bao giờ
gặp được thiên thần chưa?”
Hơi bất ngờ, nên cô bé hỏi lại “Thiên thần? ở đâu? Chưa, con chưa
bao giờ được gặp thiên thần cả.”
Tỉnh bơ; tôi trả lời “Ngay đây này. Bà vợ tôi đấy. Bà ấy là thiên
thần thật đấy.”
Tôi thích khen vợ; hôn lên tóc vợ; nắm tay vợ đi bộ tập thể dục…
Nhưng vợ tôi không thích, (bà ấy nói là ở bên Việt Nam, người ta
không có thói quen làm những điều đó!!!)
Th́ như tôi đă nói với bạn ngay từ đầu đấy thôi, hai vợ chồng tôi
cái ǵ cũng trái ngược nhau.
Nhưng có một điều tôi và vợ tôi giống nhau; chỉ một điều hết sức
quan trọng thôi; "Cái ǵ ḿnh có th́ phải biết quư và trân trọng giữ
ǵn nghe ông.” Như lời vợ tôi thường nói.
Mong các bà vợ (và những người phụ nữ tôi yêu mến) có một ngày Phụ
Nữ thật vui.
Carl Graves
Bài vở cũ 2016
Bài vở cũ 2015
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Tears of pride
We remember
Con chim biển
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Điệu Boléro thăng tiến nhờ các anh lính VNCH
Món quà Giáng Sinh
A special Christmas memory
Cũng chưa muộn màng
Qui Nhơn, B́nh Định trong thơ người lính Trần Hoài Thư
Hành trang trên tuyền đường về
Điều ǵ khiến Đan Mạch trở thành quốc gia
hạnh phúc..
Định mệnh
Chín...
chín... chín... nhưng chưa rục
Ái hữu & hậu duệ Khóa 5 V́ Dân TĐ họp mặt
Đoạn trường
Tuyết Nga....
Nỗi uất hận của vị Tướng mất nước
Ta về
Nấm
ngọc hương thiền
Giấc mơ
Đại Dương (Ocean Dream)
Hẻm lính
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa
Mây vẫn c̣n bay
Buồn vui quân trường
Trần Hoài Thư & Thủ Đức gọi ta về
Ngày tháng buồn hiu
Những mùa Trung Thu
Để
lâu, c… trâu hóa bùn
Người Pleiku năm cũ
Mối bận
tâm xă hội
Quê hương của tôi
Đằng trước và đằng sau
Mấy
mánh lừa mới tại Quận Cam
Hồi kư
của Vương Mộng Long
Làng Việt
kiều
Viết cho
ngày lên tám… mươi
Tôi người Mỹ, vợ tôi người Việt
Trả nợ ân
t́nh
Đói
Đà Lạt sương mù: Năm tháng ngao du
Người cao
tuổi
Chuyện tù của Phó Tổng Thanh Tra NHQG VNCH
Những
bàn tay đă nắm
Cái lon
Guigoz
Thằng khùng
Một nụ cười
Hai cô thôn
nữ
Chiến
thắng Xuân Lộc: QLVNCH vẫn ngạo nghễ
dù bị bức tử
Con cọn
nợ ba
Truyện
ngắn Ư Nga
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Phải
chăng là định mệnh
Con
gái Hà Nội ở đâu?
Trai Petrus Kư,
Gái Gia Long & Trai Chu Văn An, Gái Trưng Vương
Đoản văn của một người tử trận
Người Việt
gốc Mỹ
Trời buồn
tháng hạ
Dân chơi cầu 4 cẳng
Đất nước vĩ đại và lạ lùng !
Câu chuyện người lính VNCH
Chàng... Donald Trump
Trần Hoài Thư, người ngồi vá lại những linh
hồn
Người đàn bà trên cầu Nitelva
Thư số 67c - Gửi người lính QĐND
Nói chơi mà không phải nói giỡn
Mẹ
Chôn súng
Đứa con thất lạc
Tháng Tư
nhớ về các chiến sĩ đă hy sinh oanh liệt
Phúc ấm con
ban !!!
Formosa với nỗi buồn Tháng Tư
Một ngôi sao
quư vừa tắt
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Sau 42
năm mất SaiGon
Nghĩ về
người vợ lính
Chân
dung người vợ lính VNCH
Tôi không
chết đâu
Tháng tư đen, không dễ ǵ quên
Câu
chuyện về đôi đũa
Những
ngày tháng ba
Những
ngày tháng tư
Tâm thư -
Những ngày cuối tháng 4
Nguyễn Đức
Quang, khi bài hát trở về
Hăy ngủ yên Đà
Nẵng của tôi ơi
Ngày 29-3-1975: Đà Nẵng trong cơn hấp hối
Nh́n lại ḿnh sau
42 năm tỵ nạn, từ tháng 4-1975
Đờn ca tài tử miền
tây
Nói với người trung
đội trưởng cũ ...
Đồi Delta
Những bước chân vào đời
Bao giờ cho tôi quên
Vài kỷ
niệm về Tết trong tù Hà Nội
Mùa
xuân trên quê hương ngoài kư ức
Xin một đời góa bụa cùng anh
Đón xuân này nhờ
xuân xưa
Nằm đêm nghe
tiếng rao hàng
Như vằng trăng
khuya
Góc tối
Cho nhuẩn nhuyễn ra
Người bạn Khóa 2 Học Viện Cảng Sát Quốc Gia
Chúc
Tết
Đầu năm viết cho con gái
Bên nhau đi nốt cuộc đời