BK Bùi Đức Tính 323
- Cà phê chưa?!
Tiếng người thăm chào, thân mật, thật tươi vui, chắc hẳn là có kèm
theo nụ cười.
- Chưa ...mới ra ngồi đây, hút vài hơi thuốc ...đi đâu đây?
- Th́ ...Tip Top, kế bên đây này!
Tiếng dép lẹp xẹp theo nhau rời băng ghế trước cửa pḥng. Chắc là,
cả hai cùng đi sang Tip Top như lời rủ ren.
Quán cà-phê hiệu Tip Top nằm trong khu thương mại, kế bên khách sạn.
Lần Hội Ngộ trước, bạn bè Bất Khuất ở chung Little Saigon Inn khá
nhiều. Người địa phương, người ở xa về, t́m gặp nhau, thường kéo
nhau sang bên quán này. Sáng, hẹn nhau cà-phê Tip Top, trưa …Tip
Top, trưa một chút lại sang Tip Top. T́nh lắm! Ngồi khề khà, câu
chuyện cứ nối nhau. Khó mà hết chuyện, chỉ có hết giờ, đến lúc phải
đi.
Thắm thoát, tháng ngày đă sang tháng bảy, qua rồi ngày dài nhất
trong năm. Ngày có ngắn lại dần, nhưng ánh mặt trời hảy c̣n trải dài
từ sáu giờ sáng đến gần chí giờ đêm. Chưa qua sáu giờ sáng được bao
lâu, ngoài sân đă sáng trắng. Nhiều pḥng có người thức dậy sớm.
Người lạ chỗ, không ngủ được trọn giấc dài. Người nôn nao chờ lúc
gặp nhau. Người phải trả pḥng để tiếp tục chuyến đi, hay phải quay
trở về nơi ra đi.
Bên ngoài, tiếng người đây đó nói chuyện với nhau, hoàn toàn nói
tiếng Việt Nam, nghe rất là... Việt Nam. Nhắm mắt lại, quanh ḿnh
chỉ nghe tiếng thăm chào, nói chuyện với nhau, tưởng chừng như ḿnh
đă được trở về Sài G̣n. Về thăm lại Sài G̣n như ước mơ. Ước mơ đă
hơn ba mươi năm rồi. Sài G̣n ơi, đă xa nhau hơn nửa đời ḿnh. Nhớ
lắm! Nhớ Sài G̣n, nhớ quê hương, nhớ bạn bè ḿnh c̣n ở lại nơi đây!
Hôm nay thứ bảy.
Trời Cali chói chang ánh nắng, nóng như nắng hạ ở Sài G̣n.
Sài G̣n thứ bảy, nôn nao trong ḷng các chàng sinh viên sĩ quan với
tờ giấy phép trên tay. Chiều trên Vũ Đ́nh Trường, chờ xe đưa ra Sài
G̣n, sao hiền hoà dễ thương chi lạ. Nắng Vũ Đ́nh Trường, các chàng
đi qua đi lại, ngóng trông áo lụa Sài G̣n cũng chợt mát. Vũ Đ́nh
Trường bây giờ yên b́nh, thật đáng yêu, không tiếng la hét thúc dục
"Một ...Lên! ...Hai ...lên! ..." của các đàn anh. Gió đùa qua hàng
cây, ŕ rào tiếng reo vui chào đón những bộ quân phục ủi hồ c̣n sắc
nếp.
Ngày phép ngắn. Đêm qua nhanh. Chúa Nhật, loáng thoáng đă thấy trưa
chiều, đến giờ hết phép. Chuyện hẹn ḥ bao giờ cũng dong dài. Câu
chuyện t́nh chiều thứ bảy chắc hẳn c̣n lưu lại lắm luyến tiếc, lắm
nhớ thương. Chàng nào may mắn có người t́nh e ấp đón chờ, nghe ḷng
ḿnh ấm áp, hết vấn vương. Cho dù thuở ấy c̣n độc thân côi cút, hay
đă từng "quân trường, riêng tôi đứng đây, đếm từng chiếc lá thu
bay", 40 mươi năm sau nghe lại bạn ḿnh dạo đàn th́ thầm ..."sao em
không đến", đều nghe ḷng ḿnh thương thương nhớ nhớ. Những nhớ
thương thật êm đềm.
"tôi mong em đến tuần sau thứ bảy,
cho tôi không c̣n t́m áo ai bay
cho tôi không c̣n đếm bước âm thầm
những chiều em không đến thăm,
v́ tôi biết tôi c̣n có em. "
Lắm bài hát, nhiều ca sĩ đă hát, hát nhiều năm qua. Nhưng được nghe
chính bạn bè ḿnh đàn hát vẫn có cái tuyệt vời riêng, thấm đậm tâm
t́nh hơn.
Sài G̣n thứ bảy đầy ấp mông mơ của những alpha vàng bóng, bây giờ
chỉ c̣n trong niềm thương nỗi nhớ.
Những kẻ mệnh danh "cách mạng" đă cướp mất tên gọi Sài G̣n.
Mất Sài G̣n!
Mất Công Lư!
Mất Tự Do!
Nhưng Sài G̣n vẫn c̣n đó, sống măi trong con tim người Việt khao
khát Tự Do, Công Lư.
Trở về Little Saigon, nh́n cờ vàng tự do tung bay, càng thấy nhớ Sài
G̣n!
Nhớ đại lộ Trần Hưng Đạo thuở nào vang rền nhịp bước của những chàng
trai trẻ Sinh Viên Sĩ Quan, trong ngày Quân Lực. Nhớ tiếng trống của
Bất Khuất ḿnh trên Diễn đàn. Mới năm trước đây, anh c̣n mời gọi
những mái tóc bạc màu, cùng anh trở về thăm lại Vũ Đ́nh Trường. Từng
chữ của anh âm vang như nhịp trống quân hành thôi thúc ước mơ.
"Cà rùng ...cà rùng ...tùng tùng ..."
"Vũ Đ́nh Trường chuyển ḿnh v́ những bước dậm của tuổi trẻ. Vũ Đ́nh
Trường, sân sỏi đất chốc biến thanh rắn chắc tựa xi măng.
Đoàn diễn hành tập thành thuộc bước. Vai bên nhau, tay phải bồng
súng nặng Garant lâu ngày thành nhẹ, tay trái găng trắng đă vung
đều."
"Cà rùng ... cà rùng ...tùng tùng ..."
Bước cho đều, vung tay cho thẳng. Xây dựng đời cho nghiêm. Kệ mồ hôi
đang đổ, kệ những tê cứng bắp đùi, ngủ c̣n mơ đếm nhịp. Nhẹ nhàng,
ta dựng lấy niềm tin"
"Cà rùng ... cà rùng ...tùng tùng ..."
Nhịp trống của anh chợt ngưng bặt. Bạn bè anh chùng bước, ngẩn ngơ.
Có tiếng nấc nghẹn ngào trong anh, trong bạn bè quanh anh.
Gót bốt-đờ-sô không c̣n kiêu hùng gơ mạnh trên mặt đường. Một thời
tuổi trẻ, một thời Bất Khuất, chợt trở thành những người tù, lê lết
bước chân trần, chập chềnh trong các lao tù cộng sản, mà kẻ thắng
trận gian manh gọi là “cải tạo”.
"Cố lên. Cố lên. Ráng lắm. Ráng lắm. Chuỗi kết luận buồn hơn tiếng
kèn Hồn Tử Sĩ trổi lên trong tha ma cổ địa hoang vu nơi thành Quảng
Trị. Vận nước chao đao. Hồn thiêng mờ nhạt. Những diễn hành xưa, dù
có trong đoàn hay đứng ngoài cổ vơ đều buông tiếng thở dài trong nỗi
thống hận như nhau."
Anh cùng bạn bè một thời Bất Khuất đă rời Vũ Đ́nh Trường, mang giữ
nhịp trống quân hành trong con tim, trong gịng máu, và chưa bao giờ
được trở về thăm lại Vũ Đ́nh Trường như ước mơ.
Rồi Diễn Đàn vắng bặt tin anh. Lần Hội Ngộ 40 năm này, anh vẫn chưa
trở về. Lắm bạn bè cũng không về được. Có bạn đă không bao giờ c̣n
được lần trở về để gặp lại nhau.
Chừng như, 40 năm chưa đủ dài để t́m quên những mất mát của tuổi
trẻ, để lành lại những oan nghiệt nơi chiến trận. Mảnh đạn hàng chục
năm qua, c̣n trồi xoáy trong thân người. Chấn thương thời bị cộng
sản tù đày, theo tuổi đời trở vế đau buốt tận tuỷ xương. Vết hận thù
của những con người "giăi phóng" trên h́nh hài, trong tim óc, cả đời
Bất Khuất vẫn c̣n rỉ máu.
Nhưng gịng máu Bất Khuất, suốt 40 năm vẫn "sôi sục trong tim gan
nồng"!
"Cà rùng ... cà rùng ...tùng tùng ..."
Đêm Hội Ngộ, vang rền nhịp quân hành.
Gót bốt-đờ-sô trở về đây, gơ mạnh kêu hùng. Những chàng tuổi trẻ Bất
Khuất thuở nào cùng cất cao tiếng hát. Tiếng hát của một thời tuổi
trẻ, của thao trường, của các chàng sinh viên sĩ quan Thủ Đức hùng
anh. Ánh mắt của tuổi sáu mươi, bảy mươi, tám mươi cùng rực sáng,
rực sáng niềm tin. Hảy c̣n đây các con của mẹ!
"Ôi tổ quốc, ta đă nghe lời réo gọi,
trong tiếng hờn, trong máu lửa ngập trời.
Từng giây nghe quê hương xót xa đầy trong cơn thê lương.
Thù quân gieo đau thương bao suối lệ tràn dâng muôn phương."
Tổ quốc ơi, ta đă nghe lời sông núi,
hận thù này tràn đầy sục sôi trong tim gan nồng.
Ta đi chiến đấu quyết đánh tan quân bạo tàn,
bảo vệ Việt Nam quê hương ta."
Tuổi trẻ hiên ngang nối bước hào hùng của tiền nhân, đem xác thân
hiến dâng cho tổ quốc.
Ngày ra trường, ngàn cánh tay Bất Khuất vung lên, cất cao lời thề.
Đứng thẳng dậy, hiên ngang, để thấy ḿnh đă qua rồi một thời lăng
mạn mộng mơ, với nếp kaki vàng thẳng tấp trong những ngày đi phép.
Áo trận bạc màu đă thay cho bộ đại lễ, đôi cầu vai alpha oai vệ. Sắt
đá chiến trường, chốc lát đă cắt nát lớp da giày shaut đen bóng thời
quân trường.
Bốn mươi năm sau, trăm người t́m về với nhau, vai sát vai, bên nhau
cất cao tiếng hát trong Đêm Hội Ngộ. Đêm Hội Ngộ bừng bừng thắp sáng
đuốc Diên Hồng. Đây, Vũ Đ́nh Trường chuyển ḿnh sống dậy, rập rềnh
bước dậm. Bước dậm trở về với một thời tuổi trẻ hào hùng, một thời
Bất Khuất.
"Ôi tổ quốc, bao tiếng ca giờ lên đường,
đem máu hồng tô thắm đẹp cuộc đời.
Lời xưa vang đâu chí kiêu hùng muôn phương tung bay.
Đường ta đi hôm nay bao xác thù gục ngă tan thây.
Tổ quốc ơi, bao thiết tha lời sông núi,
thề nguyện cả cuộc đời trọn dâng cho quê hương này.
Muôn hoa tươi thắm ngát hương trên bao nụ cười,
gian khổ nề chi ta ra đi! "
Thế đấy, một thời Bất Khuất - một đời Bất Khuất!
"Cà rùng ... cà rùng ...tùng tùng ..."
Chân dậm theo nhịp diễn hành. Khúc quân hành nối tiếp khúc quân
hành. Tiếng hát vang vang, vang vọng hướng về quê nhà. Nơi đây,
trong đêm đen đă thấy ánh mặt trời. Tuổi trẻ Việt Nam vẫn oai dũng
kiên cường, bất chấp những đàn áp man rợ của bạo quyền cộng sản bất
nhân. Tuổi trẻ Việt Nam hiên ngang, không khiếp nhược như đảng cộng
sản bán nước cầu vinh, vẫn tiến bước trên con đường đánh đuổi giặc
ngoại xăm của Hưng Đạo Vương. Bước nối bước, tuổi trẻ Việt Nam vẫn
noi theo gương hy sinh dựng nước và giữ nước của tiền nhân. Ánh đuốc
bất khuất đấu tranh, quyết đ̣i lại Tự Do, Công Lư cho dân tộc, rực
sáng khắp non sông.
Sẽ có một ngày, cờ lại bay trên Sài G̣n, trên khắp thành phố thân
yêu.
Tiếng hát nối nhau cất cao, tràn dâng ước mơ. Mơ một ngày, những
người con xa quê hương được trở về, quỳ hôn đất mẹ thân yêu.
"Hồi sinh rồi này mẹ này em
Vui hôm nay qua đêm đen t́m thấy ánh mặt trời
Đi lên. Đi lên trên hoang tàn ta xây dựng ngày mai
Nhà vươn lên người vươn lên
Quân bên dân xây tin yêu đời mới
Đón nhau về, anh đưa em về Gio Linh, Cam Lộ, Đông Hà
Sạch bóng thù, đồng ta xanh thắm nắng mới
Vang câu hát tự do "
BK Bùi Đức Tính 323
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Xuân và người
lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên
đầu súng
Đêm xa người
Câu chuyện của
người tù “Cải tạo” về từ Yên Bái
Tết trong ngục tù cộng
sản
Tâm t́nh này
cho anh
Quân
trường và chiến trường
Một giao
thừa trong đời
Xin
một ngày, giấc mơ trở thành hiện thực!
Tiếc thương
Đã bốn mươi
năm con thầm đợi ba!
Ăn Tết trên
thuyền
Cô gái làng
Thái-Mỹ
Người về từ Đại Dương
Văn
tế tưởng niệm 74 chiến sĩ hy sinh bảo vệ Hoàng Sa
Hoàng Sa qua những nhân chứng
Cảm
nghĩ của người đằng sau cuộc chiến
Đất người
Chẳng qua
Ly rượu mừng
HQ 16 và trận hải chiến Hoàng Sa
40 năm hải
chiến Hoàng Sa
Yểm trợ
trận chiến Hoàng Sa
Kư ức
cuộc chiến Hoàng Sa 1974
Những
ngày tháng tù đầy không thể quên
Những giọt nước
mắt ...
Đồng Minh can
trường
Chạy đâu cho thoát
Bonjour Việt Nam –
người đi, người ở, người về…
Tuổi trẻ chúng tôi
Vượt ngục
Thần Năm Chén
Hải
Quân VNCH được Hoa Kỳ trao tặng huy chương
Những ngày hè
không thể quên
Kiếp nào yêu nhau
Đất trích !
Hoàng hôn bừng sáng
Trăng tan trên
sông núi
Chuyện thật tôi biết
về Tướng Trương Quang Ân
50 năm nhớ về Tổng
Thống Ngô Đ́nh Diệm
Mẹ tôi và lá cờ
vàng ba sọc đỏ
Boston - Khi
trời mới sang Thu
Bác Hạnh
Cuộc trùng phùng
hy hữu...
Người lính vẫn c̣n
đây
Lực-Lượng Đặc-Nhiệm Duyên-Pḥng
213
Hồi kư của một SQ Thủ
Đức
Người vợ
lính Ở Thủ Đức
Con tôi đi nhận xác
chồng!
Tôi viết cho anh "Ngục
Sĩ Nguyễn Chí Thiện"
Lực-Lượng Đặc-Nhiệm
Duyên-Pḥng 213
Quân trường hoài
niệm
Tuổi
già nên phiên phiến mọi chuyện ..
46
năm họp mặt
Quăng đời trên dốc
đổ
Một đời chiến sĩ dọc ngang
Ḍng sông êm đềm
Côn Minh
(Kunming)
trong tôi
Chọc mà thương
Tây Ninh -
Chút c̣n lại trong ḷng một người lính
Kỷ niệm Một
thời chiến đấu oai hùng
Coi các cháu hát "Thiếu nhi Hùng Sử Ca"
Trên chuyến
tàu Thống Nhất
Ngày Quân lực 19/6:
Viết về Người Lính Bất Hạnh VNCH
Không bỏ rơi đồng đội
Cô em vợ
Giải vây
đồi 46: Căn cứ ALPHA
Huyền
thoại về tượng Thương Tiếc
Bà mẹ điên
Nỗi đau
Phan Nhật Nam -
Dựa lưng nỗi nhớ
Khóc nhạc sĩ
Thông Đạt-Văn Giảng
Chuyến vượt
biển t́m tự do
Hạm trưởng đa t́nh
Chuyện một con tàu
30 tháng tư, coi dĩa nhạc Asia Golden 3
Cũng một đời người
Thương tiếc
những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù Cs
Ngày nầy, năm 1975…
Người mang thánh
giá
Hành tŕnh di tản
t́m tự do
Tổ Quốc Ghi Ơn
Vài nét anh hùng
của TSQ
Tại sao
Tướng Lê Quang Lưỡng dặn: 'Tôi chết đừng phủ cờ vàng?'
30 tháng 4! Tôi chưa một lần sinh nhật
T́nh vẫn trao em
Câu hỏi tháng Tư
Những món nợ phải
trả
Người hạ sĩ nhất
Đá nát vàng phai
Tháng Tư ở Sài G̣n
Người vợ Lính
Người t́m tự do
cuối cuộc chiến
Người lính TQLC bên
bờ Bến Hải
Trên chiến trường
xưa
Người thiếu phụ
trong mưa phùn
Tháng Tư viết về
ngừơi lính VNCH
Tháng 4 lại về
Người chỉ huy về
già
Tháng 4 đen
Những ngày cuối
tháng Tư
Thắp nén hương ḷng
Chuyến hải
tŕnh định mệnh
Tháng Tư, Cả Một Đời
Người Trước...
Những tàn phá thoả thuê
Tưởng
nhớ cha tội - Đại Úy Trương Hồng Nhơn
Rằn Ri ơí! nhớ quá
Phan
Bôi Châu - Trường tôi ngày đó
Cho măi ngàn năm
Chim ơi! Vĩnh
biệt sao đành!
Đêm 30 có mỗi truyện
này
Ba tôi... người lính đổi màu
Những chuyến bay
định mệnh