No Easy Day - Ngày Vất Vả

Nguyên tác: Mark OWEN (matt bissonnette)

Chuyển ngữ: Phạm Thiện

Ghi chú:

Khi c̣n là học sinh trung học đệ nhất cấp ở tiểu bang Alaska, chúng tôi được giao bài điểm sách.

Chúng tôi phải chọn lựa tựa sách chúng tôi thích. Ṃ mẫm những hàng sách trên kệ, tôi vớ phải cuốn sách tựa đề "Những Chiến Binh Khuôn Mặt Xanh Dờn" của tác giả cựu hải kích SEAL Gene Wentz. Sách hồi kư ghi lại những chuyến nhảy toán hành quân vùng đồng bằng Sông Cửu Long ở Việt Nam. Tràn ngập những trận phục kích và chạm súng, bố cục chính câu chuyện là truy lùng một đại tá Việt cộng hung bạo.

Đọc từ trang đầu tiên, tôi biết tôi muốn trở thành hải kích SEAL. Càng đọc tôi càng háo hức muốn thử lửa xem sức chịu đựng cá nhân được đến đâu.

Ngập ḿnh dưới những cơn sóng dồn của bờ biển Thái B́nh Dương trong thời gian thụ huấn, tôi nhận ra xung quanh là những chiến binh như tôi: Những chàng trai khó chấp nhận sự thất bại và cùng một động lực quyết chí trở thành cá nhân xuất sắc nhất. Tôi có được đặc ân phục vụ cùng đơn vị với họ và họ là niềm cảm hứng cho tôi mỗi ngày. Vai kề vai đời binh ngũ cùng đồng đội giúp cá nhân tôi hoàn thiện hơn.

Sau mười ba lần điều động đi trận mạc, đời binh nghiệp đối với tôi là chấm dứt. Cuốn sách này khép lại cánh cửa một phần đời chinh nhân của tôi. Trước khi giă từ, tôi muốn cố gắng và giải thích động lực ǵ đă thúc đẩy chúng tôi vượt qua chặng đường khổ nhục trong thời gian huấn luyện hải kích SEAL và trải qua một thập niên của những chuyến đặc vụ nhảy toán liên tục.

Chúng tôi không phải những chiến binh oai hùng, nhưng chúng tôi chia sẽ mối thâm t́nh chung vai cùng phục vụ cho một cái ǵ đó to lớn hơn chúng tôi. Nó là mối thâm t́nh huynh đệ chi binh buộc chặt chúng tôi vào với nhau và chất keo sơn ấy là nhân tố chính khiến chúng tôi đồng hành hiên ngang dấn thân vào chốn hiểm nguy.

Đây là câu chuyện của một nhóm những chàng trai thế hệ, những người lính biệt hải SEAL mà tôi được may mắn sánh vai tùng sự từ 1998 đến 2012. Tôi đă thay đổi tên của những cá nhân liên quan, kể cả bản thân, nhằm bảo mật thân thế của họ và cuốn sách này không đề cập chi tiết của những biệt vụ đang được tiến hành.

Tôi cũng cố gắng hết ḿnh để bảo mật những chiến thuật, phương cách, quy cách áp dụng bởi các toán khi họ đang hằng ngày đối đầu với những thành phần khủng bố và phiến quân trên toàn thế giới. Nếu bạn muốn t́m kiếm những bí mật "hậu trường", đây không phải cuốn sách cho bạn.

Mặc dầu tôi viết tác phẩm này trong một cố gắng diễn giải một cách chính xác những sự kiện xác thực của thế giới như nó đă xẩy ra, chuyện quan trọng đối với tôi là những chi tiết bảo mật không bị tiết lộ ra ngoài. Với sự trợ giúp của nhà xuất bản, tôi đă mời một luật sư từng là cựu quân nhân Lực Lượng Đặc Biệt để duyệt qua bản thảo, nhằm chắc chắn không nhắc đến những phạm trù cấm đoán và nó không thể sử dụng bởi các kẻ thù ma mănh như là những thông tin nguy hiểm hay làm phương hại đến Hoa Kỳ. Tôi tin tưởng đội ngũ làm việc với tôi trong tác phẩm này đă vừa bảo toàn song song với đề cao những đặc quyền an ninh của Hoa Kỳ.

Khi tôi đề cập đến các tổ chức quân sự hoặc chính quyền khác, những hoạt động, hoặc nha ủy nhiệm... là tôi làm trên tinh thần liên tục và b́nh thường chỉ trong trường hợp có những tài liệu đă xuất bản hoặc đă giải mật và đề cập đến tổ chức đó tham dự vào biệt vụ mà tôi diễn giải.
Đôi khi, tôi đề cập đến các vị tướng lănh được công chúng rộng răi biết đến bằng chính tên thật của họ, và chỉ trong trường hợp rơ ràng không liên quan đến những công tác an ninh. Trong tất cả những trường hợp khác, tôi đă cố t́nh thay đổi tên họ để bảo mật cho những cá nhân liên quan. Tôi không diễn giải bất cứ kỹ thuật nào có thể gây phương hại an ninh đến Hoa Kỳ.

Tất cả những tài liệu trong tác phẩm này trích từ những tài liệu và nguồn đă giải mật; không có điều nào viết ra ở đây mang mục đích xác nhận hoặc phủ nhận, chính thức hoặc không chính thức, bất kỳ sự kiện nào đă kể hay những hoạt động của bất kỳ cá nhân nào, chính phủ hoặc nha uỷ nhiệm. Trong cố gắng bảo mật những biệt vụ đặc biệt, tôi đôi khi đề cập chung chung ngày tháng, thời gian và công vụ lệnh. Không v́ những "ngụy văn" ấy mà ảnh hưởng hồi tưởng hay diễn giải của tôi về những sự kiện xẩy ra. Những công tác thảo luận trong tác phẩm này đă từng được viết trong nhiều tài liệu chính phủ và dân sự và lưu hành phổ thông trong công chúng. Những dẫn giải tài liệu mở được in trong trang 'Nguồn Xác Minh' ở cuối cuốn sách.

Những sự kiện diễn giải trong "Ngày Vất Vả" dựa trên hồi ức của chính cá nhân. Những lời đối thoại đă được dàn dựng lại từ hồi ức. Chiến tranh là sự hỗn loạn, nhưng tôi đă cố gắng để chắc chắn những câu chuyện kể trong sách là xác thực. Nếu có điều khiếm khuyết: Trách nhiệm thuộc về cá nhân tôi. Tác phẩm này phản ảnh lập trường cá nhân chính tôi, nó không phải quan điểm của Hải Quân Hoa Kỳ, Bộ Quốc Pḥng hoặc ai khác.

Cho dẫu cố gắng tận lực nhằm bảo mật an ninh quốc gia của Hoa Kỳ và an ninh công vụ cho các nam và nữ quân nhân đang tiếp tục cầm súng chiến đấu khắp nơi trên thế giới, tôi tin "Ngày Vất Vả" diễn giải chính xác sự kiện nó mô tả và phản ảnh chân thực đời sống thường nhật trong các toán biệt hải SEAL và tinh thần huynh đệ chi binh. Trong khi nó được viết bởi chính cá nhân trực tiếp liên quan, kinh nghiệm của chúng tôi đều đồng lực và tôi không hơn hoặc kém những đồng đội tôi đă cùng phục vụ với họ. Nó là một quyết định lâu dài và khó khăn đối với tôi để hoàn thành tác phẩm này và một số cá nhân trong anh em Lực Lượng Hải Kích sẽ miệt thị cá nhân tôi về vấn đề này.

Tuy nhiên, bây giờ là lúc cần thiết phải trung thực kể lại một đặc vụ quan trọng bậc nhất trong quân sử Hoa Kỳ. Bằng cách nào và v́ sao sứ mạng truy lùng tiêu diệt Bin Laden thành công lại là điều hoàn toàn bị giới truyền thông cố t́nh làm ngơ khi đề cập đến. Tác phẩm này cuối cùng sẽ vinh thăng những cá nhân thực sự xứng đáng. Sứ mạng là sự cố gắng nỗ lực của toàn thể anh em trong toán, từ sĩ quan phân tích t́nh báo truy lùng ra hành tung của Bin Laden đến những hoa tiêu trực thăng không vận đổ chúng tôi xuống Abbottabad đến những anh em hải kích đột kích vào bản doanh. Không cá nhân nào, nam hoặc nữ quan trọng hơn người nào.

"Ngày Vất Vả" là câu chuyện của những chinh nhân, những cái giá xương máu họ phải trả và những hy sinh tổn thất họ chịu đựng khi thi hành sứ mạng. Tác phẩm này nói về t́nh huynh đệ chi binh mà nó đă h́nh thành trước khi tôi gia nhập quân đội và nó sẽ vẫn măi trường tồn sau ngày tôi từ nhiệm quân ngũ.

Hy vọng của tôi là một ngày nào đó, một bạn trẻ học tṛ trung học đệ nhất cấp sẽ đọc và trở thành hải kích SEAL, hoặc ít ra sống một đời sống cao thượng hơn chính cá nhân bạn ấy. Nếu mong ước thành hiện thực, tác phẩm này thành công.

Mark Owen
June 22, 2012,
Virginia Beach, Virginia

 *********

Lời tựa

Gạch nhứt

Một phút sau đầu giờ, hạ sĩ quan phi vụ Black Hawk kéo lách mở cánh cửa hông.
Tôi có thể nhận ra anh ta đưa lên một ngón tay qua kính hồng ngoại.
Tôi liếc xung quanh và thấy các đồng đội toán SEAL lặng lẽ chuyền nhau tín hiệu trong khoang trực thăng. Tiếng hụ động cơ phủ ngập tràn khoang và bây giờ th́ không tài nào có thể nghe bất cứ tiếng động ǵ ngoài tiếng cánh quạt Black Hawk đập phành phạch trong không khí. Sức gió nâng tôi khi tôi nhoài người ra ngoài, quan sát mặt đất bên dưới, với hy vọng có được cái nh́n thoáng qua thành phố Abbottabad.

Một tiếng rưỡi đồng hồ trước đó, chúng tôi lên hai chiếc trực thăng MH-60 Black Hawk và cất cánh vào trong màn đêm không trăng. Nó chỉ là một chuyến bay ngắn từ căn cứ Jalalabad, Afghanistan, giáp ranh biên thùy với Pakistan, và từ đó thêm một giờ bay đến mục tiêu mà chúng tôi đă nghiên cứu từ không ảnh trong nhiều tuần lễ.

Khoang trực thăng tối om, ngoài trừ ánh sáng phi cụ từ pḥng lái. Tôi bị kẹp chặt vào cánh cửa phía trái không c̣n một khoảng trống nào để co duỗi. Chúng tôi đă tháo bỏ ghế ngồi để giảm tải sức nặng, chúng tôi chỉ c̣n hoặc là ngồi bệt xuống sàn hoặc là ngồi trên những chiếc ghế xếp đi trại mà chúng tôi mua ở cửa hiệu bán đồ thể thao địa phương trước khi lên đường.

Bây giờ chồm người trên góc bậc cửa của khoang tàu, tôi duỗi hai chân ra phía bên ngoài cửa để giữ máu lưu thông. Hai chân tôi tê dại và co rút. Nhồi nhét trong khoang tàu xung quanh tôi và trên chiếc trực thăng Gạch Nh́ là vào khoảng 23 đồng đội thuộc Toán 6 Hải kích Đặc biệt DEVGRU. Tôi từng hành quân nhảy toán với họ hơn chục lần trước đây. Một vài người trong họ tôi quen biết mười năm hoặc lâu hơn. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào họ.

Năm phút trước đó, toàn thể khoang tàu như bừng sống. Chúng tôi siết chặt đai nón sắt và kiểm tra radio liên lạc cùng vũ khí lần chót. Tôi đeo trên người trang bị nặng 60 cân anh, mỗi từng gram được chọn lựa kỹ càng cho một mục đích riêng biệt, trang bị của tôi được hoàn chỉnh và thay đổi thích nghi trong suốt quăng thời gian hơn chục năm qua hàng trăm lần nhảy toán tương tự.

Toán được chọn lựa đặc biệt, quy tụ những tay súng kinh nghiệm nhất của liên đoàn. Trong suốt 48 tiếng đồng hồ sau cùng, khi ngày xuất kích được ấn định rồi sau đó tŕ hoăn và được tái ấn định, chúng tôi đă kiểm tra và tái kiểm tra trang thiết bị, do đó chúng tôi trong t́nh trạng dư thừa sẵn sàng cho công tác đêm hôm nay.

Đây là một đặc vụ mà tôi từng nằm mơ kể từ khi mục kích sự kiện khủng bố ngày 11 tháng 9/2001 trên vô tuyến truyền h́nh khi tôi nằm trong doanh trại tại căn cứ ở Okinawa. Tôi vừa trở về pḥng sau chuyến huấn luyện và đúng ngay lúc mục kích chiếc phản lực cơ dân sự thứ hai lao vào Trung tâm Thương măi Quốc tế. Tôi không thể nào quay mặt đi khi cục lửa khổng lồ phóng vọt ra phía đối diện ṭa nhà và khói tỏa bốc lên nghi ngút.

Như hàng triệu người Hoa Kỳ ở quê nhà, tôi đứng chết trân nh́n không tin vào mắt ḿnh với tâm trạng tuyệt vọng co thắt trong bao tử. Tôi dán chặt mắt vào màn ảnh truyền h́nh suốt cả ngày hôm đó khi đầu óc tôi cố gắng lư giải cho những ǵ tôi vừa chứng kiến. Một chiếc phản lực cơ th́ có thể là một vụ tai nạn. Tin tức truyền thông xác nhận điều tôi đă biết ngay giờ khắc chiếc phản lực cơ thứ hai xuất hiện trên màn ảnh. Chiếc phản lực cơ thứ hai là sự công kích, không c̣n ngờ vực ǵ nữa. Không có lư do ǵ nó có thể xẩy ra như một tai nạn.

Ngày 11 tháng 9/2001, tôi đang được điều động phục vụ đơn vị lần đầu tiên là lính hải kích SEAL và khi cái tên Osama bin Laden được nhắc đến, tôi liên tưởng ngay đơn vị của chúng tôi sẽ được đặc phái đi Afghanistan ngay ngày hôm sau. Trong suốt một năm rưỡi qua chúng tôi được huấn luyện để nhảy toán. Chúng tôi được huấn luyện ở Thailand, ở Philippines, Đông Timor và ở Úc mấy tháng gần đây. Khi tôi mục kích cuộc tấn công, tôi mong ước ra khỏi Okinawa và nhảy toán xuống núi rừng Afghanistan, truy sát phiến quân Al Qaeda và giáng trả một chút ǵ gọi là phản kích.

Chúng tôi không hề nhận được lệnh.
Tôi rất phẫn nộ. Tôi không phải được huấn luyện gian khổ và qua một quăng thời gian khá dài trui rèn trở thành hải kích SEAL để chỉ mục kích chiến sự giao tranh trên truyền h́nh. Dĩ nhiên, tôi cũng đă không lôi kéo gia đ́nh và bạn bè vào trong sự bực bội. Họ viết thư hỏi thăm nếu tôi sắp lên đường đi Afghanistan. Đối với họ, tôi là hải kích SEAL và lẽ đương nhiên chúng tôi sẽ được tăng phái ngay lập tức đến Afghanistan.

Tôi nhớ có lần gởi E-mail cho cô bạn gái ngày ấy cố gắng làm dịu đi t́nh h́nh. Chúng tôi nói chuyện về sự đáo hạn của lần điều động đơn vị này và những dự định toan tính cho thời gian tôi về phép trước ngày đáo nhậm đơn vị kế tiếp.

Tôi viết: "Anh chỉ c̣n khoảng 1 tháng nữa là đáo hạn chuyến điều động. Anh sẽ về nhà nay mai, ngoại trừ anh phải đi truy lùng và tiêu diệt Bin Laden trước". Nó là những lời bông đùa mà tôi nghe nhiều vào thời điểm ấy.

Bây giờ, khi hai trực thăng Black Hawk trực chỉ mục tiêu, tôi hồi tưởng những ǵ xẩy ra trong suốt hơn mười năm. Kể từ ngày bị tấn công, bất kỳ cá nhân nào mang kiếp binh nghiệp như tôi đều mơ được tham gia vào một đặc vụ công tác như thế này. Cá nhân ông trùm thủ lănh tổ chức Al Qaeda là tất cả mục đích chúng ta truy lùng tiêu diệt. Ông ta đă cổ vơ thuộc hạ lao phi cơ vào cao ốc đầy thường dân vô tội. Sự cuồng tín này quả thật đáng sợ và khi tôi mục kích hai ṭa nhà đổ sụp và xem tường thuật những vụ tấn công ở Washington, D.C. và Pennsylvania, tôi biết chúng ta đă bước vào chiến tranh và không phải cuộc chiến mà chúng ta có sự chọn lựa.

Biết bao nhiêu binh sĩ can trường đă hy sinh nhiều năm ṛng ră cho cuộc chiến, không bao giờ biết được rằng nếu Hoa-Kỳ sẽ có cơ hội tham gia một đặc vụ mà nó sắp sửa bắt đầu.

Một thập niên sau cái ngày định mệnh và tám năm trường truy lùng và tiêu diệt nhiều thủ lănh Al Qaeda, chúng tôi chỉ c̣n vài phút nữa là sẽ tụt dây đột kích vào đại bản doanh của Bin Laden.

Với tay chụp sợi thừng buộc chặt vào thân tàu, tôi có thể cảm nhận máu đỏ cuối cùng trở về xuống những ngón chân. Anh xạ thủ bắn sẻ cạnh bên tôi lách ḿnh vào vị trí với một chân đeo ṭng teng bên ngoài và một chân bên trong khoang tàu để khai thông lối ra vào trên khoan trực thăng vốn đă chật hẹp. Ṇng súng anh ta đă bắt đầu theo dơi các mục tiêu bên trong bản doanh. Trách nhiệm của anh là "barê" phía sân sau hướng Nam khi toán tấn công tụt dây nhanh chóng xuống sân và xé lẻ đội h́nh như kế hoạch sắp đặt.

Chỉ mới ngày hôm trước, không một ai trong chúng tôi tin tưởng Washington sẽ phê duyệt tiến hành đặc vụ. Nhưng sau nhiều tuần lễ chờ đợi, chúng tôi bây giờ chỉ c̣n ít hơn một phút là đến khu nhà. Tin t́nh báo cho biết mục tiêu của chúng tôi sẽ có mặt ở đấy; tôi đoán chắc "hắn ta" sẽ có mặt ở đấy, nhưng chẳng điều ǵ làm tôi ngạc nhiên, bởi trước đây, chúng tôi đă mấy lần truy sát ông trùm và xém chộp được hắn.

Tôi bỏ công mất một tuần lễ hồi 2007 rượt đuổi theo những tin đồn thổi về Bin Laden. Chúng tôi nhận tin t́nh báo cho biết ông ta đă trở lại Afghanistan từ Pakistan để thử lửa một trận sống mái sau cùng. Một nguồn tin nói rằng đă thấy một gă đàn ông trang phục "áo thùng màu trắng phất phơ" trên núi. Sau nhiều tuần lễ truy đuổi, nó thực sự chỉ là những cuộc rượt đuổi ngỗng trời. Lần này cảm giác rất khác. Trước khi chúng tôi lên đường, phân tích gia CIA, người là động lực chính yếu trong nỗ lực săn lùng mục tiêu đến Abbottabad nói rằng cô ta chắc chắn 100% y có mặt ở đây. Tôi hy vọng cô ta nói đúng, nhưng kinh nghiệm của tôi nói với tôi là hăy tạm gác phán quyết cho đến khi nào nhiệm vụ hoàn thành.

Bây giờ đúng hay sai không c̣n là vấn đề. Chúng tôi chỉ c̣n vài giây đồng hồ là giáp mặt căn nhà và bất kỳ người nào sinh sống trong đó sẽ có một đêm không vui.

Chúng tôi đă hoàn tất không biết bao nhiêu lần nhảy toán tương tự trước đó. Trong suốt mười năm vừa qua, tôi từng tùng sự các đơn vị ở Iraq, Afghanistan và Mũi sừng Châu Phi. Chúng tôi là thành phần nằm trong lực lượng giải cứu Richard Phillips, thuyền trưởng tàu chở container Maersk Alabama, khỏi hải tặc Somali hồi 2009 và tôi đă từng hoạt động trước đây ở Pakistan.

Về chiến thuật, chuyến nhảy toán tối hôm nay không khác ǵ hằng trăm đặc vụ trước đó; về mặt lịch sử, tôi hy vọng nó sẽ rất khác những lần trước.

Sau khi nắm chặt tay vào sợi thừng, một cảm giác êm ả ập đến. Mỗi người trong chúng tôi đă từng nghe lời hiệu triệu c̣n đúng một phút cuối hằng ngh́n lần trước đó và ở giây phút này nó cũng chẳng khác ǵ như những lần trước. Từ cánh cửa trực thăng tôi bắt đầu nhận diện những địa điểm chuẩn mà tôi thuộc qua nhiều tuần lễ nghiên cứu không ảnh. Tôi không đeo thắt vào khoang trực thăng bằng sợi dây an toàn, do vậy, một đồng đội là anh Walt đặt một tay nắm vào cái đai nylon phía đằng sau áo giáp của tôi. Mọi người dồn ứ ở cửa trực thăng sau lưng tôi, sẵn sàng lao ra theo sau. Bên phía cánh phải, những đồng đội của tôi quan sát khá rơ chiếc trực thăng chuyển vận Gạch Nh́ đến địa điểm đổ quân.

Khi chúng tôi vượt quá bức tường phía Đông-Nam, trực thăng chúng tôi xà cánh và bắt đầu khoanh vùng gần địa điểm đổ quân đă định sẵn. Nh́n xuống dưới ba mươi bộ vào trong bản doanh, tôi có thể thấy áo quần tung bay phần phật trên dây treo. Những tấm thảm phơi khô bị cát bụi quật tơi tả bởi sức gió dạt xuống từ cánh quạt. Rác rưởi cuộn ṿng xung quanh sân nhà và trong chuồng súc vật gần cạnh bên, những con dê và ḅ nhốn nháo chồng đạp lên nhau, chúng hoảng sợ v́ tiếng động cơ của trực thăng.
Tập trung nh́n xuống dưới mặt đất, tôi có thể thấy chúng tôi vẫn đang ở phía trên căn nhà khách. Trong khi trực thăng lắc lư, tôi có thể nói rằng viên hoa tiêu trực thăng gặp trục trặc đưa nó vào đúng vị trí. Chúng tôi lơ lửng giữa nóc căn nhà khách và bức tường của bản doanh. Nh́n qua hạ sĩ quan phi vụ, tôi có thể thấy anh ta đặt sát ống nói vào mồm và giúp định phương hướng cho viên phi công.

Chiếc trực thăng như muốn gẫy tung khi nó đang cố gắng quạt đủ không khí đệm ở dưới, giúp nó có thể đứng quần lơ lửng trên không trung. Sự chao đảo không lấy ǵ làm kinh động, nhưng tôi có thể nhận biết nó không nằm trong kế hoạch dự định. Viên hoa tiêu đang cố gắng chế ngự con tàu và điều chỉnh nó. Có điều ǵ đó không ổn. Hoa tiêu đă thực hiện những phi vụ như thế này quá nhiều lần, đến nỗi, đối với họ, quần vững chiếc trực thăng bay lơ lửng trên đầu mục tiêu cũng như đỗ chiếc ô-tô.

Ngó chằm chằm xuống dưới bản doanh, tôi toan tính chuyện ném sợi thừng xuống để chúng tôi có thể thoát hiểm ra khỏi chiếc trực thăng không c̣n an toàn. Tôi biết đó là chuyện mạo hiểm, nhưng cần thiết nhất lúc này là chạm hai chân xuống mặt đất. Tôi không thể làm được ǵ hơn khi chết kẹt ở cửa trực thăng. Tôi chỉ cần một băi đất trống để ném dây thừng xuống.

Nhưng t́m được một băi đất trống là điều không thể.

Tôi nghe qua máy liên lạc vô tuyến: "Chúng ta đang xoay ḷng ṿng. Chúng ta đang xoay ḷng ṿng". Điều này có nghĩa kế hoạch ban đầu đu dây nhanh chóng tụt xuống bản doanh không thể thực hiện trong t́nh huống này. Chúng tôi sẽ lượn ṿng về hướng Nam, hạ cánh, tập kích vào trong từ bên ngoài bức tường. Cuộc tập kích này sẽ gia tăng thời lượng quư báu và cũng cho phép bất kỳ ai bên trong bản doanh có thêm thời gian chuẩn bị vũ khí.

Tim tôi chùng xuống.

Cho đến giây phút tôi nghe được cú đàm thoại chúng tôi bay ḷng ṿng, tất cả mọi chuyện vẫn tiến hành như dự định. Chúng tôi đă né được radar và hỏa tiễn pḥng không của giới trách nhiệm Pakistan trên đường xâm nhập và đến mục tiêu không bị lộ. Bây giờ kế hoạch thả toán coi như banh càng. Chúng tôi đă tập dợt cho t́nh huống dự liệu này, nhưng nó là kế hoạch B. Nếu mục tiêu của chúng tôi thực sự có mặt bên trong, điều chính yếu ở đây là yếu tố bất ngờ và nó đang nhanh chóng tụt khỏi tầm tay.

Khi trực thăng đang cố gắng bốc đầu gia tăng cao độ ra khỏi vị trí quần lơ lửng không ổn định, nó gặt ngang thật gắt dữ dội về hướng phải, lật gọng 90 độ. Tôi có thể cảm nhận phần đuôi đá về hướng trái. Tôi bị bất ngờ và ngay lập tức bằng hết sức b́nh sinh với t́m một chỗ nắm tay để khỏi bị tuột văng ra ngoài cửa.

Tôi cảm nhận được mông của tôi bị nhấc bổng khỏi sàn khoang và trong một giây phút tôi có thể cảm nhận sự khiếp sợ dâng lên trong lồng ngực. Tôi buông tay khỏi sợi thừng và ngả người vào bên trong khoang tàu, nhưng các đồng đội của tôi đứng chật nghẹt ở khu vực cánh cửa. Có một khoảng trống nhỏ để tôi lùi vào trong. Tôi cảm nhận được cái nắm của Walt trên áo giáp ngày càng chặt khi trực thăng bắt đầu hạ cao độ. Tay kia của Walt nắm chặt vào trang bị của tay bắn sẻ thiện xạ. Tôi ráng hết sức ngửa người ra phía sau, c̣n Walt nằm nhoài người anh ta bên trên để giữ gh́ tôi trong khoang tàu.

"Chết rồi, chúng ta sẽ đột nhập tấn công", tôi nghĩ.

Cú quay kinh động đẩy cánh cửa ra phía đằng trước khi trực thăng bắt đầu xàng xê bay ngang.

Tôi có thể trông thấy bức tường của sân nhà chạy nhanh về phía chúng tôi. Trên đầu, cả hai động cơ, đang rầm ŕ, bây giờ dường như gào rú khi chúng ra sức quạt nhồi gió nằm dạt ở phía dưới lườn để tạo sức nâng.

Cánh quạt đuôi chỉ c̣n cách một tí xíu là táng vào căn nhà khách khi trực thăng xàng xê bay ngang về hướng trái. Chúng tôi đùa giỡn trước chuyến nhảy toán lần này là cơ hội trực thăng của chúng tôi gẫy cánh thấp nhất bởi v́ quá nhiều thằng trong chúng tôi đă từng thoát chết trong những lần rơi trực thăng trước đó. Chúng tôi chắc chắn nếu trực thăng có rớt nó sẽ là chiếc Gạch Nh́.

Hằng ngàn giờ công, có thể hằng triệu, đưa đẩy Hoa-Kỳ đến giây phút như thế này và đặc vụ rất có thể bị trật đường rầy trước khi chúng tôi có cơ hội đặt hai chân xuống mặt đất.

Tôi gắng đá hai chân lên và luồn lách sâu vào trong khoang tàu. Nếu trực thăng rơi xuống bên hông, nó có thể lăn quay, chôn chặt hai chân tôi ở dưới thân tàu. Cố gắng ngả hết người ra phía sau, tôi co hai chân lên kéo vào ngực. Cạnh bên tôi, tay súng thiện xạ cố gắng thu rút chân vào khỏi cánh cửa, nhưng chật cứng như nêm. Chúng tôi không làm ǵ hơn là hy vọng trực thăng sẽ không lật gọng lăn quay và nghiến nát đôi chân tḥ ra của gă.

Mọi thứ chậm lại. Tôi cố gắng đẩy tan đi ư nghĩ bị nghiền nát ra khỏi đầu óc. Với mỗi giây phút, mặt đất gần hơn và gần hơn. Tôi cảm nhận được toàn thân căng cứng, sẵn sàng cho sự va chạm không thể tránh khỏi...

Chương 1

Toán Xanh

Tôi có thể cảm nhận được mồ hôi chảy xuống sau lưng, ướt đẫm áo lính, khi tôi di chuyển chậm chạp xuống dọc theo hành lang ḷ mổ ở trung tâm huấn luyện thuộc tiểu bang Mississippi.

Thời điểm năm 2004, bảy năm trước, khi tôi trên chiếc trực thăng Black Hawk nhảy toán vào Abbottabad, Pakistan, một đặc vụ đột kích nhảy toán mang tính cách lịch sử nhất. Lúc đó, tôi tham gia khóa thanh lọc tuyển chọn và huấn luyện cho hải kích SEAL Toán Sáu, đôi khi được gọi bằng tên cúng cơm Nhóm Phát Triển Chiến Tranh Đặc Biệt Hải Quân Hoa Kỳ, viết tắt DEVGRU. Khóa học 9 tháng tuyển chọn được biết dưới cái tên "Toán Xanh" và nó là bức tường vô h́nh đứng giữa cá nhân tôi và các khóa sinh khác tham vọng vượt qua đứng chung hàng ngũ cùng đơn vị của những hải kích ưu tú nhất DEVGRU.

Nhịp tim tôi đập thật nhanh và tôi phải chớp mắt gạt những giọt mồ hôi cay xè ra khỏi mắt khi tôi bám sát đồng đội hướng ra ngoài cửa. Hơi thở tôi nặng nhọc và đứt quăng khi tôi gắng xua đẩy bất kỳ ư nghĩ lung tung nào ra khỏi đầu óc. Tôi hồi hộp và gắt gỏng... và đó là nguyên do đưa đến sai lầm. Tôi cần phải tập trung, nhưng không nhất thiết ở bên trong có thứ ǵ, trong những căn pḥng nào chúng tôi sắp sửa vào, nó chẳng là ǵ so với hàng cán bộ huấn luyện đang theo dơi chúng tôi từng bước trên đường đi hành lang bên trên căn nhà.

Tất cả huấn luyện viên là những chiến binh thâm niên xuất thân từ "Toán Sáu DEVGRU". Được chọn lọc kỹ lưỡng để huấn luyện tân hải kích, họ nắm tương lai của tôi trong bàn tay của họ.

"Ráng cho đến giờ ăn trưa", tôi thầm tự nhắc nhủ.
Đó là cách duy nhất để tự trấn tĩnh.

Năm 1998, tôi hoàn tất khóa huấn luyện Căn Bản Phá Hoại Dưới Nước "BUD/SEAL", bằng cách tập trung toàn thể trí lực làm sao sống sót cho đến bữa ăn kế tiếp. Không cần biết tôi có thể có c̣n cảm giác ở hai cánh tay khi chúng tôi phải đội khúc thân cây to trên đầu hay nước biển lạnh cóng xé cắt da thịt tôi đến tận xương tủy. Có câu ngụ ngôn: "Làm sao ăn thịt cả con voi?" Câu trả lời đơn giản: "Cắn từng miếng một". Trong trường hợp này, cắn từng miếng là thời gian cách quăng giữa các buổi ăn: Sống sót đến bữa sáng, huấn luyện cật lực đến bữa trưa và tập trung đến bữa tối. Rồi lập lại.

Năm 2004, tôi đă người lính hải kích SEAL, nhưng được chọn lựa vào toán DEVGRU sẽ là điểm son trong cuộc đời binh nghiệp. Là một đơn vị chống khủng bố, nhiệm vụ của DEVGRU bao gồm sứ mạng giải cứu con tin, truy nă tội phạm chiến tranh và kể từ sau ngày tấn công 9 tháng 11, săn lùng và tiêu diệt phiến quân al Qaeda ở Afghanistan và Iraq.

Nhưng để hoàn tất khoá huấn luyện Toán Xanh không hề đơn giản. Với tôi bây giờ chỉ là biệt hải SEAL cũng chưa đủ. Trong khoá huấn luyện Toán Xanh, đủ điểm vượt qua là hỏng và xếp hạng thứ hai là rớt hạng nhất. Điều chính yếu ở đây không phải chỉ đạt yêu cầu tối thiểu, mà là vượt bỏ xa. Thành công khóa huấn luyện Toán Xanh có nghĩa kiểm soát được sự căng thẳng và hoạt động ở mức tối đa nhất - bất cứ thời điểm nào.

Trước mỗi ngày huấn luyện, chúng tôi hoàn tất huấn luyện thể lực đến mức đuối sức hay là c̣n gọi vận động bao gồm chạy đường trường, hít đất, hít ngồi và bất cứ món ăn chơi nào mà cán bộ tập luyện điên khùng nghĩ ra. Chúng tôi đẩy ô-tô và đôi khi chúng tôi đẩy cả xe buưt. Khi chúng tôi đến ḷ mổ, một căn nhà được thiết kế an toàn đạn / miểng không thể xuyên phá, gồm nhiều hành lang và pḥng ốc để tập dợt đánh cận chiến CBQ, bắp thịt chúng tôi đă ră rời. Mục đích rèn luyện thể lực là làm cho chúng tôi sức cùng lực cạn để tạm lượng định mức căng thẳng của sứ mạng trước khi họ trắc nghiệm chúng tôi trong môi trường đ̣i hỏi chiến thuật.

Tôi không kịp thời giờ liếc nh́n các cán bộ huấn luyện khi chúng tôi di chuyển xuống hành lang. Đây là ngày huấn luyện đầu tiên, tinh thần của mọi khóa sinh ở mức căng thẳng cao nhất.

Chúng tôi bắt đầu huấn luyện cận chiến sau khi hoàn tất cả tháng trời nhảy dù từ cao độ ở tiểu bang Arizona. Áp lực phải chứng tỏ hết ḿnh luyện tập ở đó cũng đă rơ, nhưng khi chúng tôi đến căn cứ Mississippi nó càng gia tăng.

Tôi rũ bỏ những chuyện đau và nhức ra khỏi đầu óc và tập trung vào cánh cửa trước mặt tôi. Nó làm bằng ván ép và không có núm vặn mở cửa. Cánh cửa bị bầm dập và gẫy đổ bởi những toán thụ huấn trước chúng tôi và đồng đội tôi dễ dàng tống nó mở toang bằng bàn tay đeo găng. Chúng tôi dừng giây lát ngay chân cửa, quét ngang dọc thăm ḍ những mục tiêu trước khi tiến vào.

Căn pḥng vuông vức, với những bức tường lởm chởm tạo bằng những thanh gỗ tà vẹt đường rầy cũ để nó có thể chịu đựng được đạn bắn vào. Tôi có thể nghe đồng đội tôi tiến vào đằng sau tôi trong khi tôi rà quét ṇng súng trường t́m mục tiêu.
Không có ǵ. Căn pḥng trống.
"Tiến", đồng đội tôi hô lớn khi hắn bước vào pḥng tảo thanh một góc pḥng.
Theo phản xạ tự nhiên, tôi vào vị trí yểm trợ cho anh ta.
Ngay khi tôi bắt đầu di chuyển, tôi có thể nghe tiếng động thầm th́ phía bên trên tôi trong kèo nhà. Chúng tôi không thể dừng lại, nhưng tôi biết một người trong chúng tôi đă phạm lỗi.

Trong một giây lát, mức căng thẳng của tôi phóng vút lên cao, nhưng tôi nhanh chóng đẩy nó ra khỏi đầu. Giờ này không phải lúc lo lắng về lỗi lầm. C̣n nhiều căn pḥng nữa cần được tảo thanh. Tôi không thể lo lắng về chuyện phạm lỗi trong căn pḥng đầu tiên.

Trở ra hành lang, chúng tôi bước vào căn pḥng tiếp theo. Tôi nhận diện được hai mục tiêu khi bước vào. Phía bên tay phải, tôi thấy h́nh nhân một kẻ xấu đang lăm lăm khẩu súng lục nhỏ. Gă ta mặc chiếc áo nỉ thể thao và giống y chang nhân vật du đảng trong phim ảnh thập niên 1970.
Phía bên tay trái, một h́nh nhân là phụ nữ giữ chiếc ví.
Tôi bắn một phát vào kẻ xấu trong ṿng vài giây sau khi bước vào pḥng. Viên đạn ghim trúng vào tâm điểm. Tôi di chuyển về hướng gă ta, bắn thêm vài phát.
"Không có ai", tôi nói và hạ ṇng súng.
"Không có ai", đồng đội tôi trả lời.
"Gài chốt an toàn và đeo trả súng", một huấn luyện viên ra lệnh từ bên trên.

Không ít hơn 6 huấn luyện viên đang quan sát chúng tôi từ hành lang thiết kế bên trên, treo ra bên ngoài ḷ mổ. Họ có thể đi lại an toàn dọc theo hành lang quan sát trong khi chúng tôi tảo thanh những căn pḥng khác nhau, đánh giá năng lực chúng tôi và ḍm chừng bất cứ lỗi lầm nhỏ bé nào.

Tôi gài chốt an toàn và để khẩu súng treo trước ngực. Tôi lấy tay áo chùi gạt mồ hôi ra khỏi hai mắt. Trái tim tôi vẫn đang đập th́nh thịch, cho dẫu chúng tôi đă hoàn tất bài huấn luyện.

T́nh huống huấn luyện đơn giản rơ ràng. Tất cả chúng tôi đều biết tảo thanh một căn pḥng như thế nào. Quy tŕnh tảo thanh một căn pḥng hoàn hảo dưới áp lực căng thẳng của giao tranh súng đạn phân biệt thứ hạng giữa các cá nhân.

Không được có một sai phạm nào dù chỉ một ly và ở thời điểm ấy tôi chưa rơ chúng tôi đă làm điều ǵ không đúng.

"Hiệu lệnh di chuyển của anh đâu?" Tom, một huấn luyện viên nói với tôi từ hành lang treo ở trên.
Tôi không trả lời. Tôi chỉ gật đầu. Tôi bẽ bàng và thất vọng. Tôi đă quên béng nói với đồng đội tôi lúc tiến vào căn pḥng đầu tiên, điều này vi phạm an toàn.

Tom là một trong những huấn luyện viên kỳ cựu nhất của khóa huấn luyện. Tôi có thể nhận dạng được ông ta bởi v́ ông ta có cái đầu to lớn. Nó to đáng nể, như thể nó chứa đựng một bộ năo khổng lồ. Đó là điểm nhận dạng có một không hai; bằng không, bạn sẽ không biết ông ta tồn tại bởi v́ ông là người trầm tĩnh và chẳng khi nào tỏ ra bực bội. Chúng tôi tất cả đều kính nể ông v́ cả hai đức tính cứng rắn và công tâm. Khi bạn làm lỗi trước mặt Tom, nó như thể bạn làm cho ông ấy hụt hẫng. Sự thất vọng của ông ấy đối với tôi thể hiện rơ ràng trên khuôn mặt ông.

Không gào thét.
Không ḥ hét.
Chỉ cái nh́n.

Từ bên trên, tôi thấy ông ta ném về hướng tôi cái nh́n kiểu "Ê bạn, thiệt vậy sao? Bạn mới làm chuyện đó hả?"
Tôi muốn lên tiếng hoặc ít ra giải thích, nhưng tôi biết họ chẳng muốn nghe. Nếu họ cho là bạn sai, đúng là bạn sai. Đứng ở dưới họ trong căn pḥng trống, không có chuyện căi cọ hoặc giải thích.

"Rơ", tôi nói, không chống chế và bực bội với chính tôi v́ đă phạm một sai lầm rất căn bản.
"Chúng ta phải khá hơn như vậy chứ", ông Tom nói. "Bỏ đi. Tiến hành leo thang".

Chụp dựng cây súng lên, tôi phóng chân chạy bộ ra khỏi ḷ mổ và băng nhanh đến một chiếc thang dây đeo trên một cái cây cách xa khoảng ba trăm yards. Leo lên trên thang dây, từng bước thang một, tôi cảm thấy nặng nề hơn. Nó không phải do chiếc áo đẫm mồ hôi hay 60 cân anh áo giáp và quân trang đeo buộc trước ngực.
Nó là sự sợ hăi của tôi về thất bại. Tôi chưa từng thất bại trước bất cứ thử thách ǵ trong suốt cuộc đời binh nghiệp hải kích SEAL.

Khi tôi đến căn cứ San Diego 6 năm về trước để tham dự khóa huấn luyện phá hoại dưới nước BUD/S, tôi không hề nghi vấn rằng tôi sẽ không vượt qua khỏi. Rất nhiều đồng đội ứng viên BUD/S cùng khoá huấn luyện th́ hoặc bị loại hoặc tự rút lui. Một số trong họ không thể theo kịp thử thách tàn khốc chạy dọc bờ biển hoặc họ kinh sợ khi được huấn luyện người nhái dưới nước.

Như phần lớn các ứng viên BUD/S, tôi biết tôi muốn trở thành hải kích SEAL khi tôi mới 13 tuổi. Tôi đọc tất cả mọi cuốn sách tôi có thể t́m được về SEAL, theo dơi tin tức hằng ngày chiến trận Cuồng phong Sa mạc bất cứ lúc nào nhắc đến họ và mơ tưởng về những trận phục kích và đổ bộ lên bờ biển trong một biệt vụ tấn công. Tôi muốn làm tất cả những ǵ tôi từng đọc trong sách những ngày tháng đang ở tuổi trưởng thành.

Sau khi hoàn tất chứng chỉ cử nhân tại một đại học nhỏ ở tiểu bang California, tôi đăng tuyển vào khoá huấn luyện BUD/S và tốt nghiệp đạt bằng hải kích SEAL Triden năm 1998.

Sau 6 tháng điều động đơn vị trấn đóng ở các căn cứ thuộc ṿng đai Thái B́nh Dương và điều động tham gia chiến trường Iraq 2003-04, tôi sẵn sàng cho một thử thách ǵ mới. Tôi biết đến liên đoàn DEVGRU trong hai lần điều động đơn vị đầu tiên. Liên đoàn DEVGRU quy tụ những hải kích ưu tú nhất thuộc đại gia đ́nh hải kích SEAL và tôi biết tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính bản thân nếu tôi không thử thời vận một phen.

Đơn vị chống khủng bố của quân chủng Hải Quân được thành lập sau biệt vụ hành quân Móng Vuốt Đại Bàng (Operation Eagle Claw), sứ mạng thất bại hồi 1980 dưới sự điều động của Tổng Thống Jimmy Carter nhằm giải cứu 52 con tin nhân viên sứ quán Hoa Kỳ bị cầm tù tại Đại sứ quán ở thành phố Tehran-Iran.

Sau đặc vụ, Hải Quân nhận định sự cần thiết có một lực lượng đủ khả năng hoàn thành mỹ măn những sứ mạng đặc biệt và giao trọng trách cho ông Richard Marcinko để thành lập phát triển một đơn vị Hải Quân chống khủng bố mang tên gọi "Hải Kích SEAL Toán Sáu". Toán được huấn luyện giải cứu con tin cũng như xâm nhập lănh địa kẻ thù, tàu bè, căn cứ Hải Quân và giàn khoan.

Qua nhiều năm tháng, sứ mạng được gia tăng kiêm luôn trọng trách chống phổ biến vơ khí giết người hàng loạt.
Vào thời điểm Marcinko nắm trọng trách thành lập đơn vị, lúc ấy chỉ có hai toán SEAL và số "sáu" được chọn để đánh lừa Nga-sô nghĩ rằng Hải Quân Hoa Kỳ có nhiều toán. Năm 1987, "SEAL Toán Sáu" trở thành DEVGRU.
Đơn vị thành lập khởi đầu với 75 tay súng hải kích, được do chính ông Marcinko lựa chọn. Bây giờ tất cả toán viên được lựa chọn bởi chính các toán SEAL và đơn vị Tháo Gỡ Phá Hủy Chất Nổ. Đơn vị lớn mạnh đáng kể và tổ chức thành nhiều liên toán được sự yểm trợ tiếp vận bởi các pḥng ban, nhưng tổ chức hoạt động không hề thay đổi.
Đơn vị trực thuộc nằm dưới sự điều động một phần bởi Pḥng Hành Quân Đặc Biệt Hỗn Hợp JSOC.

DEVGRU hoạt động sát cánh với các toán Đặc Vụ Quốc Gia như toán Delta Force của Lục Quân.
Một trong những sứ mạng đầu tiên do DEVGRU lănh trọng trách hồi 1983 trong chiến dịch Urgent Fury. Hải kích đă giải cứu thống đốc Paul Scoon của Grenada khi quân đội Hoa Kỳ tấn công quốc gia nhỏ bé vùng biển Caribbean sau khi lực lượng cộng sản cướp chính quyền. Paul Scoon thời điểm ấy đối diện bản án tử h́nh.

Sáu năm sau đó, năm 1989, toán DEVGRU hành quân hỗn hợp với Delta Force vây bắt Manuel Noriega trong cuộc giao tranh chiếm đóng Panama.
Hải kích DEVGRU góp mặt trong cuộc hành quân hỗn hợp tiên phong bởi Hoa Kỳ vây bắt trùm phiến quân Mohamed Farrah Aidid ở Somali tháng 10/1993, dẫn đến trận đánh ở thành phố Mogadishu.
Trận này được kể lại trong hồi kư Black Hawk Down của tác giả Mark Bowden.

Năm 1998, hải kích DEVGRU truy lùng hành tung các tội phạm chiến tranh người gốc Bosnian, bao gồm tướng Radislav Krstic người Bosnian, sau đó ông bị khởi tố liên can đến cuộc thảm sát ở Srebrenica hồi 1995.

Từ sau biến cố 11 tháng 9 năm 2001, hải kích DEVGRU liên tục hành quân nhảy toán ở hai chiến trường Iraq và Afghanistan, nhắm vào các thủ lănh phiến quân al Qaeda và Taliban. Đơn vị được cấp tốc đổ toán vào Afghanistan sau ngày 11 tháng 9/2001 và những người lính hải kích chịu trách nhiệm trong các đặc vụ được nhiều người biết đến như giải cứu nữ quân nhân Jessica Lynn ở Iraq năm 2003. Những sứ mạng như vậy và điều hiển nhiên họ là lực lượng được gọi ra tuyến đầu trước tiên đă thúc giục tôi.

Trước khi bạn được tuyển chọn gia nhập Toán Xanh, bạn phải là hải kích SEAL và phần lớn ứng viên đă từng hai lần được điều động chiến trường. Các lần điều động đơn vị ấy có nghĩa ứng viên hội đủ yếu tố kinh nghiệm và khả năng cần thiết, điều này cần thiết giúp họ hoàn thành khoá huấn luyện.

Khi tôi leo lên những bậc thang trong cái nóng bức của tiểu bang Mississippi, tôi không thể không nghĩ tới việc tôi suưt rớt quá tŕnh thanh lọc ba ngày khi bắt đầu huấn luyện Toán Xanh.

Ngày thanh lọc rơi đúng vào thời gian đơn vị của tôi huấn luyện về chiến tranh trên bộ. Tôi đóng quân ở căn cứ Pendleton tiểu bang California, đang lấp ló lẩn trốn dưới một cái cây, quan sát Thuỷ Quân Lục Chiến kiến tạo một doanh trại. Lúc đó vào năm 2003 và chúng tôi đă bắt đầu được một tuần lễ trong chương tŕnh huấn luyện viễn thám khi tôi nhận lệnh trở về tŕnh diện ở căn cứ San Diego để bắt đầu quá tŕnh ba ngày thanh lọc. Nếu tôi may mắn được chọn, tôi sẽ bắt đầu chương tŕnh huấn luyện Toán Xanh trong 9 tháng. Nếu tôi thật may mắn vượt qua khỏi thanh lọc, tôi sẽ thăng cấp hải kích DEVGRU.

Tôi là cá nhân duy nhất của liên toán được cử đi. Một đồng đội khác liên toán cũng tham dự khoá thanh lọc. Khi cả hai chúng tôi cùng lái xe xuống căn cứ, cả hai cùng lau rửa mực nguỵ trang xanh lục ra khỏi khuôn mặt. Vẫn c̣n trong quân phục rằn ri, chúng tôi nồng nặc mùi mồ hôi thân thể và thuốc chống côn trùng sau khi trải qua nhiều ngày huấn luyện ngoài thao trường. Bao tử tôi đau quặn v́ không ăn ǵ khác ngoài lương khô ăn sẵn và tôi cố gắng giữ nước trong cơ thể, vừa lái xe vừa uống nước ừng ực. Thể lực của tôi lúc đó không trong t́nh trạng sung măn nhất và tôi biết phần đầu của thanh lọc là trắc nghiệm về thể lực.

Sáng hôm sau, chúng tôi có mặt ngoài bờ biển. Mặt trời mới lú lên khỏi đường chân trời khi tôi vừa hoàn thành chạy bộ 4 dặm trong thời gian quy định. Sau một quăng ngắn nghỉ ngơi, tôi tham gia một nhóm người khoảng 20 các ứng viên khác trên một lằn vạch kẻ trên sàn xi-măng. Gió lạnh hanh hanh thổi vào từ biển Thái B́nh Dương và tối hôm qua trời gió thổi lạnh. Ở vào lúc nào khác, có lẽ nó là một buổi sáng tuyệt vời trên bờ biển. Tôi đă mệt sau chuyến chạy bộ và chúng tôi c̣n phải hít đất, hít ngồi, kéo parafit trước khi bơi lội.

Tôi qua phần hít đất dễ dàng, mặc dầu huấn luyện viên bắt bẻ từng động tác. Mỗi bài tập thể thao phải hoàn chỉnh, nếu không sẽ không tính điểm. Lăn lưng xuống sàn, tôi chuẩn bị trắc nghiệm hít ngồi.

Tôi thật sự mệt mỏi khi bắt đầu cú ngồi bật đầu tiên.

 Từ ngoài thao trường về không hề giúp gia tăng niềm hăng hái trong tôi. Lúc đầu,tôi ngon trớn nhưng tôi bị "khớp" khi huấn luyện viên đứng sát cạnh bên tôi và bắt đầu trùng lập con số đếm nhịp.

Ông ta đếm: "10, 10, 10"... "10, 11, 12, 12".

Phương cách hít ngồi của tôi không đúng như trong sách vở, nên ông ta lập lại những con số mỗi lần tôi tập không đúng. Mỗi lần ông lập lại một con số, tôi lại càng hổ thẹn hơn. Tôi bắt đầu mỏi mệt nhưng tôi vẫn chưa đạt tới gần tiêu chuẩn định sẵn.

"C̣n 1 phút".

Tôi lẹt đẹt bị bỏ rất xa khi tiếng gọi nhắc nhở th́ giờ sắp chấm dứt. Nếu tôi rớt phần tập hít ngồi, tôi mất tất cả. Sự ngờ vực lại len lỏi vào trong óc tôi. Tôi bắt đầu nại lên những lư do tào lao như: Tôi đă không chuẩn bị kỹ lưỡng v́ tôi đang huấn luyện với đơn vị của tôi, mà lẽ ra tôi phải chuẩn bị cho bài trắc nghiệm.

"C̣n 30 giây nữa".

Với 30 giây đồng hồ c̣n lại mà lúc đó tôi c̣n thiếu 10 cú hít ngồi so với tiêu chuẩn tối thiểu.
Cạnh bên tôi, một gă nào đó đă vượt quá con số tối thiểu và vẫn đang h́ hục bật hết ḿnh như cái máy. Đầu óc tôi quay cuồng và tôi không thể tin rằng tôi đang sắp rớt. Tôi cố tống những ư nghĩ độc địa ra khỏi đầu óc, tôi tập trung vào kỹ thuật. Chỉ trong giây lát, tôi vượt theo kịp thời gian.

"10 giây nữa".

Tôi rất gần. Bụng tôi đau quặn. Hơi thở tôi ngáp quăng. Cái đuối sức của tôi được thay thế bằng nỗi sợ hăi. Tôi bị xốc. Tôi không thể thảm bại được. Không thể nào tôi có thể trở về tŕnh diện liên toán và để họ biết rằng tôi không thể vượt qua ṿng trắc nghiệm thể lực.

"5, 4, 3…"

Khi những huấn luyện viên đếm thời gian, tôi vừa xong cái hít ngồi sau cùng. Tôi chỉ thoát qua trong gang tấc, vượt qua tiêu chuẩn tối thiểu chỉ 2 cái hít ngồi. Tôi cạn kiệt sức lực, nhưng tôi c̣n phải làm hít parafit. Đi đến xà sắt, tôi nghĩ, tí xíu nữa th́ rớt thể lực làm tôi sợ hăi, khiến cơ thể tôi tiết thêm kích tố adrenaline và... tôi vượt qua phần trắc nghiệm hít parafit dễ dàng.

Thử thách sau cùng là bơi trong vịnh San Diego. Nước êm ả. Chúng tôi mặc áo chống thấm, do đó tôi không cảm thấy cái lạnh của nước. Tôi khởi đầu mạnh mẽ. Một trong số những hải kích tham dự thanh lọc đă từng là ḱnh ngư bơi lội trường Sĩ Quan Hải Quân và anh ta dẫn đầu bỏ xa trước tôi, nhưng tôi bơi ở vị trí thứ hai. Tôi gắng sức bơi kéo, nhưng nó có cảm tưởng như tôi bơi chậm đi. Nó có cảm giác như bơi ở trên máy đi bộ.

Khi tôi về đến đích, các huấn luyện viên cho biết tôi rớt. Và cuối cùng mọi người cũng rớt ngoại trừ chàng trai ḱnh ngư Sĩ Quan Hải Quân. Điều này gây sự chú ư của các huấn luyện viên và họ kiểm tra thông tin thủy triều. Sau khi tái phối kiểm nhanh chóng ḍng chảy, tin đưa ra cho biết chúng tôi tất cả lội ngược ḍng.
"Chúng ta sẽ làm lại bài trắc nghiệm này vào ngày mai", họ nói với chúng tôi như vậy, tôi thở phào nhẹ nhơm.

Một phần của sự thử thách là làm cho bạn thật mỏi mệt khi bạn bắt đầu bài tập mới. Do đó, chúng tôi không thể làm trắc nghiệm bơi lội. Tôi biết tôi sẽ phải hít ngồi trở lại và trong tiềm thức của tôi, tôi biết bắp thịt cơ bụng của tôi không thể phục hồi phong độ trong một đêm.
Nó là vấn đề ư chí.

Ngày hôm sau, tôi sẵn sàng lao ḿnh vào thử thách... và tôi đă vượt qua nghịch cảnh vừa đủ điểm đậu. Tôi biết điểm của tôi không khả quan ǵ, tôi lo lắng nó sẽ được đón nhận như thế nào trước hội đồng vấn đáp ngày hôm sau chỉ v́ tôi vượt qua ở mức điểm tối thiểu, điều này không có nghĩa ǵ trong bức tranh tổng thể. Đây là một cuộc thanh lọc để chọn ra các cá nhân xuất sắc nhất trong những cá nhân xuất sắc nhất và tôi đă không chứng tỏ với huấn luyện viên là tôi đă sẵn sàng.

Tôi đến tŕnh diện sớm cho cuộc phỏng vấn trong quân phục đại lễ màu xanh với đầy đủ huân chương và huy hiệu. Tôi cắt tóc ngắn ngày hôm trước và dĩ nhiên râu ria cạo nhẵn nhụi. Tôi như bức ảnh chụp trong cuốn sách cẩm nang quân phục. Nó là một trong những lần hiếm có mà tôi biết tóc ngắn, giầy bóng loáng, áo quần ủi thẳng tắp thật sự có nghĩa đối với một hải kích SEAL. Ít ra cũng bớt đi một vấn đề để các huấn luyện viên có thể bới móc, hạch hoẹ tôi trước hội đồng.

Trong pḥng nghị hội là một chiếc bàn dài ở cuối góc pḥng. Ngồi xung quanh vào khoảng nửa chục sĩ quan chỉ huy, một chuyên gia tâm lư học, người đă trắc nghiệm chúng tôi ngày thứ hai thanh lọc và cố vấn nghề nghiệp. Một chiếc ghế trống đặt trước hội đồng cử tọa. Tôi bước vào căn pḥng và ngồi xuống ghế.

Trong suốt 45 phút sau đó, họ xoay ṿng ném những câu hỏi về hướng tôi. Tôi chưa từng bị quay ráo riết như thế này. Tôi không hề biết chuyện này trước khi bước vào, hội đồng đă nói chuyện với liên toán trưởng và chỉ huy trưởng "Toán Năm". Họ nắm vững hồ sơ về cá nhân tôi, nhưng đây là thời điểm duy nhất họ có cơ hội vặn hỏi tôi trực tiếp.
Cho đến ngày hôm nay tôi không nhớ rơ những ai có mặt trong hội đồng vấn đáp. Đối với tôi, tất cả họ đều là lính hải kích cấp bậc cao và nắm vận mạng tôi trong ḷng bàn tay của họ. Bổn phận của tôi là thuyết phục họ thu nhận tôi. Nhưng điểm thi thể lực quá tệ của tôi không giúp được nhiều trong trường hợp này.

"Anh có biết anh tham dự thanh lọc cho công tác ǵ không?" Một sĩ quan cất tiếng.
"Anh có biết anh đang thử lửa cho chuyện ǵ không? Đây mới là bài trắc nghiệm nhập môn. Anh đă sẵn sàng gia nhập sân chơi lớn và kết quả anh chứng tỏ chỉ có thế này thôi sao?"

Tôi đă không ngần ngại. Tôi biết họ sẽ xoáy tôi chuyện này và tôi chỉ có một cơ hội duy nhất.
Tôi nói: "Tôi xin chịu trách nhiệm hoàn toàn. Tôi hổ thẹn ngồi ở đây và tŕnh bày với quư vị điểm thể lực của tôi. Tôi chỉ có thể nói với quư vị nếu tôi tham gia đơn vị, nếu tôi được chọn, những kết quả điểm như thế sẽ không bao giờ lập lại. Tôi sẽ không đưa ra bất cứ lời bào chữa nào. Chuyện này lỗi ở tôi. Không ai khác ngoài tôi trong vấn đề này".
Tôi cố xem nét mặt họ có tin lời nói của tôi không. Không có dấu hiệu nào cho biết họ tin hoặc không tin. Tôi chỉ nhận những cái nh́n cḥng chọc. Hàng loạt những câu hỏi lại tiếp tục, mục đích nhằm làm tôi mất thăng bằng. Họ muốn biết tôi có thể giữ được sự điềm tĩnh không.

Nếu tôi không thể có sự điềm tĩnh trên ghế để trả lời câu hỏi th́ tôi sẽ hành xử như thế nào dưới áp lực chiến trường đ́ đùng pháo rơi súng nổ? Nếu họ làm tôi cảm thấy khó xử, họ thành công, nhưng điều chính yếu ở đây là tôi hổ thẹn. Họ là những chiến binh tôi ngưỡng mộ cố gắng noi gương và tôi ngồi đây, một tân binh hải kích SEAL chỉ vượt qua bài thi trắc nghiệm hít ngồi trong gang tấc.

Cuối cuộc thẩm tra, họ cho tôi ra về.
"Chúng tôi sẽ báo cho anh biết trong ṿng 6 tháng nếu anh được chọn".

Khi tôi rời khỏi căn pḥng, tôi suy tính ḿnh chỉ có cơ hội 50 - 50 được chọn.
Trở về căn cứ Camp Pendleton, tôi quệt mực xanh lục lên mặt và ra ngoài sân tập với anh em đồng đội cùng toán, hoàn tất vài ngày huấn luyện.

"Thi thố như thế nào?", sĩ quan chỉ huy hỏi khi tôi trở về tập dợt cùng toán.
Tôi trả lời: "Không rơ".

Tôi đă không nói cho ai biết về cuộc trắc nghiệm thể lực. Tôi biết có một cơ hội rất thật là tôi đă rớt.

Tôi đang trong giữa thời hạn điều động đơn vị "SEAL Toán 5" tại Iraq khi tôi cuối cùng được biết kết quả. Liên toán trưởng cho gọi tôi vào tŕnh diện trung tâm hành quân.
"Bạn đậu thanh lọc", ông nói. "Bạn sẽ nhận sự vụ lệnh thuyên chuyển đi "Toán Xanh" khi chúng ta trở về căn cứ".

Tôi thực sự sốc bởi v́ trong đầu tôi đă chuẩn bị cho t́nh huống xấu nhất. Tôi đă chuẩn bị tâm lư tôi sẽ phải trở lại một lần tuyển chọn khác. Bây giờ tôi đă được chọn, tôi quyết tâm sẽ không tái phạm cùng một lỗi lầm. Tôi biết tôi sẽ có mặt khi thuyên chuyển đến "Toán Xanh" với mọi thứ chuẩn bị kỹ lưỡng.

Đoạn 7 - Chương 2

5 cao / 5 thấp

Buồng phổi tôi cháy rát và hai chân tôi đau nhức khi tôi bỏ chạy khỏi thang dây để trở vào căn nhà trong khí trời ẩm ướt mùa hè ở tiểu bang Mississippi. Nỗi đau ở đây nhẹ về thể xác nhưng quặn đau v́ niềm kiêu hănh. Tôi đă làm hỏng chuyện. Áp lực tôi đè lên chính tôi, nó ghê gớm hơn những ǵ tôi nghe từ các huấn luyện viên. Lỗi lầm tôi phạm phải trong ḷ mổ là kết quả của sự mất tập trung và tôi biết điều này không chấp nhận được. Tôi biết tôi sẽ không tiếp tục có mặt trong khóa huấn luyện lâu hơn nếu tôi không thể kiềm chế được áp lực và tập trung vào công tác trước mắt. Các ứng viên có thể bị loại khỏi chương tŕnh tuyển chọn ở bất cứ thời điểm nào.

Tôi chạy trở lại và đứng bên ngoài căn nhà. Tôi có thể nghe tiếng súng nổ từ bên trong khi những toán khác tảo thanh các căn pḥng. Chúng tôi được vài phút đứng nghỉ hít thở khí trời trước khi trở vào thực tập một ṿng nữa.

Tom leo trở xuống… và đứng bên ngoài khi tôi trở lại. Ông kéo tôi qua một bên.

"Này, anh bạn", ông nói. "Thao tác ở bên trong đó làm như vậy là chính xác. Anh tiếp trợ đồng đội của anh, nhưng anh đă không hô to lên 'tiến' ".

"Rơ", tôi nói.

"Tôi biết ở đơn vị cũ các anh thực hành theo lối của các anh và có thể anh không cần một tiếng nhắc nhở", ông Tom nói. "Nhưng ở đây, chúng tôi muốn đánh cận chiến đúng theo nguyên tắc sách vở và tôi muốn có khẩu lệnh như yêu cầu đ̣i hỏi. Nếu anh may mắn hoàn tất khóa huấn luyện này và chuyển qua liên đoàn tập kích ở tầng hai, hăy tin tôi, anh sẽ không tác xạ căn bản cận chiến. Nhưng ở đây, dưới áp lực, anh cần chứng minh cho chúng tôi là anh có thể thành thạo ngay cả những điều sơ đẳng căn bản nhất của cận chiến. Chúng tôi có tiêu chuẩn và anh không thể không dùng khẩu lệnh khi anh bắt đầu rời vị trí".

"Tầng hai" là nơi các liên toán tập kích thực tập thao tác ở căn cứ Virginia Beach. Trong những ngày đầu tiên của chúng tôi với "Toán Xanh", chúng tôi được khuyến cáo không được phép lai văng lên lầu hai của cao ốc. Nó là khu vực cấm cho đến khi tốt nghiệp khóa học.

Do vậy, leo lên được lầu hai là mục đích. Nó là giải thưởng.

Tôi gật đầu và nạp băng đạn mới vào súng.

Đêm hôm đó, tôi chụp một lon bia lạnh và dàn trải đồ nghề lau chùi súng trên bàn. Tôi suy nghĩ một đỗi và thầm cảm ơn tôi chưa bị loại. Tôi bước thêm một bước chân nữa gần hơn đến tầng hai.

Trong thời gian huấn luyện cận chiến, chúng tôi tá túc trong hai căn nhà lớn nằm gần sân bắn và ḷ mổ. Nó đơn giản là hai cái lán trại to lớn tàn tạ rệu rạo khi hằng trăm khoá sinh hải kích SEAL và Lực lượng Đặc biệt đến trú ngụ rồi đi. Trong những căn pḥng đầy ngập các giường tầng, nhưng phần lớn th́ giờ tôi lai văng ở khu vực tiếp tân lầu dưới. Có một bàn bi-da và máy truyền h́nh màn ảnh lớn đời 1980 thông thường vặn băng tần thể thao. Âm thanh của truyền h́nh chỉ là tiếng ồn đệm vào chỗ trống khi nhiều anh em lau chùi súng ống, thụt bi-da hoặc nghỉ ngơi.

Cộng đồng hải kích SEAL nhỏ bé ít người. Chúng tôi đều biết mặt lẫn nhau hoặc ít nhất đă từng nghe danh nhau. Từ cái ngày bạn bước chân xuống bờ biển bắt đầu khóa huấn luyện BUD/S, bạn tạo dựng một h́nh tượng nào đó. Ai cũng nói về cái h́nh tượng này kể từ ngày đầu tiên.

"Ê, tôi thấy bạn leo trên thang hôm nay", Charlie nói với tôi khi gă xếp banh cho một bàn chơi bi-da mới. "Bạn làm chuyện ǵ sai vậy?".

Charlie có dung mạo to lớn tương tự như cái tôi của gă. Gă to con với hai bàn tay lớn như cái xẻng và đôi vai to lớn. Cao sáu feet bốn inches, cân nặng hai trăm bốn mươi pounds. Mồm miệng gă ta to lớn như thân h́nh. Suốt cả ngày lẫn đêm, lúc nào mồm miệng cũng huyên thuyên chuyện văn cái kiểu ta đây.

Chúng tôi gọi gă là "kẻ chuyên bắt nạt".

Là cựu thuỷ thủ tu bổ tàu, Charlie lớn lên ở miền Trung-Tây và đăng lính Hải-Quân sau khi tốt nghiệp trung học. Gă trải qua một năm trường cạo sơn và so cựa với đồng đội thủy thủ trùng dương trước khi tham dự khoá huấn luyện BUD/S. Theo Charlie thuật lại th́ sống đời thủy thủ đại dương cũng y chang như gia nhập băng đảng. Gă kể chuyện những lần đánh nhau trên tàu, cập cảng hay đang băng băng trên biển cả. Gă chán ghét đời sống trên tàu và không muốn ǵ hơn là trở thành hải kích SEAL.

Charlie là một trong những ứng viên sáng giá của khóa huấn luyện. Gă liên tục chứng tỏ khả năng thông minh và năng nổ và nó cũng chẳng mất mát ǵ khi công tác sau cùng trước khi tham gia "Toán Xanh" của gă là huấn luyện viên cận chiến cho các toán hải kích SEAL vùng bờ biển Đông. Ḷ mổ đối với gă quá quen thuộc và rất khó có thể loại gă.

"Không dùng khẩu lệnh 'tiến' ", tôi nói.

"Cứ tiếp tục như vậy và bạn sẽ trở về căn cứ San Diego tắm nắng cho làn da chai sạm thêm", gă nói. "Ít ra bạn sẽ sẵn sàng cho kỳ xuất bản lịch lần tới".

Hải kích SEAL có hai hậu cứ ở San Diego, tiểu bang California và Virginia, tiểu bang Virginia. Có một sự ganh đua lành mạnh giữa các toán ở hai căn cứ. Sự khác biệt tương đối ít giữa các toán. Các toán thuộc hai bờ tham gia cùng đặc vụ và khả năng chuyên môn tương tự. Nhưng lính hải kích SEAL đóng căn cứ ở bờ Tây được biết như thành phần dân trượt ván nước lè-phè, c̣n các toán bờ Đông được biết thuộc thành phần quần áo thợ thuyền dân cổ đỏ.

Tôi là lính hải kích SEAL miền biển bờ Tây, giao du với Charlie th́ suốt ngày nghe lải nhải chuyện mỉa mai tào lao, đặc biệt về tờ lịch.

"Đúng không, ông May?", Charlie nói vậy, cười nhạo.

Tôi không có mặt trong lịch, nhưng một số đồng đội thực hiện tờ lịch vài năm trước đây trong nghĩa cử từ thiện. Những h́nh ảnh khó ăn khó nói của những chàng trai cởi trần trên bờ biển hoặc gần những chiến hạm màu xám tro ở San Diego. Chuyện tờ lịch có thể đă giúp chén cơm t́nh thương cho người đói hoặc chống căn bệnh ung thư, nhưng nó là đề tài trêu chọc nhạo báng của các toán bờ biển Đông.

"Chẳng ma nào ham hố chụp ảnh lên lịch với những gă da trắng dợt dân bờ biển Đông", tôi nói.

"Tôi xin lỗi nếu chúng tôi phải cởi trần thưởng thức ánh nắng ấm áp của thời tiết San Diego".

Nó là cuộc chiến giằng co chẳng bao giờ chấm dứt.

"Chúng ta sẽ thanh toán ṣng phẳng chuyện này ngoài sân tập bắn ngày mai", tôi nói Lưới an toàn của tôi luôn là tác xạ. Tôi không đủ tài đôi co với Charlie hay bất cứ gă nào miệng lưỡi trong 'Toán Xanh'. Ai cũng biết những câu nói bông đùa của tôi không được nặng kư. Tốt hơn hết, cần phải rút lui nhanh chóng và cố gắng hết ḿnh bắn giỏi hơn những gă kia vào ngày mai. Tôi là tay thiện xạ trên trung b́nh, v́ có lẽ tôi trưởng thành lớn lên với khẩu súng trên tay ở tiểu bang Alaska.

Bố mẹ tôi không bao giờ cho tôi chơi với súng đồ chơi bởi v́ khi tôi vừa hoàn tất tiểu học tôi đă ôm trong tay khẩu súng trường 22 ly. Từ tấm bé tôi đă biết trách nhiệm sử dụng súng.

Đối với truyền thống gia đ́nh chúng tôi, súng là đồ nghề.

"Con phải kiêng nể khẩu súng và kinh sợ những ǵ nó có thể làm", bố tôi từng nói với tôi.

Ông hướng dẫn tôi bắn súng và sử dụng súng an toàn. Nhưng điều này không có nghĩa là tôi không học một bài học nhớ đời trước khi nó gắn chặt liền với tôi như h́nh với bóng.

Tôi c̣n nhớ, sau một lần đi săn với bố tôi, trời rất lạnh, quá lạnh đứng ở bên ngoài tháo đạn ra khỏi buồng đạn. Tôi vào cùng trong nhà với tất cả mọi người. Mẹ tôi trong nhà bếp đang chuẩn bị bữa ăn tối. Các chị em gái tôi ngồi ở bàn nhà bếp chơi tṛ chơi.

Tôi lột găng tay và bắt đầu lau chùi súng. Bố tôi đă dạy tôi làm thế nào tống đạn ra khỏi buồng đạn vài lần, chú trọng đến vấn đề an toàn. Trước tiên, tháo bỏ băng đạn và sau đó kéo cơ bẩm để tống văng ra bất cứ viên đạn nào đă lên ṇng trước khi nh́n vào buồng đạn kiểm tra và sau đó bóp c̣ bắn khô về một hướng an toàn dưới đất.

Trong lần này, tôi đă không chú ư và chắc chắn tôi phải lên đạn trên ṇng và sau đó lấy băng đạn ra. Hướng ṇng súng xuống đất, tôi mở khoá an toàn và kéo c̣. Viên đạn nổ tung trong ṇng và ghim chặt xuống sàn nhà trước cái ḷ củi. Tôi đă không chú ư bởi v́ tôi mải lo sưởi ấm.

Tiếng nổ vang dội đi khắp nhà.

Tôi lạnh cứng toàn thân.

Tim tôi đập nhanh đến mức nó làm ḷng ngực tôi đau thắt. Hai tay tôi run bần bật. Tôi nh́n bố tôi, ông lúc đó đang nh́n vào cái lỗ nhỏ trên sàn nhà. Mẹ tôi và các chị em gái chạy ùa đến để biết chuyện ǵ đă xẩy ra.

"Con không sao chứ?", bố tôi hỏi.

Tôi lập cập trả lời "không" và kiểm soát khẩu súng trường để chắc chắn không c̣n đạn lên ṇng.

Với hai tay c̣n run, tôi đặt khẩu súng xuống.

"Con xin lỗi", tôi nói. "Con quên kiểm soát buồng đạn".

Tôi hổ thẹn hơn bất cứ ǵ khác. Tôi biết sử dụng súng, nhưng tôi bất cẩn chỉ v́ tôi tập trung vào vấn đề vào nhà giữ ấm. Bố tôi tháo đạn ra khỏi súng và treo áo khoác lên giá. Ông không giận dữ. Ông chỉ muốn chắc chắn tôi biết chuyện ǵ đă xẩy ra.

Quỳ xuống cạnh bên khẩu súng, tôi từng bước thực hành thao tác một lần nữa.

"Con đă làm điều ǵ không đúng? Nói cho bố hiểu tường tận", ông hỏi.

Tôi nói: "Lấy băng đạn ra. Tháo đạn khỏi buồng đạn. Kiểm tra. Mở khóa an toàn và bóp c̣ với ṇng súng chỉa về hướng an toàn".

Tôi chứng tỏ cho ông làm sao tháo đạn ra khỏi buồng đạn đúng quy cách vài lần và sau đó treo súng lên giá súng gần cửa. Nó chỉ cần một lần là làm hỏng mọi việc. Và tôi học bài học về chuyện này. Một bài học lớn và không bao giờ quên nó.

Cũng như tôi không bao giờ quên chuyện hô khẩu lệnh "tiến, di chuyển" sau cái ngày ở ḷ mổ.

Đoạn 8

Thời khoá biểu hằng ngày ở 'Toán Xanh' trong phần huấn luyện cận chiến bắt đầu từ lúc b́nh minh. Chúng tôi tập thể lực chung cho tất cả khoá sinh. Sau đó, nguyên ngày, một nửa khóa sinh 30 người đi ra sân bắn và một nửa kia đi "ḷ mổ" (nhà bắn). Giờ ăn trưa, chúng tôi hoán đổi vị trí.

Sân bắn là một trong những sân tiện nghi nhất thế giới. Đây không phải một cái sân căn bản mà bạn đứng bắn bia từ lằn vạch cố định. Không, chúng tôi chạy vượt qua những chướng ngại vật, bắn ra từ khung của những chiếc ô-tô đang bốc cháy và chúng tôi hít ngồi trước khi phóng chạy đi bắn một loạt những bia bắn. Chúng tôi dường như luôn di chuyển. Chúng tôi đă nắm vững phần căn bản, chúng tôi được huấn luyện bắn tác chiến. Các huấn luyện viên bắt đầu bắn, thúc nhịp tim đập của chúng tôi gia tăng để buộc chúng tôi phải kiểm soát hơi thở khi chúng tôi tác xạ.

Khu huấn luyện của chúng tôi có 2 ḷ mổ. Một cái nhà thiết kế bằng cách chồng chất các thanh tà-vẹt gỗ của đường rầy hỏa xa. Nó có vài hành lang dài và vài căn pḥng vuông căn bản. Căn nhà mới hơn thiết kế theo dạng khối rời và có thể hoán chuyển để mô phỏng giống như pḥng họp, nhà tắm và ngay cả pḥng yến tiệc. Rất hiếm khi chúng tôi thấy thiết kế trùng lập. Mục đích là vất chúng tôi vào môi trường mới mỗi ngày để quan sát chúng tôi thích ứng như thế nào.

Mức độ lớp huấn luyện tiến triển dồn dập. Huấn luyện viên không chờ đợi cá nhân nào theo kịp. Nó ào ào như chuyến hỏa xa tốc hành và nếu bạn không theo kịp trong ngày đầu tiên, rất cóthể bạn sẽ nhận lệnh trở về tŕnh diện đơn vị cũ trong một thời gian rất ngắn. Như một chương tŕnh truyền h́nh hiện thực, mỗi tuần lễ con số khóa sinh vơi dần đi v́ bị loại. Tất cả v́ mục đích chuẩn bị chúng tôi trực diện với thực tế và truy ra loại "người hạng b́nh/thứ". Gă thuộc thành phần tan biến vào trong đám đông. Không bao giờ tỏ ra giỏi nhất, nhưng cũng không phải tệ nhất, người hạng b́nh/thứ luôn đạt tiêu chuẩn, hiếm khi vượt qua và luôn ẩn ḿnh. Để loại ra thành phần hạng b́nh/thứ, huấn luyện viên cho chúng tôi vài phút lúc cuối tuần lễ huấn luyện để đánh giá thứ hạng lẫn nhau.

Chúng tôi ngồi ở chiếc bàn cũ mốc ngoài trời dưới tàng che nắng. Huấn luyện viên trao chúng tôi mỗi người một tờ giấy.
Một huấn luyện viên nói: "Các anh có 5 phút để đánh giá 5 người cao nhất và 5 người tệ nhất".
Mỗi chúng tôi liệt kê một danh sách kín 5 người rèn luyện khá nhất và 5 người tệ nhất.
Các huấn luyện viên không quan sát chúng tôi tất cả các giờ trong ngày, cho nên 5 người
khá-tệ nhất cho họ một khái niệm rơ ràng hơn những cá nhân nào thực sự rèn luyện khá nhất.
Một ứng sinh có thể là xạ thủ bắn giỏi trong ḷ mổ, nhưng ra khỏi huấn luyện lại là người không dễ dàng làm việc chung hoặc sinh hoạt chung. Các huấn luyện viên dùng danh sách "5 cao - 5 thấp" và so sánh đối chiếu lẫn nhau. Sự đánh giá của chúng tôi tác động đến số phận của mỗi cá nhân bởi v́ nó vẽ ra một bức ảnh rơ hơn về người khóa sinh này.

Lúc ban đầu, nó dễ dàng phân biệt ai thuộc thành phần tệ nhất trong cả khóa. Dễ dàng nhận ra mắt nối xích yếu nhất. Nhưng khi những người này bắt đầu ra đi, chuyện chọn ra 5 ứng sinh tệ nhất không c̣n dễ dàng như trước.

Charlie luôn đứng đầu danh sách 5 người cao điểm nhất của tôi. Steve cũng vậy. Tương tự như Charlie, Steve xuất thân là hải kích bờ biển Đông. Tôi vẫn thường đàn đúm với cả hai Steve và Charlie trong những ngày cuối tuần và những chuyến huấn luyện.

Nếu Steve không làm việc, anh ta đọc sách, phần lớn là truyện hiện thực chú tâm đến chuyện thời sự đương đại và chính trị. Anh ta cũng nắm giữ một số cổ phần chứng khoán đáng nể, mà anh theo dơi bằng máy điện toán laptop trong những giờ nghỉ tập luyện. Anh ta không chỉ là một hải kích xuất chúng, anh c̣n có thể nói chuyện chính trị, đầu tư và thể thao banh cà-na ngang như nhau.

Con người anh tạng to béo, không gầy như một tay bơi lội nhưng nặng con như hậu vệ banh cà-na.
Charlie thường hay nói đùa Steve tướng tá nh́n giống như heo rừng.
Anh ta là một trong số ít những người thường có số điểm trội hơn tôi về môn bắn súng ngắn.

Cuối giờ huấn luyện mỗi ngày, tôi luôn để ư điểm của anh ta xem nếu anh hơn điểm tôi. Như Charlie, Steve đă từng là huấn luyện viên cận chiến của các toán bờ Đông trước khi tham gia 'Toán Xanh'. Anh đă ba lần nhận lệnh điều động đơn vị và anh là một trong vài hải kích toán bờ Đông có kinh nghiệm từng trải chiến trường. Vào thời điểm đó, chỉ có các toán bờ Tây mới được tung quân vào chiến trường Iraq và Afghanistan. Steve đă được điều động đến Bosnia cuối thập niên 1990 và toán của anh ta từng trực tiếp tham chiến, một trong vài lần giao tranh trước sự kiện ngày 11 tháng 9.

Charlie và Steve dường như luôn đứng đầu danh sách của tôi. Trong khi càng nhiều khóa sinh bị loại, công việc này càng ngày càng khó khăn hơn.
"Nghĩ ra 5 cái tên cho danh sách 5 người tệ nhất là chuyện khó khăn bi kịch đối với tôi", tôi nói với Steve một buổi tối.
Cả hai chúng tôi ngồi ở chiếc bàn trong sân bắn lau chùi súng ống.
"Ai nằm trong danh sách 5 người tệ nhất của bạn tuần rồi?", Steve hỏi.
Tôi phun ra vài cái tên, nhiều người trong đó cũng có cùng trong danh sách của Steve.
Tôi nói: "Tôi không biết bỏ tên ai vào trong đó tuần này".
Steve hỏi: "Có bao giờ bạn nghĩ đến chuyện bỏ tên chính bạn vào trong đó không?".
Tôi trả lời: "Tôi có 3 tên rồi. 2 tên sau cùng tôi không biết và tôi đoán chừng chúng ta có thể dùng chính tên chúng ta. Tôi không muốn vất ai khác xuống gầm xe buưt nữa". (có nghĩa không muốn cho ai khác về quê đuổi gà)
Tôi không nghĩ ai trong 2 chúng ta có tổng số điểm quá tệ trong khoá học.
Steve nói: "Tôi sẽ liều một phen. Chúng ta cần 5 tên".

Vài tuần trước đó, chúng tôi thử để trống không danh sách 5 người tệ nhất. Là một khóa học, chúng tôi quyết định chống đối và đối đầu với huấn luyện viên. Nó không kéo dài được bao lâu.

Chúng tôi chạy và đẩy xe suốt đêm trong nhiều giờ, thay v́ ngồi nghỉ ngơi sau một ngày dài thao dợt.

Hôm thứ sáu đó, tôi viết tên tôi vào danh sách 5 người tệ nhất. Steve cũng làm tương tự.
Anh ta sẵn sàng đứng thẳng lưng bênh vực cho lẽ phải. Steve là thủ lănh của cả khóa và khi anh ta đưa ra sáng kiến, mọi người lắng nghe.

**************************

(Đoạn 9)

Cuối thời gian huấn luyện cận chiến ở căn cứ Mississippi, khóa huấn luyện của chúng tôi vơi đi khoảng một phần ba khóa sinh. Những người bị loại thuộc thành phần không thể nhanh nhẹn quyền biến để có những quyết định đúng đắn chỉ trong chốc lát. Điều này không có nghĩa họ là những cá nhân yếu kém, bởi v́ nhiều người trong họ sẽ tái tham dự thanh lọc và sẽ vượt qua kỳ thi tuyển lần khác. Những người nào không qua khỏi thanh lọc sẽ trở về đơn vị gốc, ở đó họ thường là những cá nhân xuất sắc.

Tin đồn đoán xung quanh giới chỉ huy rằng nếu bạn đă qua được giai đoạn huấn luyện cận chiến, bạn sẽ có hơn 50 phần trăm tốt nghiệp khoá huấn luyện 'Toán Xanh'. Các huấn luyện viên nghe được tin đồn, nên khi chúng tôi trở về căn cứ Virginia Beach, họ gia tăng áp lực tập luyện, không cho phép chúng tôi quên một điều trước mặt chúng tôi là một thời gian khá dài trước khi khóa huấn luyện hoàn tất.

Chúng tôi chỉ mới ở tháng thứ 3 của chương tŕnh huấn luyện 9 tháng. Sáu tháng tới sẽ không dễ dàng hơn. Sau cận chiến, chúng tôi tiếp tục được huấn luyện chất nổ, chiến tranh trên bộ và truyền tin liên lạc.

Một trong những ngón nghề chính của hải kích SEAL là lên kiểm tra tàu biển, gọi là "underways". Chúng tôi mất nhiều tuần lễ thực hành thao tác leo đủ loại tàu từ tàu du lịch viễn dương đến thương thuyền vận tải. Mặc dầu phần lớn thời gian chúng tôi hành quân ở chiến trường Afghanistan và Iraq, nhưng chúng tôi cần thông thạo dưới nước. Chúng tôi tập dợt hành quân "vượt qua bờ biển", chúng tôi bơi qua vùng sóng biển sát bờ và tuần tiễu trên bờ biển và tập kích. Sau đó, chúng tôi biến mất dạng trở ra biển, bắt tay rút trở về chiến đỉnh ngoài khơi.

Trong tháng cuối cùng của chương tŕnh huấn luyện chúng tôi thực nghiệm ṿng đai an ninh cận vệ cho giới chức cao cấp. Nhóm an ninh cận vệ đầu tiên cho Tổng Thống Hamid Karzai do hải kích SEAL tăng phái. Chúng tôi cũng tham dự khoá huấn luyện cao cấp SERE (Mưu sinh Trốn tránh Chống cự và Thoát hiểm)

Điểm chính yếu của khoá huấn luyện là kềm chế kiểm soát căng thẳng.
Huấn luyện viên đặt tất cả khoá sinh trong trạng thái mệt mỏi và dễ nổi cáu, buộc chúng tôi có những quyết định trong điều kiện t́nh huống xấu nhất. Nó là phương cách duy nhất huấn luyện viên có thể mô phỏng y chang t́nh huống chiến trường. Sứ mạng của chúng tôi thành công hay thất bại trực tiếp tùy thuộc vào mỗi cá nhân giải quyết thông tin như thế nào trong t́nh huống căng thẳng. 'Toán Xanh' khác biệt với BUD/S, bởi v́ tôi biết rằng chỉ đủ điểm bơi lội hay chạy bộ và chịu lạnh, tất cả những thứ này mà không bỏ cuộc vẫn chưa đủ.

Cốt lơi của 'Toán Xanh' là tinh thần thép.

Trong suốt thời gian này, tôi cũng học về tổ chức điều hành liên đoàn. Qua khóa huấn luyện 'Toán Xanh', chúng tôi túc trực 'một-giờ' gọi tŕnh diện để mô phỏng những ǵ chúng tôi sẽ đương đầu ở lầu hai. Nếu có lệnh gọi, máy nhắn tin sẽ rung và chúng tôi có một giờ để trở vào trại và tŕnh diện. Mỗi ngày lúc 6 giờ, máy sẽ rung thử. Máy nhắn tin trở thành dụng cụ gia tăng áp lực các huấn luyện viên sử dụng. Vài lần, chúng tôi nhận tin nhắn trước b́nh minh vào trại tŕnh diện.

Một chủ nhật vào khoảng giữa đêm, máy nhắn tin của tôi đổ chuông. Vẫn c̣n đang xua đuổi cơn buồn ngủ khỏi đầu óc, tôi vào căn cứ đúng giờ và được lệnh mặc trang bị thể lực và sẵn sàng chờ đợi. Chúng tôi sẽ có một cuộc trắc nghiệm về thể lực.

Chúng tôi không được phép đi xa khỏi căn cứ hơn một giờ đồng hồ và không được phép uống đến say nhè. Chúng tôi phải đủ khả năng hoàn thành sứ mạng khi được giao phó. Chúng tôi có thể nhận một tin nhắn và đáp phi cơ đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới trong ṿng vài giờ.

Trong quăng ngắn các đồng đội cùng khóa có mặt. Có vài người bị máy nhắn tin làm gián đoạn việc chuẩn bị đi ra ngoài quán rượu...
"Anh có đang say rượu không?" Tôi nghe một huấn luyên viên hỏi một ứng viên.
"Dĩ nhiên là không. Tôi chỉ mới uống một lon bia ở nhà", anh ta nói.
Kim đồng hồ lặng lẽ quay, tôi vẫn chưa thấy Charlie.
Gă vào đến nơi trễ khoảng 20 phút. Huấn luyện viên bực bội. Gă bị giấy phạt v́ lái xe quá tốc độ trên đường vào tŕnh diện, chuyện bị cảnh sát câu lưu làm cho gă trễ hơn. Cũng cảm ơn gă chỉ bị huấn luyện viên xài xể và Charlie vẫn tiếp tục theo thụ huấn khoá học.

Chỉ c̣n vài tuần nữa th́ măn hạn 9 tháng huấn luyện, chúng tôi bắt đầu nghe những tin đồn về sự tuyển mộ. Để tăng phái quân số cho các liên đoàn, các huấn luyện viên sẽ xếp thứ hạng cho toàn thể khóa huấn luyện và sau đó các chỉ huy của liên đoàn sẽ ngồi trên một bàn tṛn và chọn lựa hải kích từ khóa huấn luyện 'Toán Xanh' của chúng tôi.
Những liên đoàn biệt lập luôn trong t́nh trạng không rơ ràng khi họ hoán chuyển từ lệnh điều động đến các chiến trường ở ngoại quốc qua nhiều tháng huấn luyện rồi sau đó nhiều tháng cắm trại chờ đợi, trong suốt thời gian đó một cú điện thoại lệnh điều động có thể đến bất cứ lúc nào.
Sau cuộc tuyển mộ, các huấn luyện viên 'Toán Xanh' lên danh sách. Nhiều đồng đội của tôi, cả tôi, Charlie và Steve, được tuyển về chung liên đoàn.
"Ê, chúc mừng", Tom nói khi thấy tôi đọc danh sách. "Khi tôi đáo hạn thời gian làm huấn luyện viên tôi sẽ thuyên chuyển về nắm chỉ huy liên đoàn đó".

Hải kích SEAL được điều động khắp hoàn cầu vào bất cứ lúc nào. Cốt lơi của liên đoàn là những toán, mỗi toán được chỉ huy bởi một hạ sĩ quan hải kích SEAL và quân số mỗi toán áng chừng 6 hải kích. Nhiều toán tổ chức thành liên toán được chỉ huy bởi sĩ quan cấp thiếu tá. Nhiều liên toán kết hợp thành liên đoàn do một trung tá chỉ huy. Con số anh em binh sĩ những liên đoàn tập kích DEVGRU gia tăng đáng kể khi cộng thêm các quân nhân phụ trách phân tích t́nh báo và tiếp vận.

Một khi bạn về tŕnh diện đơn vị toán, bạn chậm răi leo lên bậc thang quân giai. Phần lớn trường hợp bạn sẽ phục vụ nhất định ở một toán, ngoại trừ bạn biệt phái trở thành huấn luyện viên cho 'Toán Xanh' hoặc phụ trách những công tác ngoại vi.

Ngày hôm sau buổi tuyển mộ, tôi chuyển quân trang lên lầu hai. Tôi theo chân Steve và Charlie bước vào văn pḥng của liên đoàn. Căn pḥng rộng lớn, với một quầy rượu nhỏ và khu vực nhà bếp ở một góc. Mọi người mang theo một thùng bia, một truyền thống khi bạn tŕnh diện liên đoàn lần đầu tiên.

Liên đoàn chúng tôi đang chuẩn bị sẵn sàng để lên danh sách dự bị tăng phái và sau đó điều động đến chiến trường Afghanistan. Một số đồng đội khác từ 'Toán Xanh' đă chuẩn bị sẵn sàng quân trang và sẽ được điều động đi như là tân hải kích đến tŕnh diện liên đoàn mới.

Dọc theo một bức tường, là văn pḥng của chỉ huy liên đoàn và các liên toán trưởng. Một cái bàn lớn chiếm hầu hết diện tích căn pḥng, với những bàn nhỏ và bên trên là máy điện toán đặt dọc bao xung quanh. Những màn ảnh mỏng dùng trong thuyết tŕnh treo trên một bên tường. Hầu hết diện tích tường tràn ngập những bằng tưởng lục từ những đơn vị như biệt kích Úc SAS và ghi nhớ từ những đặc vụ trong quá khứ. Một cái túi chụp đầu dính đầy máu và c̣ng nhựa gắn trên một bảng trên tường khi liên đoàn tịch thu từ một tội phạm chiến tranh người Bosnian hồi 1990s. Vũ khí tự động của Thượng sĩ Neil Robert, SAW cũng được treo trên tường. Ông ta rơi ra khỏi trực thăng Chinook khi nó trúng đạn B-40 trong cuộc hành quân Anaconda ở Afghanistan và bị bắn tử thương bởi phiến quân Taliban trong ngày đầu cuộc chiến.

Khi chúng tôi đứng hàng dọc ở phía đầu cái bàn, tôi thấy những gă hải kích thâm niên với tóc
và râu ria để dài. Hai cánh tay đầy những vết xăm và chỉ vài người mặc quân phục. Đến gần
cuối thời gian huấn luyện Toán Xanh, tóc và râu chúng tôi bắt đầu dài ra. Tiêu chuẩn đầu tóc
râu ria thay đổi vài lần trong nhiều năm, nhưng ở vào thời điểm này của cuộc chiến, người ta
lo lắng ít hơn về râu tóc và quan tâm hơn đến hoạt động của bạn ngoài chiến trường. Đây là
một nhóm cái bang lính chuyên nghiệp. Chúng tôi đến từ nhiều quá khứ khác nhau và chúng tôi có thú vui và sở thích khác nhau, điều chúng tôi có chung là sự sẵn ḷng hy sinh thời gian và ngay cả mạng sống của chúng tôi cho một ước vọng chung tốt đẹp hơn.

Trong pḥng đồng đội, họ yêu cầu chúng tôi tự giới thiệu về bản thân và tóm tắt sơ lược tiểu sử. Charlie, kẻ bắt nạt, là người lên tiếng trước tiên và gă chưa kịp ngỏ lời nói hết tên họ đă nghe những tiếng quát tháo, ḥ hét, dè bỉu từ những gă lính thâm niên.
"Thôi im đi", họ ḥ hét. "Chúng tôi không quan tâm mấy chuyện đó".
Tất cả chúng tôi đều chịu số phận tương tự. Nhưng sau đó, những gă thâm niên đều bắt tay chúng tôi và giúp chúng tôi tháo cất quân trang. Chuyện vui chơi là chính, bên cạnh, mọi người đều quá bận rộn để lo lắng về chuyện đó. Cuộc chiến đang diễn ra ngoài kia và không ai có th́ giờ để bận tâm với những chuyện ma cũ bắt nạt ma mới.
Tôi cảm thấy như đang ở nhà.
Đây chính là tổ chức mà tôi muốn trở thành một thành viên kể từ khi đăng lính Hải-quân. Ở đây, không có cái gọi là giới hạn bạn có thể giỏi đến mức nào hoặc bạn đóng góp đến đâu. Với tôi, tất cả những nỗi sợ hăi không làm nổi bây giờ được thay thế bằng khao khát cống hiến và suất sắc.

Điều tôi học được trong ba ngày thanh lọc hơn một năm trước đây, giờ nó thực tế hơn ở liên đoàn: Chỉ đạt được yêu cầu căn bản th́ chưa đủ.
Khi tôi tháo cất quân trang, tôi nhận ra tôi phải chứng tỏ khả năng của chính tôi tất cả từ đầu. Chỉ v́ tôi hoàn tất khoá huấn luyện 'Toán Xanh' chưa mang lại ư nghĩa ǵ. Tất cả những đồng đội khác trong pḥng đều hoàn tất cùng khoá học. Tôi tự hứa với chính ḿnh rằng tôi sẽ là một quân nhân có ích và tôi sẽ cố gắng tận lực.

Chương 3

Lầu Hai

Vài tuần trước khi đơn vị chúng tôi lên lịch tŕnh điều động đi tăng phái cho chiến trường Afghanistan, tôi in ra danh sách những thứ cần mang theo. Thời gian 2005 và tôi lúc đó đang chuẩn bị lần đầu tiên được điều động đến một quốc gia Trung-Á. Khi ở hải kích SEAL Toán Năm, tôi chỉ bị điều động đi chiến trường Iraq. Đứng trước chiếc máy in, tôi nh́n khi tờ giấy lăn ra ngoài máy. Sáu trang giấy in hàng một, tôi bắt đầu thu gói quân trang. Danh sách trang bị liệt kê yêu cầu mang theo hầu như tất cả mọi thứ.

Chúng tôi hoạt động dưới "Nội quy Người lớn" ở liên đoàn, có nghĩa ở đây không có nhiều thầy cai ngoại trừ bạn cần có. Từ ngày chuyển về toán, tôi tự hănh diện tự túc tự cường. Trong ba tháng vừa qua, tôi thao dợt hết sức vất vả và cố gắng là một cá nhân có ích. Tôi học được điều nếu ḿnh có câu hỏi là chuyện b́nh thường, nhưng bạn lại không muốn trở thành gă đàn ông không biết chuyện ǵ đang diễn biến và lúc nào cũng đặt câu hỏi. Tôi không muốn mắc phải lỗi trong lần điều động đầu tiên chỉ v́ quên mang theo một thứ ǵ đó, tôi đi t́m gặp toán trưởng trong pḥng và hỏi anh ta về danh sách trang bị.
"Nè bạn", tôi nói, với tay lấy ly café. "Tôi đang thâu gom trang bị của tôi và danh sách trang bị yêu cầu mang theo tất cả mọi thứ".
Anh trưởng toán đang ngồi ở mặt bàn đá hoa cương nhâm nhi café và xem xét giấy tờ. Anh thấp người và to con, không như những hải kích khác tóc râu lùm xùm, tóc anh cắt ngắn và râu cạo nhẵn nhụi. Anh cũng không phải là một cá nhân lắm lời và thời gian phục vụ hải kích DEVGRU của anh lâu hơn thời gian đi lính Hải-quân của tôi.
Anh ta nghiêm trọng về vấn đề "Nội quy Người lớn".
"Anh phục vụ trong Hải-quân bao lâu rồi?", trưởng toán hỏi.
"Đang ở năm thứ sáu", tôi nói.
"Anh là lính hải kích SEAL đă sáu năm mà anh không biết anh cần ǵ khi được điều động?”
Tôi cảm giác như một thằng ngốc.
Anh nói tiếp: "Nè anh bạn, những ǵ anh bạn nghĩ cần mang theo khi được điều động? Mang nó theo. Đây là tờ hướng dẫn. Mang theo những ǵ anh cần".
"Rơ", tôi nói.
Trở về tủ của tôi, tôi trải xếp ra trang bị, gọi là "bộ". Mỗi hải kích DEVGRU có một cái lồng tủ, nó như một cái tủ đựng lớn có thể đi bộ vào bên trong. Kích thước của nó to như một pḥng nhỏ, với những dăy kệ trên các bức tường và một cây sào dài dọc theo bức tường phía trong để treo máng quân phục.
Trên những dăy kệ là những túi trang bị đựng đầy ắp mọi thứ tôi cần cho các đặc vụ khác nhau khi được lệnh gọi hành quân. Một túi đựng tất cả những ǵ cần thiết cho cận chiến. Một túi đồ nghề HAHO (Cao độ, bung mở trên cao) hay được hiểu như "đồ nhảy". Trong một túi khác màu xanh lục chứa đựng đồ người nhái hay "đồ lặn". Mọi thứ đều sắp xếp theo màu quy định và sẵn sàng.
Tính cầu toàn của tôi chắc chắn là ở mức vượt đèn đỏ, và tôi có tất cả mọi thứ sắp xếp và phân loại kỹ lưỡng đâu ra đó.
Nhưng một vài món đồ, chẳng hạn như cái dao kéo đa dụng Gerber, rất hữu dụng cho tất cả mọi đặc vụ. Hồi c̣n ở hải kích SEAL Toán Năm, bạn được cấp phát một cây Gerber đa dụng, nó có một lưỡi dao, cây tút-đơ-vít, kéo và đồ mở hộp.
Bạn cũng được phát một ống nhắm cho súng trường. Một cây dao lê. Một bộ tấm chắn đạn.
Điều này có nghĩa ṃ t́m qua nhiều túi để t́m một món nào đó bạn cần, rồi bỏ nó vào túi đựng chứa trang bị cần thiết cho một đặc vụ nào đó. Nó là chuyện luộm thuộm mất th́ giờ không cần thiết, nhưng cung cách hoạt động của chính phủ HK là như vậy và tôi cũng đă làm quen với.
Nhưng chuyện lại khác ở biệt hải DEVGRU.
Trưởng toán tạt ngang lồng tủ của tôi cuối ngày hôm đó để tái kiểm tra tôi sửa soạn như thế nào và muốn thấy trang bị của tôi trong những chiếc túi quy định màu. Đặt bên cạnh, tôi có một chiếc túi dư đựng những đồ nghề tôi nghĩ tôi sẽ cần cho phần lớn các đặc vụ, bao gồm dao kéo đa dụng Gerber.
"Xuống pḥng tiếp liệu lấy một cây dao kéo đa dụng cho mỗi túi", toán trưởng tôi nói.
Tôi nh́n anh ta bối rối chưa hiểu.
"Tôi có thể đi lấy bốn cái sao?"
"Đúng, anh có bốn túi quân trang cho những công tác khác nhau. Anh cần cây dao kéo đa dụng Gerber cho mỗi túi".
Toán trưởng tôi kư mẫu giấy trang bị và tôi đi bộ xuống pḥng tiếp liệu. Gă nhân viên tiếp liệu gặp tôi ở cửa sổ.
"Anh cần ǵ?"
Tôi đưa gă tờ danh sách. Nó là những thứ căn bản như đèn pin và nhiều loại dụng cụ, nhưng tôi muốn bốn cái cho mỗi thứ.
"Được", gă nói không ngần ngại. "Tôi sẽ trở lại ngay".
Trong vài phút, gă trở ra với một thùng nhựa đầy ắp mọi thứ ghi trên danh sách. Tôi phải cố gắng nín cười quá mức. Đây là giấc mơ thành hiện thực. Ở những toán trước đây, nhiều đồng đội tôi tiêu tốn hằng ngh́n tự mua sắm những thứ cần thiết cho công tác.
Kho quân khí c̣n dữ dằn hơn. Trên cánh cửa có tấm bảng: "Bạn muốn nó, chúng tôi cung cấp nó".
Với kẻ táy máy súng ống như tôi, nơi đây là thiên đường. Tôi yêu cầu họ cung cấp hai khẩu súng trường M4, một khẩu ṇng dài 14" và một khẩu ṇng dài 10". Tôi có khẩu tiểu liên MP7 và nhiều súng ngắn, gồm súng cấp phát hải kích SEAL Sig Sauer P226. Vũ khí tôi dùng hằng ngày là khẩu Heckler & Kock 416 ṇng dài 10" gắn ống hăm thanh, trang bị kính nhắm EOTech chấm đỏ với kính phóng đại 3X. Khẩu H&K 416 ṇng dài 14" tôi dùng để bắn xa. Nó cũng được hăm thanh, và tôi gắn bên trên ống kính hồng ngoại 2.5X10 nh́n ban đêm.
Tôi cũng trang bị cho cây H&K 416 ṇng dài 14" laser hồng ngoại và ống kính cảm nhiệt cho phép tác xạ chính xác hơn trong trời đêm. Tôi không dùng cây này nhiều v́ khẩu súng chính, khẩu ṇng dài 10", dùng cho phần lớn công tác, nhưng có nó sẵn sàng bắn xa cũng rất tiện lợi khi tôi cần đến.
Tôi dùng khẩu tiểu liên hăm thanh MP7 trong vài chuyến công tác đặc vụ, nhưng nó không công phá mạnh bằng khẩu H&K 416. Súng tiểu liên hữu dụng khi leo tàu, trong rừng, hoặc khi công tác đ̣i hỏi những yếu tố như cân nặng, kích cỡ, và tiếng nổ được hăm xuống thật nhỏ. Đôi lần chúng tôi bắn vào những phiến binh trong một pḥng bằng khẩu hăm thanh MP7 và đồng chí của gă ta ở pḥng cạnh bên không hề thức giấc. Khẩu H&K 416 không thể sánh bằng khẩu MP7 nếu bạn cố gắng giữ tiếng nổ ở mức thấp nhất.
Cuối cùng phải kể đến hai khẩu súng ngắn - cây Sig Sauer P226 và cây H&K 45C. Cả hai có thể gắn ṇng hăm thanh và tôi thường mang khẩu 45. Tôi cũng mang khẩu phóng lựu M79, nó được gọi là súng hải tặc bởi v́ nó giống như khẩu blunderbuss (một loại súng xưa dùng thuốc bồi tống đầu đạn). Chuyên viên cơ khí súng của chúng tôi cắt ṇng ngắn đi và cải biến báng súng cầm tay như báng súng lục.
Dĩ nhiên không khẩu súng nào của tôi thuộc hàng cấp phát. Tất cả chúng tôi đều tu chỉnh, biến cải c̣ và báng súng. Tôi biết chắc chắn một điều các cơ khí súng ống rất hănh diện chăm sóc những món phụ tùng mà nó giúp ích cho chúng tôi. Không c̣n điều ǵ để nghi ngờ, toán DEVGRU có nhiều món đồ chơi độc đáo nhất.

Khi bạn đi bộ ḷng ṿng trong căn cứ nghe tiếng súng nổ ở sân bắn trong nhà lẫn ngoài trời là chuyện rất b́nh thường, hoặc nghe tiếng dzộng thụp của chất nổ từ trong "ḷ mổ". Huấn luyện diễn ra liên tục. Chuyện rất b́nh thường khi nh́n thấy các hải kích đi lại trong giờ giải lao quần áo nai nịt đầy đủ trang bị, với vũ khí nạp đạn đeo ṭng teng trước ngực. Tất cả mọi thứ
chuẩn bị cho chiến trường - đụng trận hoặc huấn luyện để đánh trận.

Tôi vừa mới thích nghi mọi chuyện ở hậu cứ hồi năm 2005 th́ sau đó thấy ḿnh ngồi trên phi cơ trên đường tăng phái cho chiến trường Afghanistan. Vào thời điểm đó, đơn vị chúng tôi tập trung yểm trợ cho chiến trường Afghanistan, lực lượng biệt kích Delta Force tham chiến ở Iraq.
Lực lượng Delta gặp t́nh huống khó khăn năm đó và vài biệt kích tử thương chỉ trong một thời gian ngắn. Họ yêu cầu được tăng phái yểm trợ thêm nhân sự, hải kích DEVGRU đáp ứng và đơn vị chúng tôi được đặc phái lên đường. Liên đoàn chúng tôi không muốn lần điều động đầu tiên của tôi đi yểm trợ toán Delta, do đó tôi được đặc phái qua Afghanistan giữ vai tṛ yểm trợ cho đồng đội hải kích. Đáp ứng yêu cầu của Delta, cuối cùng tôi và hai đồng đội hải kích rời Afghanistan lên đường đi tăng phái cho chiến trường Iraq.

Chúng tôi đến thành phố Baghdad quá nửa đêm. Chuyến bốc bằng trực thăng trong màn đêm đưa chúng tôi luồn lách qua những đường phố không một bóng người của Vùng Xanh lục. Thời tiết vào mùa hè và hơi ẩm phủ chụp lên thành phố như một tấm mền lên tất cả mọi thứ. Ngồi trên thùng sau của chiếc xe bán tải với trang bị, gió mát làm cảm thấy dễ chịu. Mọi thứ cùng cảm giác và cùng mùi vị như lần đầu tiên tôi được điều động đến chiến trường Baghdad với Toán Năm hồi 2003.

Chúng tôi đến ngay thời điểm cuộc xâm lăng chiếm đóng vừa mới bắt đầu. Công tác của chúng tôi là lập ṿng đai pḥng thủ bảo vệ đập thuỷ điện Mukatayin ở hướng Đông-Bắc thành phố Baghdad.
Chỉ huy của chúng tôi lo ngại lực lượng quân sự Iraq trên đường tháo chạy sẽ phá hủy đập nhằm làm chậm bước tiến công của Hoa Kỳ.
Kế hoạch thật đơn giản. Dựa trên kinh nghiệm của chúng tôi và nó là con số không, chúng tôi dự định bay đến X, đây là một chiến thuật có nghĩa chúng tôi được thả toán trực tiếp vào ngay mục tiêu, giữ tốc lực và phần ngạc nhiên nghiêng về phía chúng tôi. Trong trường hợp này X là cái đập, và một khi trực thăng vào vùng ngay trên đầu mục tiêu, chúng tôi dự định sẽ tụt dây nhanh chóng xuống sân trước. Từ đây, chúng tôi tập kích cao ốc chính, tảo thanh và pḥng thủ. Gần cạnh bên, toán GROM, lực lượng đặc biệt của Ba-lan sẽ tảo thanh một loạt các ṭa nhà khác trong khi một toán hải kích SEAL khác sẽ pḥng thủ ṿng đai bên ngoài bằng hai chiếc xe địa h́nh chạy được trên cát.

Sau vài ngày chờ đợi cho thời tiết quang đăng, chúng tôi nhận lệnh lên đường. Leo lên trên trực thăng MH-53, tôi có thể cảm nhận tim tôi đập nhanh hơn. Tôi đă chờ đợi giây phút này từ ngày c̣n bé đọc về những chuyến nhảy toán phục kích trong vùng Đồng bằng sông Cửu-Long ở Việt-Nam.
Lần đầu tiên trong đời tôi sắp sửa thực sự nhảy toán vào vùng giao tranh. Tôi đă suy nghĩ về nó, đọc về nó và trong giờ phút này tôi sắp sửa đóng vai chính thực sự. Lẽ ra tôi phải lo sợ, hoặc ít ra cũng quan tâm không biết số phận sẽ đi về đâu, nhưng tôi lại có cảm giác hân hoan rằng cuối cùng ḿnh thực sự có cơ hội trực tiếp tham gia. Tôi không muốn chỉ tập luyện đánh đấm, tôi muốn ḿnh thực sự trực tiếp đánh đấm và chuyến công tác nhảy toán sẽ là lần đầu tiên tôi được thử lửa.

(Đoạn 11)

Chuyến bay kéo dài vài tiếng đồng hồ bao gồm cả tiếp tế nhiên liệu trên không. Quân số toán chúng tôi là 20 hải kích nhồi nhét chật cứng bên trong khoang chiếc trực thăng. Mùi dầu nhiên liệu tràn vào trong khoang tàu khi nó được tiếp liệu bằng cách sử dụng ṿi nối thiết kế ngay trước buồng lái. Trong khoang tàu tối om, tôi đờ người thiếp đi suốt chuyến bay cho đến khi nhận tín hiệu sẵn sàng.

"2 phút", hạ sĩ quan phi vụ gào lên, ra hiệu bằng hai bàn tay của anh ta và vặn sáng chiếc đèn đỏ. Thời gian lúc ấy đă quá nửa đêm khi trực thăng tiến gần cái đập. Tôi vào vị trí ở cánh cửa và chụp sợi dây tuột. Tôi không thể nghe được tiếng động ǵ ngoài tiếng gầm rú của động cơ.
Như tất cả các đồng đội, người tôi gh́ nặng ch́ xuống với trang thiết bị và quần áo mặt nạ bảo vệ chống vũ khí hoá học.

Khi trực thăng chậm lại chuyển qua trạng thái đứng lơ lửng, tôi chụp sợi dây bằng cả hai tay và tụt xuống dưới đất. Chúng tôi ở trên cao khoảng 30 feet và tôi có thể thấy mặt đất lao nhanh về phía chúng tôi. Tôi cố tŕ hăm vận tốc tụt xuống, nhưng tôi không muốn quá chậm tới mức đồng đội tôi sẽ bổ nhào lên đầu tôi. Với toàn thể trang bị, tôi chạm chân xuống mặt đất như tảng đá ngàn cân. Hai chân tôi đau nhức khi tôi kéo khẩu súng lên và bắt đầu chạy về hướng cửa ở khoảng cách ít hơn một trăm bộ.

Ngay sau khi tôi vừa bước ra khỏi vùng khí đệm ngay dưới lườn trực thăng, sức gió cánh quạt quật tôi tơi tả. Những viên đá nhỏ lao phóng vào da thịt và bụi cát xé nát hai mắt. Tôi không tài nào nh́n ra được cánh cửa trước mắt. Khi tôi bắt đầu chạy về hướng đó, sức gió cánh quạt thổi tốc từ phía sau đẩy người tôi vào t́nh huống lao nhanh về trước, mất kiểm soát. Tôi phải dùng hết sức b́nh sinh để giữ vững cơ thể đứng trên hai chân và gần như chùi lết dừng lại ngay trước cánh cửa.

Các đồng đội khác theo sát phía sau tôi. Tôi ngoặm đứt cái khóa cánh cổng bằng kềm cộng lực, sau đó định hướng và lao về phía một cụm các building cao tầng. Ṭa nhà chính hai tầng lầu kiến trúc theo lối phủ chụp thường thấy ở các quốc gia khối Đông-Âu, toàn bằng xi-măng đúc và cửa bằng kim loại. Khi được đồng đội 'ba-rê' sau lưng, tôi thử tay núm vặn cửa. Nó để ngỏ...

Tôi không biết tôi sẽ thấy ǵ ngay khi bước vào bên trong hành lang dài. Đạn rất có thể sẽ bắn về hướng chúng tôi bất cứ giây phút nào. Tôi có thể thấy vài căn pḥng ở cả hai bên. Khi chúng tôi di chuyển về phía đằng trước, chúng tôi thấy sự chuyển dịch trong một căn pḥng ở tít phía đằng xa. Hai bàn tay đưa ra trước, theo sau là vài lính pḥng vệ Iraqi. Tay họ để trên đầu và họ không trang bị vũ khí.

Đồng đội hải kích lùa họ đi phía sau lưng tôi khi tôi tiếp tục đi xuống dọc hành lang. Bên trong những căn pḥng, tôi t́m thấy vài khẩu súng trường AK-47. Không khẩu nào lên đạn. Dường như những người lính này đang ngủ và họ bị đánh động thức dậy khi nghe tiếng trực thăng trên đầu.

Phải mất một thời gian khá lâu để tảo thanh ṭa nhà v́ nó quá to lớn. Chúng tôi để ư đặc biệt đến những chi tiết, bởi v́ chúng tôi đang truy lùng chất nổ gài sẵn nhằm phá hủy con đập. Chúng tôi chưa bao giờ tảo thanh ṭa nhà kích cỡ lớn như thế này, do đó nó mất nhiều thời gian hơn dự tính.
Không ai bị thương, ngoại trừ một biệt kích GROM bị gẫy cổ chân khi tụt dây nhanh xuống mục tiêu.
Sau khi tảo thanh ṭa nhà, toán trưởng của tôi đến gần. Anh ra lệnh:

- "Nè, kiểm tra máy liên lạc vô tuyến của tôi".

- "Tôi không nhận được tín hiệu ǵ".

Khi chúng tôi tụt dây thả toán, anh ta đeo máy vô tuyến radio phía đằng sau lưng. Đứng trước mặt tôi bây giờ, tôi có thể thấy sợi dây ống liên hợp ṭng teng trên vai của anh. Tôi nh́n ra phía sau lưng và toàn thể khối máy biến mất. Tôi chỉ thấy duy nhất sợi dây điện.

- "Cả cái túi sau lưng của anh mất rồi", tôi nói.

- "Mất rồi?" anh hỏi.

- "Nó bay đau mất tiêu rồi", tôi nói.

Anh ta đă không nai nịt cái túi radio vào áo giáp đúng quy cách. Áo giáp có nhiều ṿng đai nylon cách khoảng nửa inch ở phía đằng trước và đằng sau để bạn có thể buộc chặt những túi vào áo giáp. Toán trưởng của tôi chỉ xỏ dây cái túi radio qua hai ṿng nylon ở trên và dưới cùng, do vậy khi tụt dây dưới áp lực gió tống từ cánh quạt, nó hất văng ba-lô và máy radio bay xuống đáy nước con đập. Chuyện tương tự xẩy ra với y-tá cứu thương. Tất cả thuốc giảm đau Morphine bay mất tiêu trong cái túi ba-lô cũng thắt buộc hớ hênh đằng sau lưng.

Nhiều trang bị sử dụng cho công tác lần này quá mới mẻ đối với chúng tôi. Ngay trước thời gian điều động, nhiều thùng trang bị mới toanh xuất hiện ở pḥng chúng tôi. Quy tắc phổ thông là "thao dợt y chang như tác chiến", có nghĩa là chúng tôi không lao vào vùng chiến sự với quân trang, quân dụng mà chưa hề sử dụng trước đó, lư tưởng là dợt đi dợt lại nhiều lần. Chúng tôi đă vi phạm nguyên tắc đó và tôi biết chúng tôi rất may mắn v́ nó không gây thiệt hại đáng kể. Nó là bài học đầu tiên cho chúng tôi.

Nó không chỉ là điều may mắn duy nhất chúng tôi gặp trong đặc vụ công tác. Phía Iraqi trang bị nhiều súng pḥng không gần con đập với đạn lên ṇng và sẵn sàng. Nếu những vệ binh muốn tử chiến sống mái một phen, họ có thể bắn trực thăng vỡ tung khỏi bầu trời trong khi chúng tôi đang đu dây tụt xuống.

Chúng tôi học nhiều bài học trong chuyến công tác, từ vấn đề có tin tức t́nh báo tốt hơn về mục tiêu đến chuyện làm sao tránh mất mát trang thiết bị và chúng tôi học tất cả những bài học đó mà không tổn thất nhân mạng nào. Thường th́ những bài học nhớ đời nhất đến trong những t́nh huống cay đắng nhất, nhưng tôi không hứng khởi lắm trong vấn đề bao nhiêu may mắn giữ được mạng sống cho chúng tôi trong chuyến công tác đó và ư tưởng cầu toàn của tôi bị tổn thương nặng nề.

Khi trực thăng bốc chúng tôi trở về Kuwait ba ngày sau đó, tôi nhận ra rằng mặc dầu mỗi đồng đội Toán Năm của chúng tôi đều có những thời gian phục vụ lẫn kinh nghiệm nhảy toán khác nhau, chúng tôi vẫn rất non nớt khi va chạm thực tế và chuyến nhảy toán lần này là chuyến đầu tiên cho tất cả mọi người.

Chương 4

Biệt kích Delta

Bây giờ trở lại Baghdad hai năm sau, tôi lơi đời hơn trước, nhưng không nhiều lắm. Tôi trải qua thanh lọc và sau đó hoàn tất khóa huấn luyện Toán Xanh, nhưng một điều chắc chắn tôi vẫn là một kẻ non tay nghề. Lợi điểm là tôi có một chút kinh nghiệm công tác ở thủ đô của Iraq khi c̣n là hải kích Toán Năm. Sau chuyến công tác nhảy toán chiếm cứ đập thủy điện, toán của tôi được gởi đến Baghdad để yểm trợ truy lùng bắt những thành phần trung thành với chế độ và thủ lănh phiến quân.

Căn cứ của biệt kích Delta đóng ở Vùng Xanh Lục, nằm cạnh sát bên gịng sông Tigris ngay trung tâm của thành phố. Sau khi vừa đáp xuống, tôi bắt đầu lập tức nhận định t́nh h́nh. Căn cứ nằm cách cặp song kiếm nổi tiếng một quăng ngắn, được dựng lên để ăn mừng chiến thắng cuộc chiến đẫm máu giữa Iran và Iraq. Cặp cánh tay cầm song kiếm thiết kế nằm đối diện với một khu vực lớn dùng để tổ chức diễn hành. Trong ngày, bạn có thể thấy toàn thể đơn vị đứng chụp ảnh gần đôi tay cầm cặp song kiếm lưỡi cong. Bàn tay và cánh tay được làm đúng kích cỡ của nhà độc tài Saddam, bao gồm chi tiết vân tay giống y đúc vân tay của lănh tụ độc tài.

Bộ tư lệnh toán Delta đặt tại cao ốc một thời từng là tổng hành dinh của đảng Baath.
Tôi bước vào bên trong và tŕnh diện với Trung tâm Hành quân Hỗn hợp JSOC. Jon, tân toán trưởng của tôi, bước ra gặp tôi ngay sau khi tôi đến nơi. Tôi là lính mới và hoàn toàn chưa có khái niệm chuyện ǵ sẽ xẩy ra.
Là cựu lính biệt động trước khi đầu quân vào Delta, Jon có bộ ngực và đôi cánh tay to béo. Bộ râu lùm xùm nó dài đến mức nó quét xuống ngực và che phủ khuôn mặt. Anh ta giống nhiều như nhân vật Gimli nhưng cao hơn, một anh lùn giận dữ trong phim The Lord of the Rings.
Jon đăng lính đi bộ binh khi vừa tốt nghiệp trung học. Sau nhiều năm cắt tóc ngắn và đủ thứ nội quy kỷ luật với biệt động, anh đệ nạp đơn đi học khóa hạ sĩ quan với ước vọng trở thành hoa tiêu trực thăng tác chiến Apache. Nhưng rốt cục anh ta lại chưa muốn giă từ vũ khí. Anh tham dự khoá thanh lọc, được thụ huấn khóa biệt kích Delta và nhẫn nại leo thang hệ thống quân giai.
"Chào mừng đến thiên đàng", anh nói, khi chúng tôi cùng bước về trại của toán. "Nóng vầy có đủ cho bạn chưa?"
"Ít ra th́ các bạn c̣n có máy điều hoà", tôi nói. "Lần cuối cùng tôi đóng quân ở đây, tôi sống trong lều vải. Chúng tôi không có điều hoà nhiều tuần lễ".
"Ở đây dễ chịu hơn", anh nói và đưa tay mở cánh cửa, bước vào pḥng chúng tôi.
Căn pḥng là một dăy của dinh thự lớn. Hành lang thoáng rộng, với sàn nhà đá hoa và trần cao.
Tôi sẽ ở chung pḥng với anh ta và một ma mới của toán. Giường tầng tôi nằm ở gần góc pḥng. Tôi vất những túi xuống cạnh bên. Jon giúp đẩy quân dụng vào pḥng và hướng dẫn tôi đi thị sát dinh thự.
Dinh có pḥng tập luyện thể thao, nhà ăn và hồ tắm. Sự thật, không chỉ duy nhất một hồ tắm.

Mỗi toán gồm 5 toán viên chiếm ngụ hai căn pḥng. Một toán viên là người song tịch cựu Thủy Quân Lục Chiến Hoàng gia Anh quốc. Anh di dân đến Hoa Kỳ, đăng lính và vươn lên gia nhập hàng ngũ biệt kích Delta. Những tay súng khác tương tự như Jon, lẫn lộn cựu biệt động và biệt kích. Gă ma mới nhất là cựu biệt động bị thương ở chiến trường Somalia trong trận đụng độ "Black Hawk Down". Gă tướng mạo nh́n giống như người gốc Amish với mái tóc cắt phủ tṛn chụp trên đầu và râu ria lởm chởm như chừng chẳng bao giờ mọc theo hàng lối nào.

Sau vài cú chuyện văn linh tinh, tôi bỏ cả buổi tối chuẩn bị quân dụng. Trước tiên tôi tháo cởi "đồ nghề" đặt ngoài góc tường hành lang bên ngoài căn pḥng nếu nhỡ khi hữu sự, tôi có thể chụp vội chúng và lao ngay ra khỏi cửa.

Sau khi sắp xếp đồ nghề, tôi cất quân trang và sắp xếp giường ngủ. V́ chúng tôi có giường tầng, phần lớn chúng tôi sử dụng tầng trên làm kho chứa và treo bạt poncho ngăn che lại để có một chút riêng tư.

Khi tôi xong mọi chuyện trời cũng vừa hừng đông. Bởi v́ chúng tôi hoạt động vào giờ giấc ma xó - ngủ suốt ngày và công tác suốt đêm khi mà phần lớn lính tráng lúc đó đang ngáy ngon giấc. Căn pḥng có một ghế salon và một máy truyền h́nh. Tôi chụp vội ly café và khi đang xem truyền h́nh th́ Jon đến.
"Chúng tôi sẽ sắp xếp công tác cho anh ngày mai", Jon nói. "Anh cần bất cứ thứ ǵ cứ cho tôi biết".
"Cảm ơn", tôi nói.
Jon nói tiếp: "Chúng tôi rất bận rộn. Hôm nay là một ngày nghỉ hiếm hoi. Tôi chắc chúng ta sẽ lên đường vào tối ngày mai".

Chẳng thể có cách nào thích nghi mọi chuyện dễ dàng hơn. Phần lớn các ngày, tôi thức giấc sau giờ trưa và lang thang ngoài hồ bơi với máy nghe nhạc iPod. Tôi thả hồn trong âm nhạc của Red Hot Chili Peppers hoặc Linkin Park khi nằm dài người trên cái nệm hơi. Tôi thả nổi trong hồ bơi một đỗi, tắm nắng nghỉ ngơi. Một đồng đội chăm lo băi cỏ xung quanh hồ như thú tiêu khiển. Trong một quốc gia chỉ toàn cát và bụi đất, có một ít cỏ lót chân đi bộ là một cái thú. Có ngày, tôi có thể ngửi được mùi cỏ mới cắt khi tôi đang thả nổi.

Sau đó tôi ăn sáng và tập luyện ở nhà tập hay chạy bộ. Tôi cố gắng đến sân tập bắn càng nhiều lần trong tuần có thể. Khi trời tối, các chuyến công tác được tiến hành và chúng tôi tham gia một cuộc hành quân, hoặc hai nếu hôm đó may mắn.

Tôi là một thành phần của "toán nhảy nóc nhà", có nghĩa là chúng tôi ngồi trên những bửng phía bên trên càng trực thăng Chim Con MH-6. Chúng tôi hạ cánh trên nóc nhà mục tiêu và sau đó đột kích xuống dưới. Toàn thể lực lượng chủ lực sẽ tiếp cận mục tiêu bằng thiết giáp, tảo thanh tầng dưới cùng và công kích lên trên.

Chim Con là loại trực thăng nhẹ Bộ binh Hoa Kỳ dùng cho những công tác đặc biệt. Nó có buồng lái h́nh thù như quả trứng và hai tấm bửng hay c̣n gọi ghế dài phía bên ngoài. Tùy theo t́nh h́nh chiến trường, bửng ngồi được thay thế bằng ống phóng rocket hoặc súng máy.
Hoa tiêu trực thuộc Phi đoàn Không yểm Đặc biệt 160th (SOAR) cầm lái những trực thăng này.

Phi đoàn 160th SOAR bay hầu hết các sứ mạng biệt vụ cho Hành quân Hỗn hợp JSOC. Chúng tôi phối hợp công tác với nhau nhiều năm trời và hoa tiêu phi đoàn 160th là những chàng trai tuyệt vời nhất thế giới. Bộ tư lệnh phi đoàn đóng tại căn cứ Fort Campbell, tiểu bang Kentucky, 160th không yểm c̣n được biết như là Thợ-săn Đêm, bởi v́ phần lớn các phi vụ của họ thực hiện trong đêm tối.

Tôi từng phối hợp nhảy toán với Chim Con một thời gian ngắn khi ở Toán Xanh, nhưng ở Baghdad, mỗi tối tôi đều ngồi trên bửng trực thăng khi thành phố trôi thoáng qua lờ mờ ở dưới.

 **O**
(Đoạn 13)

Vài hôm sau khi tôi đến, vào lúc nửa đêm, tôi cũng ngồi trên bửng trực thăng của Chim Con, tôi chỉ nghe được tiếng gầm rú của động cơ và tiếng gió. Bay ở vận tốc 70 dặm giờ, gió quật tôi tơi tả khi hai chân tôi ṭng teng lơ lửng bên ngoài bửng ngồi. Tôi biết điểm chính yếu ở đây là quyết định b́nh tĩnh, rơ ràng. Nhưng chuyện thật là khó khi tôi đang có cái cảm giác như đang trồi lên hụp xuống trong tṛ chơi lộn ruột đi roller coaster, như cỡi một con ngựa bất kham đi vào trận đánh.

Tôi thắt chặt dây quai súng, giữ nó gh́ súng chặt vào trong ngực và kiểm soát nai nịt an toàn với hy vọng nó giữ tôi dính chặt vào trực thăng trong trường hợp tôi tụt ra khỏi băng ghế.

Ngồi ngoài băng ghế, qua kính hồng ngoại nh́n ban đêm màu xanh lục, tôi có thể thấy chiếc trực thăng thứ hai bay hợp đoàn bên phía tay phải. Từ chiếc trực thăng đó, một gă biệt kích Delta trông thấy tôi và dơ ngón giữa thủ hiệu chửi thề. Tôi trân trọng đáp trả lời chào.

Trong chuyến công tác này, chúng tôi săn lùng một tay đầu nậu cung cấp vơ khí, một mắt xích tiếp vận cho sự bạo loạn của phiến quân. Gă ta ẩn náu trong khu phố nhiều căn nhà hai tầng gần trung tâm thành phố với vài tay súng và một kho vũ khí lớn. Nhiệm vụ của toán chúng tôi là bay vào vùng bằng Chim Con đến nóc nhà và đột kích từ trên xuống. Một toán khác sẽ yểm trợ bằng xe bọc thép Pandur trang bị súng máy 50 ly và súng phóng lựu Mark 19. Họ chờ khoảng ba mươi giây đợi chúng tôi phá toang cửa nóc nhà, tạo sự hốt hoảng đánh lạc hướng, trước khi họ tấn công cửa nhà phía dưới và chúng tôi sẽ tảo thanh căn nhà đến khoảng giữa.

Dưới chân tôi, thành phố căng rộng ra với những con đường ngang dọc lộn xộn và ngơ hẻm thiết kế bao xung quanh những cụm nhà cửa cao ốc. Lác đác đó đây, thành phố mở toác ra với một băi đất trống đầy rác rưởi. Tôi ngồi phía đằng trước băng ghế gần buồng lái. Phía đầu kia băng ghế là Jon.

"C̣n một phút", tôi nghe hoa tiêu trực thăng nói qua máy vô tuyến. Anh ta lặng lẽ trỏ một ngón tay ra khỏi cửa buồng lái ngay trước mặt tôi để chắc chắn tôi nhận được tín hiệu.

Từ vị trí ngồi của tôi, tôi có thể thấy phi công phụ hướng dẫn tia laser lên trên nóc mục tiêu. Hết đêm này qua đêm khác, những hoa tiêu ṃ mẫm t́m kiếm chính xác nóc nhà trên một rừng hằng ngàn nóc nhà. Tôi không biết rơ họ làm sao được như vậy, bởi v́ mọi thứ đối với tôi đều giống nhau y chang nh́n từ trên cao.

Tôi có thể cảm nhận được trực thăng bắt đầu hạ cánh hướng về phía nóc trống trơn. Khi trực thăng khoanh vùng đứng yên, hoa tiêu có thể hạ cánh chạm càng bằng cách đáp hai càng xuống góc cạnh của nóc nhà. Thay v́ tụt dây, chúng tôi bước xuống càng trực thăng và nhảy xuống nóc. Trong thời gian ngắn hơn mười giây, toàn thể toán bốn người nhảy xuống nóc nhà và chiếc Chim Con cất cánh phóng vút đi mất. Lao nhanh đến hướng cánh cửa, hải kích đặt chất nổ công phá cánh cửa. Vài giây sau, tôi nghe tiếng chát chúa của chất nổ ở tầng thứ nhất theo sau là tiếng súng nổ.
Jon dẫn đầu khi toán chúng tôi đột kích từ cầu thang xuống nhà dưới.

"Tụi ḿnh nhảy nhầm nóc nhà rồi", Jon nói, sau khi chỉ bước vài bước bên trong.

Tiếng súng nổ từ căn nhà cạnh bên. Tôi nghe vài tiếng nổ nhỏ chắc hẳn phải từ lựu đạn khi chúng tôi chạy ra một góc của nóc nhà.

"Tụi ḿnh đi quá một căn nhà", Jon nói. Chúng tôi di chuyển để quan sát bằng cách nào yểm trợ đồng đội đang ở trong căn nhà cạnh bên.
Những căn nhà nh́n đều giống y chang như nhau từ trên không và đây là lần đầu tiên hoa tiêu thả toán chúng tôi xuống lộn nhà. Chúng tôi đến từ hướng Nam và đáp xuống quá một căn nhà về hướng Bắc.

"Chúng ta cần tiến qua căn nhà cạnh bên", Jon nói. "Chúng ta sẽ không giúp được ǵ ở vị trí này".

Căn nhà cạnh bên nằm ở hướng Đông của mục tiêu và cao ba tầng lầu, nó giúp chúng tôi ba-rê từ trên cao xuống mục tiêu.

"Chúng ta có trường hợp một đại bàng gẫy cánh", tôi nghe qua máy vô tuyến. Điều này có nghĩa ai đó bị trúng đạn.

Chuyện được biết một biệt kích Delta bị trúng đạn vào bắp thịt. Người khác trúng phải miểng văng ra từ lựu đạn.
Phiến quân từ trong căn nhà liệng lựu đạn xuống dưới cầu thang, làm chậm bước tiến đánh lên trên khi họ vừa hoàn tất tảo thanh lầu một và di chuyển lên lầu hai.

Toán phía dưới bắt đầu công tác tải thương và lui binh ra khỏi khu vực cầu thang. Chúng tôi có thể lao nhanh ṿng góc đường và tảo thanh căn nhà ba tầng lầu phía Đông mục tiêu.

Tiếng nổ và súng nổ vang dội qua các căn nhà. Từ nóc căn nhà, chúng tôi quét t́m mục tiêu.

Tôi có thể thấy tia laser hồng ngoại quét ở các cửa sổ căn nhà khi đồng đội chúng tôi truy t́m mục tiêu. Mỗi phút, một phiến quân nào đó tḥ súng AK-47 ra khỏi cửa sổ lầu hai lia một tràng đạn dài rồi họ gào thét "Thánh Alla vĩ đại" sau khi lia tràng đạn xuống các biệt kích ở bên dưới.

Nó là một thế cờ huề. Toán ở dưới không di chuyển lên trên cầu thang và không cách nào chúng tôi có thể leo lên được nóc nhà và đánh thốc xuống dưới. Qua máy vô tuyến, tôi nghe gọi một đơn vị thiết kỵ ở xa cách mười khu phố. Các binh sĩ này phụ trách pḥng thủ ṿng ngoài.

Tôi luôn muốn có hai ṿng đai an ninh. Đêm hôm nay ṿng tṛn bên trong là tiểu đội biệt động, họ đóng quân án ngữ ở nhiều góc của căn nhà. Một dặm đường ngoài kia là những xe tăng M1 và xe thiết giáp Bradley, nó vừa là xe bọc thép đổ quân vừa yểm trợ bằng súng 20 ly.
Lúc ấy, tôi nghe qua máy vô tuyến: "Cho chiếc Bradly tiến lên".

o0o

(Đoạn 14)

Tôi có thể nghe tiếng bánh dây xích thiết giáp Bradley nghiến mặt đường nhựa khi nó tiến gần đến căn nhà.

"Tôi muốn bạn san bằng lầu hai của căn nhà", thẩm quyền hét ra lệnh cho chỉ huy thiết giáp Bradley tḥ đầu lên trên pháo tháp.

Ủi sập qua bức tường đá phía Nam căn nhà, nó ngừng lại trong sân toà nhà và buông một tràng ngắn cà-nông 20 ly. Đạn dễ dàng xuyên phá qua bức tường của lầu hai, xé rách một tảng lớn xi-măng.

Lùi ra sau, tôi thấy thẩm quyền chạy gần đến chiếc Bradley.

"Tiếp tục bắn", thẩm quyền ra lệnh vào trong pháo tháp.

"Cái ǵ?", xạ thủ hỏi lại.

"Tôi muốn bạn san bằng toàn bộ lầu hai", thẩm quyền nhắc lại: "San bằng".

Chiếc thiết giáp Bradley lùi lại trên băi xà bần và bắt đầu nhả đạn. Một phiến quân gào thét lên: "Thánnh Alla vĩ đại!" và bắt đầu văi đạn ra bên ngoài cửa sổ.

Lần này th́ chiếc Bradley không c̣n nương tay. Các binh sĩ reo ḥ cổ vũ khi đạn bắn vào trong và nổ liên tục. Trong vài phút, chiếc Bradley gặp trục trặc Winchester, tiếng lóng của danh từ quân sự có nghĩa là hết đạn dược. Chúng tôi tăng phái chiếc Bradley thứ hai và nó tác xạ cho đến khi nó cũng hết đạn.

Khi chiếc thiết giáp Bradley triệt thoái, một loạt tiếng súng nổ từ phía lầu hai. Khói đen tuôn ra qua các cửa sổ và bắt đầu bốc lên trời ngùn ngụt. Từ vị trí của chúng tôi ở trên lầu cao, chúng tôi vẫn nghe tiếng phiến quân ḥ hét. Tôi ngóc lên ở góc Đông Bắc, kềm chân hoả lực phía sau căn nhà. Khói đen ng̣m gây khó khăn trong việc quan sát.

Bất th́nh ĺnh, tôi thấy đầu và ḿnh một gă đàn ông xuất hiện ở cửa sổ.
Không nghĩ ngợi, tôi nhắm điểm chấm tia laser vào ngực gă và bóp c̣. Tôi có thể thấy đạn ghim vào ngực và gă bật ngược vào lại bên trong, mất hút trong đám khói.

Sau tràng đạn tới tấp của tôi, Jon lao nhanh về hướng tôi.
"Anh đụng ǵ đó?"

"Thấy một gă ở cửa sổ phía đằng sau", tôi nói.

"Anh chắc khônng?", Jon hỏi, ḍ quét cũng cái cửa sổ đó với tia laser.

"Chắc".

"Anh bắn trúng gă chứ?"

"Chắc chắn", tôi nói.

"Tốt. Tiếp tục giữ vị trí".

Jon trở về vị trí và tôi tiếp tục săn lùng mục tiêu. Tôi không có th́ giờ nghĩ ngợi để sống với nó hay là có cảm giác nào về nó. Đây là cá nhân đầu tiên tôi bắn hạ và với tất cả th́ giờ suy nghĩ chuyện này mang lại cho tôi cảm giác ǵ, nó thực sự không làm cho tôi cảm giác bất cứ điều ǵ. Tôi biết những phiến quân trong căn nhà đă cố gắng bắn hạ đồng đội của tôi ở tầng thứ nhất và họ chẳng ngần ngại ǵ bắn về phía tôi.

Ngay cả sau khi hai thiết vận xa Bradley tập kích vào và lửa bùng cháy, chúng tôi vẫn nghe những tiếng gào thét, theo sau là những tràn đạn súng nổ của địch quân. Một cách chiến thuật, thật khó khăn tấn công lên phía bên trên cầu thang.

Jon nói: "Họ sẽ cho nổ tung căn nhà".
Jon quyết định triệt thoái toán khỏi nóc nhà hơn là để chúng tôi hứng chịu cú phát nổ. Chúng tôi bắt tay với các toán bạn ở dưới đất. Tôi quan sát khi một toán phá hủy, dẫn đầu bởi một chuyên viên phá hủy đạn dược biệt kích Delta DEOD, chạy vào tầng thứ nhất của căn nhà, đặt chất nổ bức nhiệt. Sức nổ của nó tạo một làn sóng sốc to lớn, thừa sức san bằng căn nhà.

Một vài phút sau, chất nổ được gài và toán phá hủy chạy trở ra và ẩn núp ḿnh bên cạnh tôi.
Co người bên cạnh thiết giáp Pandur, tôi có thể nghe tiếng anh ta đếm ngược. Tôi chờ đợi tiếng nổ...
Không có ǵ!

Mọi người nh́n cḥng chọc vào anh chuyên viên phá hủy DEOD. Tất cả chúng tôi đều có cùng nét đớ người trên khuôn mặt. Tôi thấy Jon bước tới phía anh ta.

"Chuyện con c̣ ǵ vậy?", Jon hỏi.

"Đồng hồ có thể bị trục trặc", tôi nghe tiếng anh ta ậm ừ.

Tôi biết chắc đầu óc anh ta quay cuồng hằng triệu dặm mỗi giờ. Anh ta đang suy tính v́ sao khối thuốc không phát nổ.
"Anh có gài kíp nổ đôi không?", Jon hỏi.

Mọi biệt kích đều được huấn luyện đặt kíp nổ đôi, có nghĩa gắn hai kíp nổ vào gói thuốc trong trường hợp một kíp bị lép. Nguyên tắc căn bản thật đơn giản: Một là không. Hai là một.

Nhưng điều đó không giúp ích chúng tôi ǵ trong hoàn cảnh này. Chúng tôi phải quyết định.
Chúng tôi sẽ cho người trở vào bên trong gài lại kíp nổ, hay là ngồi chờ chuyện ǵ sẽ xẩy ra?

Chúng tôi không biết phiến quân có di chuyển xuống tầng dưới và phục kích chờ biệt kích trở vào, hay là chuyên viên DEOD bấm sai nút định giờ và nó sẽ nổ tung bất th́nh ĺnh khi họ vẫn c̣n ở bên trong.

Cuối cùng, họ quyết định gởi DEOD trở vào bên trong gài kíp nổ mới. Một lần nữa, ê-kíp phá hủy DEOD chạy trở ngược vào bên trong. Chúng tôi tiếp tục ba-rê căn nhà, vài phút sau toán phá hủy trở ra ẩn ḿnh bên cạnh thiết vận xa Pandur.

"Anh nghĩ lần này nó sẽ nổ tung chứ?", Jon hỏi châm biếm.

"Ừ, tôi chắc chắn nó sẽ", DEOD nói. "Đă gắn kíp nổ kép".

Đúng giờ, gói thuốc nổ tung và căn nhà sụm xuống, tạo một đám mây bột trắng xoá dính dính phủ bụi lên chúng tôi. Tôi nh́n đám mây bột vươn nhanh lên trời cao và lơ lửng trong không khí ẩm ướt buổi sáng. Bây giờ, mặt trời vừa lú dạng b́nh minh.

Chúng tôi lục soát đống đổ nát t́m xác phiến quân và vũ khí. Ít nhất 6 xác địch bỏ mạng.
Phần lớn thi thể ở trên lầu hai. Mặt của họ đầy mồ hóng. Jon để những túi cát gần cạnh bên vài xác địch.

"Ê, nh́n cái này. Bọn này cố thủ toàn diện ở tầng thứ hai", anh nói. "Chúng ta may mắn v́ viên hoa tiêu thả toán lầm mục tiêu. Điều này có lẽ cứu mạng chúng ta".

"Tại sao?", tôi hỏi.

Jon nói: "Nếu chúng ta được thả xuống đúng căn nhà, bốn người trong chúng ta sẽ phải tập kích vào những vị trí pḥng thủ rất vững ở lầu hai. Chúng ta có lợi thế ở bên ngoài, nhưng may mắn không nghiêng về phía chúng ta khi vào bên trong. Tôi không ngờ vực ǵ chuyện chúng ta sẽ gặp thương vong nhiều hơn".

Tôi yên lặng. Tôi nh́n Jon như một đàn anh và đây anh ta nói rằng trận đụng lần này chúng tôi may mắn. Một cú lỗi có lẽ đă cứu mạng chúng tôi. Nó không ǵ khác ngoài chuyện may mắn.

Sau khi thanh toán dọn dẹp chiến trường, chuyến trở về trên thiết vận xa Pandur diễn ra trong yên lặng. Chúng tôi đều đói và mệt mỏi. Mặt mũi chúng tôi đầy mồ hóng bụi bậm. Thông thường là những câu chuyện tào lao thiên địa và không khí hứng khởi sau khi đụng mục tiêu nhiều t́nh tiết hào hứng. Tôi để những ǵ xẩy ra xâm thực vào trong tiềm thức.

Khi chúng tôi ngồi trên xe di chuyển, những lời lẽ của Jon vang dội trong đầu tôi. Nếu công tác thuận buồm xuôi gió, chiếc Chim Con bốc chúng tôi sẽ đáp xuống đúng nóc nhà và chúng tôi tập kích xuống lầu dưới và chắc chăn sẽ đụng nặng trực diện với bốn phiến quân trang bị súng ống đầy ḿnh. Một trận thư hùng bốn chọi bốn với súng tự động trong căn pḥng không lớn hơn pḥng ngủ th́ chẳng mấy khi có kết cục tốt đẹp.

Khi xe về đến căn cứ, tôi vừa chấm dứt xong bài tập thể dục nhào lộn thần kinh. Tôi đơn giản gạt ra ngoài sự suy nghĩ chuyện ǵ có thể xẩy ra và tập trung vào kinh nghiệm tôi đă học được: Đôi khi một chuyện ǵ đó ngẫu nhiên có thể cứu mạng chính ḿnh. Và lúc nào cũng gài kíp nổ kép vào thuốc nổ.

Khi đáo hạn thời gian điều động, tôi bay trở về Căn cứ Không-quân Pope ở tiểu bang North Carolina, hậu cứ của biệt kích Delta. Khi chúng tôi xuống phi cơ, toán viên biệt kích Delta chào đón tôi như một đồng đội của họ.

Trước khi lên phi cơ về căn cứ Virginia Beach, Jon trao cho tôi một bằng tưởng lục. Trên đó vẽ bút ch́ một biệt kích Delta và trực thăng Chim Con. Nó được lồng trong khung màu xanh lục với phù hiệu binh chủng biệt kích Delta Force.

Jon nói: "Tôi muốn bạn nhận nó. Bất cứ ai đă từng nhảy toán với chúng tôi đều nhận một tấm "lắc" như thế này".

Thượng sĩ Randy Shughart, biệt kích Delta bắn sẻ, là tác giả bức tranh, và bức nguyên thủy được t́m thấy sau khi anh tử trận ở Somalia. Thượng sĩ Shughart được truy thăng Huân chương Danh dự trong trận Mogadishu. Khi trực thăng Black Hawk bị bắn rớt, anh đă t́nh nguyện ở lại lập ṿng đai bảo vệ khu vực trực thăng lâm nạn cho đến khi quân tiếp viện giải cứu. Anh trúng đạn tử thương khi đám đông hỗn loạn tấn công.

Trước sự kiện khủng bố ngày 11 tháng 9/2001, có một sự ganh đua giữa biệt hải DEVGRU và biệt kích Delta. Chúng tôi như hai đứa trẻ cầm đầu ở khu phố và liên tục có sự tranh căi đơn vị nào dẫn đầu. Với chiến sự gia tăng ngoài kia, sự hiềm tỵ và những chuyện tào lao vụn vặt trẻ con cũng đi vào quên lăng. Họ đối xử với tôi như anh em một nhà trong suốt thời gian điều động.

Tôi bắt tay Jon và lên chuyến bay về Virginia Beach.

Trở về hậu cứ DEVGRU ngày hôm sau, tôi gặp cả hai Charlie và Steve. Họ đến tận lồng tủ khi tôi thu dọn và cất giữ đồ đạc vào đúng chỗ của nó. Liên đoàn cũng vừa mới trở về sau chuyến điều động đi chiến trường Afghanistan. So với chuyến công tác của tôi đi Baghdad, chuyến điều động của họ không nhiều màu sắc hào hứng.

Cho dẫu tôi có nhiều kỷ niệm vui nhộn với toán Delta ở Iraq, đời lính nhiều niềm vui hơn khi trở về hậu cứ bên cạnh đồng đội thân quen.

"Nghe bộ anh bạn bận rộn ở bên đó lắm", Charlie nói.

"Khi nào anh sẽ thuyên chuyển xuống căn cứ Bragg với các người anh em Bộ-binh?", Steve hỏi.

Lời nói bông đùa của tôi kém xa họ và tôi biết họ đang nói tào lao thiên địa. Cảm giác trở về căn cứ rất vui.

Tôi nói: "Gặp lại các anh tôi cũng rất vui".

Tôi đang trông ngóng thời gian nghỉ đi phép và sau đó là đi căn cứ huấn luyện Mississippi để tập tác xạ. Tôi biết ra sân bắn là cơ hội duy nhất để có thể khớp mơm họ. Mặc dầu chúng tôi đều mới trở về căn cứ, chúng tôi không lưu lại lâu. Chúng tôi chỉ có hai tuần đi phép trước khi lên đường đến căn cứ huấn luyện Mississippi. Nó là cái ṿng lẩn quẩn mà tôi lập đi lập lại gần một thập niên.

(Đoạn 15)
Chương 5

Xung kích tiên phong

Tháng 12/2006, chúng tôi được điều động đến chiến trường viễn tây Iraq. Đây là lần điều động thứ ba của tôi ở bộ tham mưu. Tôi đă từng trải qua một tua công tác chặt chẽ với t́nh báo CIA. Cảm giác trở về phục vụ đơn vị gốc với anh em thân quen vẫn hơn giúp t́nh báo CIA lên kế hoạch và huấn luyện binh sĩ Afghan. Chúng tôi phối hợp làm việc với nhiều đơn vị bạn khác, nhưng với anh em hải kích vẫn hơn v́ chúng tôi cùng ḷ, cùng đẳng cấp với nhau.

Toán chúng tôi hoạt động dọc theo biên giới với Syrian và trong vài thị xă giao tranh nặng nhất như Ramadi, căn cứ địa của phiến quân al Qaeda nhánh Iraq. Trách nhiệm của chúng tôi nhắm vào các thành phần lái súng nặng kư chuyên hướng dẫn phiến quân ngoại quốc xâm nhập và vũ khí xuất phát từ Iran.

Lực lượng TQLC ở Al Anbar yêu cầu nếu chúng tôi có thể giúp tiến hành một cuộc tảo thanh và củng cố an ninh một loạt những gia cư ở một làng gần biên giới Syrian. Làng này trở thành căn cứ địa ẩn trú an toàn cho phiến quân và một vài thủ lănh cư ngụ gần trung tâm thành phố. Kế hoạch là chúng tôi sẽ đột kích những căn nhà mục tiêu vào ban đêm và sau đó TQLC sẽ bao vây tất cả làng mạc và giải toả áp lực cho chúng tôi vào buổi sáng.

Ngay khi cả toán dồn chật như nêm trong khoang trực thăng Black Hawk, tôi phải vất vả lắm mới giữ được hơi ấm.

Chúng tôi có quân khuyển trợ lực. Chúng tôi sử dụng chó để rà soát bom và săn lùng phiến quân. Tôi cố giữ con chó ngồi trên ḷng tôi để giữ hơi ấm. Mỗi khi tôi dụ được nó đến gần, người giữ chó lại lôi nó trở ra.

Thời tiết thật lạnh khi chúng tôi hạ cánh xuống một ngôi làng Iraqi cách xa khoảng bốn dặm.

Che chắn đôi mắt tôi khỏi bụi cát, tôi chờ chiếc trực thăng bốc lên bay đi nơi khác. Tôi có thể nghe tiếng động cơ trực thăng xa dần vài phút sau đó, trực chỉ nhắm hướng Đông trở về căn cứ Không Quân Al Asad.

Tôi dậm chân và xoa hai bàn tay cố gắng giữ máu lưu thông khi chúng tôi rà lại đội h́nh và tiến bước.

Ngay cả tôi đă từng đặt chân đến Iraq hai lần trước đây, lần điều động thứ ba này khác những lần trước. Kẻ địch đă thay đổi để thích nghi. Do rằng, hải kích SEAL đánh giặc thiện chiến nhất, chúng tôi cũng thích nghi. Thay v́ trực thăng vận đến điểm nhảy toán X như chúng tôi từng làm trong quá khứ, chúng tôi bắt đầu đổ quân cách mục tiêu nhiều dặm đường và tuần thám đến mục tiêu trong yên lặng. Bằng cách này, địch không thể nghe được tiếng động cơ. Chúng tôi biến cải từ h́nh thức ồn ào nhanh chóng dồn dập, gây sự kinh ngạc cho kẻ địch, qua chiến thuật mới nhẹ nhàng, chậm răi và duy tŕ yếu tố ngạc nhiên lâu hơn. Chúng tôi có thể ṃ mẫm đột kích vào nhà và pḥng ngủ của kẻ địch và đánh thức chúng dậy trước khi chúng có cơ hội phản công.

Nhưng tuần thám đến mục tiêu không dễ chút nào, đặc biệt những đêm đông lạnh. Gió lạnh cắt da len vào trong quân phục khi chúng tôi di chuyển đến ngôi làng. Tôi đi gần đầu, đóng vai xung kích tiên phong cho cả toán.

Một trong những bài học chính yếu được dạy khi tập tễnh bước chân vào binh nghiệp hải kích SEAL là khả năng thoải mái dễ chịu với những ǵ không thoải mái dễ chịu. Nó cũng là bài học đầu tiên khi tôi c̣n là đứa trẻ ở tiểu bang Alaska mỗi lần đi thăm bẫy thú với bố tôi.

Khi thời tiết chuyển lạnh ở Iraq hoặc trong tuần lễ địa ngục thụ huấn khoá phá hoại dưới nước BUD/S, đầu óc của tôi thường đi hoang trở về những ngày tháng ở tiểu bang Alaska. Tôi có thể nghe tiếng gào rú của xe bánh xích cao su chạy trên tuyết khi bố tôi và tôi đi thăm những bẫy thú ông giăng cách xa làng chúng tôi nhiều dặm đường, tít mù trong rừng sâu núi thẳm ở Alaska.

Tôi nhớ cảm giác thế nào khi xe chạy tuyết như đang nổi trôi qua núi bột tươi và nó như thế nào mỗi khi chúng tôi bẻ lái, nó như tấm ván trợt nước lao vào trong con sóng. Nhiệt độ ngoài trời xuống thấp dưới gần không độ và hơi thở ấm của chúng tôi đông cứng dưới dạng tinh thể trong không khí.

Một ngày đông ở Alaska, tôi gói người chặt cứng trong bộ quần áo đi tuyết Carhartt màu kem, ủng mùa đông và găng tay. Cái nón lông hải-ly do mẹ tôi khâu bằng tay che kín hai lỗ tai và khăn quàng bảo vệ khuôn mặt, chỉ chừa hai con mắt. Tôi ấm áp ngoại trừ hai bàn tay và chân. Chúng tôi ở ngoài trời nhiều giờ và tôi lạnh cóng không thể nào cảm giác được những ngón chân.

Tôi cố ngọ ngoẹ chúng bên trong chiếc tất len dầy, nhưng cũng không giúp ích ǵ. Núp phía đằng sau lưng bố tôi để tránh gió tạt, tôi chỉ có thể nghĩ đến hai chân và bàn tay lạnh như thế nào. Chúng tôi bẫy được vài con chồn, loại thú to như mèo với cái lông đuôi đậm mượt như sóc và bộ lông mềm mại màu nâu. Bố tôi đổi những con thú này ở trong làng để có thêm lợi tức phụ trội hoặc mẹ tôi biến nó thành mũ nón cho chị em gái của tôi.

Nhưng cái lạnh cắt da thịt lấy mất đi nỗi niềm hào hứng thời gian tôi ở gần bố tôi. Sự vui thú trong tôi nó tan biến như cảm giác ấm áp trong cơ thể của tôi.

Tôi van nài xin đi theo tháp tùng bố tôi.

Ông nói: "Con chắc không? Ngoài trời sẽ rất lạnh".

"Con muốn đi," tôi nói.

Tôi không muốn lẩn quẩn ở nhà mà chỉ muốn ở gần bố tôi. V́ ông người đàn ông có nhiều tài. Ông đă dạy tôi bắn súng và đi săn. Khi tôi lớn khôn, ông tự tin để tôi tự săn bắn, câu cá, và tôi từng lấy chiếc xuồng của gia đ́nh lên đầu nguồn gịng sông cả tuần lễ. Chuyện là vậy, đó là cái nếm đầu tiên của tôi về "Nội quy Người Lớn" và trưởng thành. Hơn nữa, tôi không phải ngồi ở nhà với các chị em gái.

Tôi luôn muốn sống ngoài thiên nhiên. Tôi yêu thích thiên nhiên, chỉ là không thích thời tiết giá lạnh. Tôi biết nếu bố tôi cho tôi đi tháp tùng ông th́ tôi sẽ không thể trở thành thằng con trai than văn chuyện thời tiết giá lạnh. Nhưng bây giờ, chỉ mới đi vài giờ đồng hồ, mong ước duy nhất của tôi là hai tay hai chân được ấm áp.

"Bố", tôi gào trong gió khi chúng tôi đang di chuyển. "Bố, hai chân của con lạnh cóng".

Bố tôi, cũng trang phục quần áo chống tuyết và nón nỉ, chạy chậm lại. Ông quay lại phía đằng sau và tôi tưởng tượng ông đang thấy h́nh ảnh một anh nhóc t́ hai hàm răng đánh lập cập đằng sau khăn quàng.

"Con lạnh quá", tôi nói.

"Chúng ta chỉ c̣n thăm thêm vài cái bẫy", bố tôi nói. "Con nghĩ con chịu đựng nổi không?"

Tôi nh́n ông, không muốn trả lời không. Tôi không muốn làm ông thất vọng. Tôi nh́n chằm vào ông hy vọng ông sẽ làm công việc lựa chọn dùm tôi.

"Con không c̣n cảm nhận được đôi bàn chân", tôi nói.

"Con xuống xe và bắt đầu bước bộ đằng sau xe tuyết. Con đi theo dấu xích xe. Bố sẽ tiếp tục hành tŕnh. Bố sẽ không bỏ con quá xa. Cứ giữ bước theo dấu xích xe và tiếp tục bước bởi v́ như vậy nó sẽ giúp chân con ấm".

Tôi tụt xuống khỏi yên sau chiếc xe và chỉnh sửa lại khẩu súng trường .22 đeo sau lưng.

"Con làm được chứ?", bố tôi hỏi.

Tôi gật đầu.

Ông đề máy và hướng đi về cái bẫy kế tiếp. Tôi bắt đầu bước bộ và hai chân của tôi ấm lên.

Những người yêu thiên nhiên trả giá hằng ngh́n dollar để được trải qua thực nghiệm đất trọc tiểu bang Alaska, nhưng trong suốt quăng đời thơ ấu, tôi chỉ việc bước vài bước ngay ra trước cửa.

Gia đ́nh tôi có một cái thú phiêu lưu không giống như đa số ngoài kia. Khi tôi lên năm, chúng tôi di chuyển chỗ ở đến một làng Eskimo nhỏ trong nội địa Alaska. Bố mẹ tôi là người truyền giáo, họ gặp và quen nhau ở trường đại học tại California và nhận ra rằng đức tin của họ không những cho phép họ đi truyền giảng lời Chúa Ki-tô nhưng nó cũng thích hợp cho tư tưởng đời sống phiêu lưu của họ.

Bên cạnh việc truyền giáo, bố tôi làm việc cho chính phủ tiểu bang. Công việc đ̣i hỏi văn bằng tốt nghiệp đại học và ông là một trong vài người của cả làng tốt nghiệp đại học.

Mẹ ở nhà với chúng tôi. Bà giúp chúng tôi làm bài tập và giáo dục uốn nắn anh chị em chúng tôi. Tôi là đứa giữa một chị gái và một em gái. Gia đ́nh chúng tôi gắn bó chặt chẽ với nhau bởi v́ cũng chẳng có nhiều thứ khác lạ để làm trong làng. Mùa đông vô cùng khốc liệt, chúng tôi thường quây quần xung quanh bàn nhà bếp và chơi những tṛ chơi.

Gọi nó là một tỉnh lẻ bằng những tiêu chuẩn thông thường là điều quá rộng răi. Nó có hai cửa hàng tạp hoá, gom cả hai cũng không to hơn một trạm xăng xe tải nhỏ, một ngôi trường nhỏ, một trạm bưu xá. Không thương xá. Không rạp ciné, nhưng bạn có thể thuê phim từ một trong hai tiệm tạp hoá. Cái đáng giá nhất của tỉnh lẻ này là phi đạo của phi trường. Nó đủ dài để chiếc phản lực cơ 737 hạ cánh cũng như các loại vận tải cơ cánh quạt loại lớn. Điều đó giúp ngôi làng của tôi trở thành tâm điểm của toàn vùng. Phi cơ Bush hạ và cất cánh mang theo thợ săn và người yêu thiên nhiên từ Anchorage đến những thị trấn thâm sơn rải rác dọc theo con sông.

Chúng tôi trú ngụ trong căn nhà hai tầng lầu cách bờ sông khoảng một trăm yards. Từ căn nhà có thể nh́n ra bên ngoài quang cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp bang Alaska. Đôi lần khi tôi may mắn, tôi có thể thấy một con nai hoặc con gấu từ bậc thềm cửa trước. Nếu tôi không ở trường học, th́ tôi đi săn hoặc câu cá. Từ ngày c̣n tấm bé, tôi sử dụng súng thành thạo và thoải mái di hành trong rừng và chịu trách nhiệm tự tồn cho bản thân.

 (Đoạn 16)

Trong khoá huấn luyện căn bản biệt hải BUD/S, tôi đạt điểm cao môn bộ chiến. Nó không khác ǵ hơn những chuyến đi săn khi tôi c̣n bé. Với khóa sinh đến từ nhiều thành phần gốc gác khác nhau ở khoá huấn luyện BUD/S, các khoá sinh đạt điểm cao trong những lănh vực khác nhau. Tôi vượt qua gia đoạn huấn luyện dưới nước trung b́nh, nhưng tôi cảm thấy thoải mái nhất trong huấn luyện về vũ khí và bộ chiến.

Do vậy, khi gia nhập hải kích DEVGRU, tôi thường giữ vai tṛ xung kích dẫn đầu cho toán xung kích. Trong cái đêm lạnh buốt ở Iraq này, bốn dặm đường tuần thám đến ngôi làng mục tiêu kéo dài khoảng một giờ đồng hồ. Lúc ấy gần ba giờ sáng khi chúng tôi tiếp cận mục tiêu. Khi chúng tôi tiến đến gần, tôi có thể thấy ánh sáng từ ngôi làng Iraq lúc ẩn lúc hiện ở phía bên kia đường lộ.

Nó là một nơi chốn mịt mù bụi bặm.

Những cái túi gói hàng đi chợ màu xanh nhạt tung bay xuống cuối con đường. Mùi cống rănh tươi từ đường ống cống chạy dọc theo con đường vương vẫn trong không khí. Cố gắng lắm tôi mới nhận ra những căn nhà màu vàng bánh quy, chúng hiện lên như những màu xanh nhợt nhạt dưới ống kính hồng ngoại nh́n ban đêm. Những đường dây điện cao thế chạy song song theo con lộ đi Syria thơng xuống. Tất cả mọi thứ nh́n tàn tạ và xập xệ.

Khi chúng tôi tiến đến gần ngôi làng, các toán bắt đầu phân tán nhắm vào các mục tiêu đă định trước. Tôi dẫn đầu toán của tôi đến căn nhà mục tiêu. Ḍ dẫm đến gần cánh cổng, tôi thử tay vặn mở cửa. Cánh cửa sắt đen ng̣m nặng chịch hé mở. Đẩy nó bung rộng ra vừa đủ nh́n vào bên trong, tôi nh́n quét ngang dọc sân trước. Trống trơn không có ǵ.

Trên cánh cửa trước của căn nhà hai tầng lầu là một cửa sổ lớn được bao bọc bên ngoài bằng song sắt trang trí hoa văn. Tôi có thể thấy pḥng khách bên trong nhà khi ánh sáng tia laser hồng ngoại từ đồng đội lục soát bên trong chiếu vào từ những cửa sổ của tầng thứ nhất.

Tôi từ từ đẩy nhẹ mở cánh cửa trước căn nhà. Nó không khóa. Tôi dừng lại ở bực cửa, súng của tôi sẵn sàng và chờ đợi. Liếc nh́n qua vai, một đồng đội ra thủ hiệu ngón tay cái đưa lên.

Tôi chớp mắt xua đi bụi đóng trên mắt để chắc chắn tôi thấy rơ trước khi bước vào bên trong.
Tôi đeo trên người lỉnh kỉnh đủ thứ trang bị cần thiết bên ngoài chiếc áo lạnh mùa đông trong khi cố gắng bước những bước chân như mèo.
"Giữ yên lặng", tôi nói với chính tôi.

Pḥng khách trước nhà chật cứng. Một máy phát điện nhỏ nằm trên sàn nhà. Một cánh cửa ngay trước mặt tôi và một cánh cửa khác ở phía tay phải. Phớt lờ cánh cửa phía tay phải v́ nó bị chặn bởi cái máy phát điện, tôi rón rén bước tới cánh cửa phía trước mặt.

Các giác quan của tôi hoạt động hết công xuất. Tôi cố gắng nghe bất cứ tiếng động tĩnh nào phía đằng trước khi tôi quét ḍ căn pḥng trống trơn. Mùi dầu hôi từ cái ḷ sưởi gia đ́nh tấn công khứu giác của tôi.

Mỗi một bước chân nó dường như nặng nề như một sự va chạm rất mạnh. Chúng tôi được huấn luyện luôn chuẩn bị t́nh huống kẻ địch mặc áo vest chất nổ tự sát hoặc súng trường AK-47 núp đằng sau bất cứ cánh cửa nào, sẵn sàng tấn công.

Những cái màn cửa che phủ đường đi dẫn đến những căn pḥng ở phía sau. Tôi ghét những cái màn này bởi v́ ít ra với cánh cửa bạn c̣n có một chút cảm giác được bảo vệ. Tôi không hề biết ai đó đang theo dơi dưới cái màn hay chỉ chờ đợi cái bóng của tôi đi ngang phía đằng trước để nổ súng.

Đây là giây phút sinh tử. Không thể nào những căn pḥng trong đó trống trơn. Chúng tôi không hề biết người trong nhà có nghe tiếng chân chúng tôi. Trong lần điều động của tôi trước đây với toán Delta, vài biệt kích bị thiệt mạng khi họ bước vào căn nhà và bị phục kích bởi phiến quân núp đằng sau bức tường bao cát. Nó là bài học chết người và nó lúc nào cũng lởn vởn trong đầu chúng tôi khi chúng tôi tấn công vào mục tiêu.

Tôi dừng lại một hoặc hai giây đồng hồ, hy vọng nhử dụ được bất cứ phiến quân nào thiếu kiên nhẫn. Ngọn đèn sáng trong căn pḥng đằng sau màn cửa. Lật kính hồng ngoại nh́n ban đêm lên phía trên nón sắt, tôi chậm răi kéo tấm màn dạt qua một bên.

Một cái tủ lạnh dài, hẹp đặt đứng ngay góc hành lang h́nh chữ L. Tôi thấy một cánh cửa hé mở và nhanh chóng ba-rê nó trong khi đồng đội tôi chật cứng trong hành lang, tảo thanh lục soát các pḥng khác. Một đồng đội theo sau tôi khi chúng tôi đẩy cánh cửa và tiến vào bên trong pḥng ngủ. Không ai nói lời nào. Mọi người đều biết rơ phần việc của ḿnh.

Ba tấm nệm trên sàn nhà và tôi lờ mờ nhận ra một cặp mắt nh́n chết trân về hướng tôi từ góc của căn pḥng tối um. Đó là một chàng trai trẻ với khuôn mặt lưa thưa lông và đôi mắt đen láy. Hắn ta dường như sợ sệt và cặp mắt đảo ngược từ bên này qua bên kia khi chúng tôi di chuyển bên trong căn pḥng.

Nó làm cho tôi ngạc nhiên không kém khi hắn ta chỉ ngồi đó nh́n chết trân về phía chúng tôi.

Có hai người phụ nữ, cũng đă thức giấc, nh́n chằm về phía cánh cửa. Tôi lập tức bước về phía người đàn ông. Tôi biết có điều ǵ đó không b́nh thường bởi v́ đàn ông thường ngủ khác pḥng.

Khi tôi đi qua hai người phụ nữ, tôi đưa tay ra phía trước, ra hiệu cho họ giữ b́nh tĩnh.
Người đàn ông bắt đầu thử và nói chuyện.
"Shhhhhh!", tôi thều thào. Tôi không muốn hắn ta báo động bất cứ gă đàn ông nào khác rất có thể đang ở căn pḥng khác.

Cái nh́n của gă không bao giờ rời tôi. Tôi nắm gă bên phía tay phải và lôi gă đứng dậy, đẩy tấm mền đi chỗ khác để chắc chắn gă không có vũ khí. Tạm giữ gă sát bức tường, tôi kéo mền khỏi hai người phụ nữ. Nằm ngủ giữa hai người phụ nữ là một bé gái không quá năm hoặc sáu tuổi. Khi tôi kéo tấm mền khỏi đứa bé gái, người mẹ lôi giữ cô bé và kéo nó lại gần hơn.

Tôi lôi gă đàn ông trở vào giữa căn pḥng và trói hai tay của gă bằng c̣ng nhựa và trùm cái túi phủ chụp lên đầu gă. Đồng đội tôi canh chừng hai người phụ nữ khi tôi nhanh chóng lục xét những túi trên người gă đàn ông. Tôi sau đó đẩy người gă quỳ xuống và xoay đầu gă vào trong góc nhà. Gă toan tính lên tiếng, nhưng tôi đẩy mặt của gă vào tường, bịt hăm âm thanh của gă.

Toán trưởng chúng tôi, người chỉ huy biệt vụ, tḥ đầu vào bên trong cửa hỏi tôi:

"Anh lục soát được ǵ?".

"Một MAM," tôi nói, nguỵ văn cho "đàn ông, tuổi quân dịch". "Vẫn đang cần lục soát căn pḥng".

Tôi bước đến góc xa của căn pḥng, cạnh bên những tấm nệm và thấy báng súng cây AK-47. Nằm trên đống túi nhựa nhỏ là túi băng đạn đeo trước ngực, dùng để mang theo băng đạn và lựu đạn.

"T́m được khẩu AK ở đây", tôi nói. "Túi đeo đạn. Lựu đạn. Con bà nó!". Tôi giận dữ v́ không phát giác những vũ khí này trước đó.
Đồng đội tôi canh chừng hai người phụ nữ cũng không thấy chúng khi họ bước vào căn pḥng.

Gă đàn ông mà tôi phát giác được trong căn pḥng chắc chắn là phiến quân và là kẻ thông minh. Gă ta dấu súng, băng đạn và những trái lựu đạn xa tầm tay với và xa ở mức vừa đủ để chúng tôi không thể thấy được khi mới vào căn pḥng.

Trong thâm tâm tôi chỉ muốn bắn bỏ gă này ngay tại chỗ. Gă biết quy luật chúng tôi phải chấp hành và gă dùng nó để chống lại chúng tôi. Chúng tôi không thể bắn gă ngoại trừ gă có cử động đe doạ. Nếu gă có gan lỳ, gă đă nă đạn vào chúng tôi khi chúng tôi vừa bước qua cửa. Gă biết chúng tôi có mặt trong căn nhà. Gă đàn ông phải nghe được chúng tôi tiến vào nhà và nghĩ rằng gă có thể trà trộn trốn chung với hai người phụ nữ.

Khi căn nhà đă được lục soát, tôi dắt gă đàn ông đến một căn pḥng khác để hỏi cung. Căn pḥng có thảm trải dưới nền nhà và những tấm nệm ngủ chất thành một đống ngay giữa căn pḥng. Một cái máy truyền h́nh trên sàn nhà đang mở, nhưng màn ảnh chỉ có những đốm chấm.

Thông dịch viên đứng cạnh bên gă khi tôi kéo mở cái túi chụp đầu. Mặt của gă đẫm mồ hôi và hai mắt gă to tṛn khi gă đang cố gắng thích nghi với ánh sáng.

Tôi nói với thông dịch viên: "Hỏi gă ta tại sao gă có lựu đạn và túi đạn".

"Tôi là khách ở đây", gă nói.

"Tại sao ông lại ngủ chung với phụ nữ và đứa bé gái? Khách không ngủ chung với phụ nữ".

"Một trong hai người đó là vợ của tôi", gă nói.

"Ủa, tôi tưởng ông là khách ở đây mà", tôi nói.

Cuộc hỏi cung lẩn quẩn như vậy khoảng ba mươi phút. Gă ta không bao giờ nói rơ ràng câu chuyện đầu đuôi và sáng ngày hôm sau chúng tôi giải giao gă cho Thủy quân Lục chiến.

Chuyện rất là bực dọc bởi v́ những chuyến công tác cứ như thế hết ngày này qua ngày nọ. Nó là một hệ thống bắt và thả. Chúng tôi tóm cổ họ và chỉ vài tuần lễ sau những phiến quân ấy lại được thả ra đường trở lại. Tôi tin tưởng gă phiến quân chúng tôi bắt được trong pḥng ngủ cũng sẽ được thả trong nay mai. Một cách duy nhất loại trừ họ ra khỏi đường phố là họ chết đi. Chúng tôi được biết sau đó từ các người già ở làng này rằng các tay đàn ông, kể cả gă phiến quân chúng tôi bắt được trong pḥng ngủ phụ nữ thuộc một tổ phiến quân thuyên chuyển giữa các căn nhà trong làng. Gă đàn ông chúng tôi bắt đêm đó đi phép về ngủ với gia đ́nh. Ba tay súng khác trong cùng tổ phiến quân với gă bị tiêu diệt trong đêm hôm đó trong một cuộc chạm súng với đồng đội tôi. Họ may mắn và ra tay nổ súng trước khi phiến quân có cơ hội phản ứng. Toán chúng tôi khám phá súng, ḿn, chất nổ dùng đánh bom dọc đường lộ trong căn nhà.

Sau khi tảo thanh những mục tiêu ban đầu, toán chúng tôi lục soát phần lớn những căn nhà trong làng. Trong một pḥng ngủ, tôi t́m thấy một đống áo nịt vú trong một ngăn kéo. Tôi t́m lấy một cái màu trắng đính ren và nơ ở giữa. Cuộn tṛn nó lại, tôi nhét vào chiếc túi to ở quần để dành khi cần.

(Đoạn 17)

Bên ngoài, tiếng BOP, BOP, BOP của cánh quạt chiếc trực thăng TQLC to lớn CH-53 vang dội khắp làng. Mặt trời đang lên khi chúng tôi đang chiếm cứ những vị trí an ninh trong căn nhà gần bên. Trời thật lạnh. Buổi sáng dường như là lúc lạnh nhất trong ngày.

Tôi nh́n lên trên th́ thấy một cái ǵ đó trông giống như hai chiếc xe buưt màu xám to lớn bay ngang trên đầu, quặt góc chín mươi độ và đáp xuống vùng đất sa mạc trống phía Bắc đường dây cao thế. Bửng sau hạ xuống và binh lính TQLC bước tràn ra ngoài như bạn từng theo dơi quảng cáo của họ trên vô tuyến truyền h́nh.

Toán trưởng bước qua trước tôi để phối hợp với Thủy quân Lục chiến, chúng tôi sẽ bàn giao vùng trách nhiệm lại cho họ và trở về căn cứ đồn trú.

"Anh thấy bộ tư lệnh tiền phương của họ không?", anh ta hỏi.

"Tôi nghĩ nó ở phía cuối con đường", tôi nói và chỉ về hướng lố nhố quân nhân và dàn an-ten vô tuyến.

Khi anh đi qua, tôi ṃ ra cái nịt vú tôi bợ hồi đêm hôm và kín đáo quấn nó vào cần an-ten gài phía sau ba-lô. Khi trời đất lạnh cóng và vất vả th́ nó là một thứ bé nhỏ ǵ đó làm cho bạn ấm áp lên. Khi anh ta đi ngang qua vài quân nhân TQLC, tôi thấy họ nh́n cḥng chọc vào anh ta và cười lớn.

"Nè, tư lệnh tiền phương của các anh ở đâu?", trưởng toán hỏi anh lính TQLC gần bên.

Gă chỉ tay về hướng cuối con đường.

"Nè, thưa ông, ông có cái nịt vú treo ṭng teng đằng sau lưng của ông", anh lính TQLC nói.

"Đúng, tôi chắc chắn nó treo đằng sau", trưởng toán nói không ngần ngại, liếc ra phía đằng sau về hướng chúng tôi. "Chuyện vẫn thường xẩy ra".

Trên đường tuần thám trở lại băi bốc ngoài sa mạc, tôi để y cái ǵ đó ngoài tầm đáy mắt đang tung bay trong gió. Tḥ tay ra sau lưng, tôi kéo ra sợi dây chằng cái nịt vú.

Ai đó treo cái nịt vú vào cái kềm cộng lực mà tôi gài chặt nó vào túi ba-lô sau lưng.
Những tṛ đùa nghịch ngợm như vậy trong toán là lẽ sống thường ngày.

Tṛ tinh nghịch xẩy ra quá thường đến mức liên đoàn phác thảo một phóng đồ khối liên kết những kẻ t́nh nghi. Chúng tôi sử dụng cũng phóng đồ này để truy lùng phiến quân khủng bố.

Chúng tôi có tên những kẻ ranh quái trong một mô h́nh như kim tự tháp với thành phần ranh ma nhất nằm trên đỉnh tháp: Hắn là Phil, toán trưởng của chúng tôi thời điểm đó.

Phil đăng lính Hải-quân từ hồi lâu lắm. Anh ta tốt nghiệp Toán Xanh hồi năm tôi tốt nghiệp hải kích BUD/S, nghỉ DEVGRU một thời gian và ghi danh theo toán Leap Frogs, toán nhảy dù biểu diễn của Hải-quân. Anh cũng từng phục vụ là huấn luyện viên nhảy rơi tự do bên bộ binh trước khi trở về tùng sự với tham mưu hải kích.

Tôi gặp Phil những ngày mới về liên đoàn và lập tức mến mộ cá nhân này. Anh đă từng phục vụ vài tua xung kích, sau đó nắm chỉ huy chương tŕnh quân khuyển xung kích của liên đoàn trước khi nắm chức vụ toán trưởng chúng tôi.

Phil là một cá nhân tinh nghịch, có lẽ nghịch thần sầu nhất. Ít nhất một lần, tôi trở về lồng tủ của tôi và phát giác tất cả dây giầy chân bên phải của tôi bị cắt cụt. Tôi không thể chứng minh Phil là tác giả. Tôi biết anh ta có cục nam châm to lớn và thường dơ cục nam châm gần ví tiền để xoá băng từ giữ thông tin cá nhân trên thẻ tín dụng. Anh ta nổi tiếng rắc hạt kim tuyến lên trên trang thiết bị của đồng đội. Tôi không nhớ nổi bao nhiêu túi đựng và quân trang tôi đă phải thay bỏ v́ kim tuyến màu tím dính chết vào dây kéo Velcro hoặc vào những kẽ nếp của vải.

Khi t́nh h́nh chiến sự yên lắng, anh ta tạo mối hiềm khích.

"Rồi, anh nào phá tôi?", anh ta la hét, bước vào pḥng của toán.

Nhưng tất cả chúng tôi biết anh ta tự biên tự diễn phá chính ḿnh. Anh ta đang toan tính khởi động một cuộc chiến tranh chỉ v́ anh ta quá rảnh rỗi.

Đôi khi các toán viên chơi ngược lại Phil. Một buổi tối thứ sáu sau giờ công tác, chúng tôi rảo bước ra băi đậu xe và thấy chiếc ô-tô của Phil cao ngất ngưỡng trong không khí. Một nạn nhân nào đó của Phil và cũng chưa ai rơ là ai, xúc chiếc ô-tô của Phil bằng xe càng cua forklift và để như vậy bỏ đi.

Một tṛ nghịch kéo dài lâu nhất trong liên đoàn bắt đầu từ Phil. Khi chúng tôi không dưới lệnh điều động, chúng tôi huấn luyện khắp nơi trên toàn quốc Hoa Kỳ. Trong cái đêm này, chúng tôi ở Miami huấn luyện cận chiến trong thành phố. Trời lúc đó bắt đầu tối và chúng tôi lên thời khoá biểu luyện tập đánh cận chiến CBQ trong một hotel cũ kỹ bỏ hoang.

Trước buổi tập luyện, Phil và cảnh sát địa phương, đơn vị giữ an ninh người hiếu kỳ vào xem, đi vào bên trong và kiểm tra nó hoàn toàn trống. Chúng tôi không muốn bắt đầu cuộc diễn tập và đụng độ đương đầu với những người vô gia cư sinh sống bất hợp pháp trong đó. Vào thời gian đó, Phil vẫn giữ trách nhiệm quân khuyển.

Khi họ đi tảo thanh những hành lang, Phil tḥ đầu vào trong một căn pḥng và thấy một cái ǵ đó tḥ ra từ bên trong bức tường. Nó là một cái dương vật nhựa màu đen dài mười hai inches.

Đeo găng tay vào, Phil lôi nó ra khỏi bức tường và mang nó xuống nhà dưới.

"Nh́n cái ǵ mà tôi t́m thấy nè", anh nói, vẫy khúc dồi trên đầu.

"Mang cái của nợ đó đi cho khuất mắt tôi", tôi nói, lùi lại đằng sau khi nó lắc lư vặt vẹo tới lui trên tay của anh ta.

Với ṭa nhà hotel trống trải, chúng tôi bắt đầu tập dợt. Trời hừng đông là lúc chúng tôi kết thúc huấn luyện. Sau khi cất đồ đạc vào thùng sau của chiếc ô-tô mướn, tôi mệt mỏi và lăn đùng đằng ở dưới bánh xe. Khi tôi vào trong xe đề máy, tôi để ư một cái ǵ đó kết dính vào vô-lăng lái xe.
"Phil!", tôi hét to, gần như nhảy dựng lên ra khỏi chiếc xe và bỏ chạy khỏi nó.

Tôi nh́n xung quanh, nhưng Phil đă biến dạng. Anh ta đă bỏ chạy khỏi hiện trường vụ án mạng.

Khúc dương vật cao su được buộc chặt vào vô-lăng tay lái. Nó kéo dài từ vị trí chín giờ qua vị trí ba giờ. Tôi cắt nó khỏi tay lái và vất nó vào một cái nón sắt nào đó trong những túi đựng trang bị.

Khúc dương vật, sau này được gọi tên lóng là "thẩm quyền", biến mất. Chúng tôi quên nó đi vài tháng cho đến khi trở về lại Virginia Beach sau khi chúng tôi hoàn tất huấn luyện mặt nạ chống hơi độc.

Do trách nhiệm của DEVGRU là truy lùng vũ khí giết người hàng loạt, chúng tôi thường được huấn luyện trong ḷ mổ trang bị hoàn toàn với quần áo chống hoá chất. Chiếc mặt nạ chống hơi ngạt phải mất một thời gian làm quen và chúng tôi phải thoải mái hoạt động trong bộ áo quần chống hơi ngạt và mặt nạ trong thời gian dài.

Nó vào thời điểm hết ngày và chúng tôi đều kéo về pḥng của toán sau đó uống bia. Tôi bước vào và đi đến tủ lạnh. Khui nắp lon bia và tu một hơi dài, tôi quay ra phía đằng sau và thấy vài đồng đội chum đầu xung quanh cái chân bàn họp.

"Quỷ thần ơi", tôi nghe một gă nói.

"Không thể nào, không phải nó, đúng không?", gă khác nói.

Tôi bước đến đám đông và thấy một tấm ảnh chụp lấy liền Polaroid dán vào một tờ giấy trắng.

"Thẩm Quyền" được cuộn tṛn trong mặt nạ hơi độc của ai đó. Ngay lúc tôi vừa thấy tấm ảnh, ruột gan tôi lộn tùng phèo. Tôi không làm sao hiểu được "thẩm quyền" trôi dạt về những nơi đâu trước khi Phil chộp được và bây giờ nó nằm gọn trong mặt nạ hơi độc của tôi. Cũng cái mặt nạ tương tự tôi dùng nhiều giờ trong ngày hôm đó. Tôi cố xem cái mặt nạ nghi ngờ này có phải của tôi hay không, nhưng bức ảnh chụp quá bé nhỏ không thể nào nói được. Trong giờ phút đó, "thẩm quyền" có thể ở trong mặt nạ của bất cứ ai và không ai muốn thử thời vận với rủi ro.

Tôi theo chân đám đông xuống pḥng tiếp liệu và đổi mặt nạ của tôi lấy cái mới. Một lần nữa, "thẩm quyền" mất tích trong vài tháng.

Thức ăn luôn có sẵn trong nhà bếp, toán viên thường mang vào những thùng lớn bánh mặn và những thức ăn dặm mua về từ Costco (chợ bán đồ sỉ. Một ngày, cái thùng lớn bánh quy thú vật (bánh quy ép khuôn h́nh các con thú) xuất hiện trong pḥng toán. Từng vốc tay một đưa vào miệng, bánh quy dần dần vơi đi trong thùng. Bạn có thể thấy các toán viên ăn bánh quy khi họ bước bộ từ nhà bếp về lồng tủ hoặc ra ngoài sân bắn.

Rồi cũng đến, khi thùng bánh vơi đi phân nửa chúng tôi lại phát giác một tấm ảnh Polaroid.

Lần này, "thẩm quyền" bị nhồi nhét vào giữa thùng bánh với những miếng bánh chen chúc bao xung quanh khúc dồi.

Cho đến ngay hôm nay, tôi không tài nào nuốt nổi bánh quy thú vật.

Tôi không biết nếu thực sự Phil là tác giả. Tôi biết anh ta là người t́m cái của nợ ấy, nhưng cho đến ngày hôm nay "thẩm quyền" vẫn chưa được t́m thấy.

(c̣n tiếp)



 
 

 


VĂN CHƯƠNG

Cây viết Bất Khuất

C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


 Bài vở cũ


Xuân và người lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt  
Xuân về trên đầu súng  
Đêm xa người  
Câu chuyện của người tù “Cải tạo” về từ Yên Bái
Tết trong ngục tù cộng sản  
Tâm t́nh này cho anh  
Quân trường và chiến trường  
Một giao thừa trong đời  
Xin một ngày, giấc mơ trở thành hiện thực!  
Tiếc thương  
Đã bốn mươi năm con thầm đợi ba!  
Ăn Tết trên thuyền  
Cô gái làng Thái-Mỹ  
Người về từ Đại Dương  
Văn tế tưởng niệm 74 chiến sĩ hy sinh bảo vệ Hoàng Sa  
Hoàng Sa qua những nhân chứng 
Cảm nghĩ của người đằng sau cuộc chiến  
Đất người 
Chẳng qua  
Ly rượu mừng  
HQ 16 và trận hải chiến Hoàng Sa  
40 năm hải chiến Hoàng Sa  
Yểm trợ trận chiến Hoàng Sa  
Kư ức cuộc chiến Hoàng Sa 1974
Những ngày tháng tù đầy không thể quên  
Những giọt nước mắt ...  
Đồng Minh can trường

Chạy đâu cho thoát 
Bonjour Việt Nam – người đi, người ở, người về… Tuổi trẻ chúng tôi 
Vượt ngục 
Thần Năm Chén 
Hải Quân VNCH được Hoa Kỳ trao tặng huy chương Những ngày hè không thể quên
Kiếp nào yêu nhau
Đất trích !
Hoàng hôn bừng sáng
Trăng tan trên sông núi
Chuyện thật tôi biết về Tướng Trương Quang Ân
50 năm nhớ về Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
Mẹ tôi và lá cờ vàng ba sọc đỏ
Boston - Khi trời mới sang Thu
Bác Hạnh
Cuộc trùng phùng hy hữu...
Người lính vẫn c̣n đây  
Lực-Lượng Đặc-Nhiệm Duyên-Pḥng 213
Hồi kư của một SQ Thủ Đức  
Người vợ lính Ở Thủ Đức   
Con tôi đi nhận xác chồng! 
Tôi viết cho anh "Ngục Sĩ Nguyễn Chí Thiện" 
Lực-Lượng Đặc-Nhiệm Duyên-Pḥng 213
Quân trường hoài niệm  
Tuổi già nên phiên phiến mọi chuyện ..  
46 năm họp mặt  
Quăng đời trên dốc đổ
Một đời chiến sĩ dọc ngang
Ḍng sông êm đềm
Côn Minh (Kunming) trong tôi
Chọc mà thương
Tây Ninh - Chút c̣n lại trong ḷng một người lính
Kỷ niệm Một thời chiến đấu oai hùng
Coi các cháu hát "Thiếu nhi Hùng Sử Ca"
Trên chuyến tàu Thống Nhất
Ngày Quân lực 19/6: Viết về Người Lính Bất Hạnh VNCH  
Không bỏ rơi đồng đội 
Cô em vợ  
Giải vây đồi 46: Căn cứ ALPHA  
Huyền thoại về tượng Thương Tiếc
Bà mẹ điên
Nỗi đau
Phan Nhật Nam - Dựa lưng nỗi nhớ
Khóc nhạc sĩ Thông Đạt-Văn Giảng
Chuyến vượt biển t́m tự do  
Hạm trưởng đa t́nh
Chuyện một con tàu
30 tháng tư, coi dĩa nhạc Asia Golden 3  
Cũng một đời người  
Thương tiếc những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù Cs  
Ngày nầy, năm 1975…  
Người mang thánh giá  
Hành tŕnh di tản t́m tự do  
Tổ Quốc Ghi Ơn  
Vài nét anh hùng của TSQ  
Tại sao Tướng Lê Quang Lưỡng dặn: 'Tôi chết đừng phủ cờ vàng?'  
30 tháng 4! Tôi chưa một lần sinh nhật
T́nh vẫn trao em
Câu hỏi tháng Tư
Những món nợ phải trả
Người hạ sĩ nhất
Đá nát vàng phai
Tháng Tư ở Sài G̣n
Người vợ Lính
Người t́m tự do cuối cuộc chiến
Người lính TQLC bên bờ Bến Hải
Trên chiến trường xưa
Người thiếu phụ trong mưa phùn
Tháng Tư viết về ngừơi lính VNCH
Tháng 4 lại về
Người chỉ huy về già
Tháng 4 đen
Những ngày cuối tháng Tư
Thắp nén hương ḷng
Chuyến hải tŕnh định mệnh
Tháng Tư, Cả Một Đời Người Trước...
Những tàn phá thoả thuê
Tưởng nhớ cha tội - Đại Úy Trương Hồng Nhơn
Rằn Ri ơí! nhớ quá  
Phan Bôi Châu - Trường tôi ngày đó  
Cho măi ngàn năm
Chim ơi! Vĩnh biệt sao đành!
Đêm 30 có mỗi truyện này
Ba tôi... người lính đổi màu

Những chuyến bay định mệnh