Kỷ niệm chuyến điLời tựa:
Trong kỳ Hội Ngộ vừa qua , có lẽ Tôi là con nhạn về “Đàn” sau cùng lại không tham dự trọn vẹn những ngày Hội Ngộ ở đây . Tôi thành thật xin lỗi các Anh nhưng không phải v́ thế mà Tôi không cảm nhận được t́nh huynh đệ các Anh dành cho nhau và cho Tôi nữa .
Ngồi tâm sự với các Anh , Tôi cảm nhận được niềm vui qua t́nh huynh đệ sao gần gũi quá c̣n hơn ngày xưa ở Quân Trường . Khi Anh Thạch hỏi Tôi . HO mấy , qua năm nào ? Tôi cười trả lời . Tôi không may mắn nằm trong diện HO như các Anh . Tôi thuộc diện O Đi Ghe , có nghĩa là vượt biên bằng ghe
Tôi biết hầu hết các Anh đi theo diện HO có lẽ chưa thấu hiểu hết được những nỗi đau mất mát của những Gia Đ́nh có người thân đă phải bỏ ḿnh trên biển . Sự nhục nhă đến chết khi bị bọn cướp biển Thái lan hăm hiếp trên đảo cobra , sự sống con người chỉ như sợi mành treo chuông .
Hầu hết những con tầu vượt biên bằng đường biển ngày đó , không ít th́ nhiều đều chịu chung những đau khổ như nhau . Có người may mắn đến được bến bờ nhưng ngược lại .
Tất cả những ai đi diện O Đi Ghe ngày đó đều hiểu cái giá phải trả cho hai chữ “ Tự Do” được đánh đổi bằng cả chính mạng sống của ḿnh khi vượt biển .
Hai tuần nay , nhớ đến các Anh nhiều , nhớ những gương mặt thân thương , nhớ những nụ cười hiền ḥa , nhớ màu áo các Binh Chủng và c̣n nhiều nỗi nhớ khác . Tôi muốn gởi chút tâm tư và kể lại chuyến vượt biên của Tôi ngày đó cũng vào những ngày cuối tháng 10 / 1979 mặc dù đă 46 năm rồi .KỶ NIỆM MỘT CHUYẾN Đi T́m TỰ DO
Chiều đă xuống dần, mặt trời chỉ c̣n là một khối lửa h́nh bán nguyệt đang từ từ khuất khỏi đường chân trời .Những tia nắng hồng yếu ớt c̣n xót lại cũng mờ dần trong khoảng thời gian ngắn để nhường lại cho bóng đêm bắt đầu . Mặt biển giờ này không c̣n là màu xanh biếc, thơ mộng nữa mà đang ngả dần sang màu xám xịt, đen ng̣m .
Khi màn đêm thật sự bủa vây cả vùng biển cũng là lúc những ghe đánh cá nhỏ chở người cuối cùng tách rời khỏi tàu lớn , quay đầu và xả hết tốc lực để tránh xa khỏi vùng nguy hiểm . Tàu lớn bắt đầu chuyển gầm với những âm thanh nghe chói tai , nhả những cột khói rồi rồi từ từ rẽ sóng . Mọi người trên tàu không ai bảo ai cùng ngước mắt lên vùng trời đen tối , sâu thẳm , khe khẽ đồng thanh hát lên “ Lạy Mẹ là ngôi sao sáng , soi lối cho con lúc vượt biển …… Lạy Mẹ …” Để phó thác con tầu mang ba mươi sáu sinh mạng cho Mẹ , xin Mẹ dẫn đường chỉ lối cho cuộc vượt biên được cập bến an toàn v́ hai chữ “ Tự Do “.
Lời ca vang vang, ḥa nhịp với những tiếng sóng vỗ hai bên mạn tầu tạo thành âm thanh huyền diệu theo làn gió biển bay vút lên cao .
Trong đêm tối , Tôi không thể nh́n và chứng kiến được những gương mặt đầy ḷng tin tưởng tuyệt đối vào Đấng tối cao ra sao trong lúc này nhưng Tôi h́nh dung ra được nỗi lo âu , sợ hăi nếu con tầu bị bắt lại và số phận của ba mươi sáu người chúng tôi sẽ như thế nào? Ư nghĩ chợt thoáng qua trong đầu , số phận của Tôi sẽ ra sao khi vừa mới được tạm tha , vẫn c̣n bị quản chế . Tôi rùng ḿnh sợ hăi , xua đuổi ư nghĩ đó và t́m bàn tay người vợ đang ngồi co ro sát bên Tôi . Nàng như hiểu được tâm trạng lo âu , bàn tay Nàng cố xiết chặt lấy bàn tay Tôi như gởi gấm , chia sẻ những tâm tư âu lo, sợ hăi cùng Tôi .
Tàu chạy được khoảng nửa tiếng , vẫn c̣n lênh đêng trong vùng vịnh gần ḥn tre . Trong đêm tối, tầm nh́n giới hạn không quá một trăm thước . Anh Long , người tài công cố dơi mắt để định hướng đi v́ chiếc hải bàn rơi xuống biển lúc mọi người chen nhau lên tàu . Cũng may , Anh là Lính Hải Quân tuần duyên ở vùng này khi c̣n trong quân ngũ nên việc định hướng đi không mấy vất vả .
Tầu đang chạy , bất chợt chúng tôi nghe tiếng súng ak vang lên từ đàng xa . Mọi người bắt đầu run sợ , chẳng ai bảo ai những tiếng than phiền v́ không có chỗ ngồi tốt trên thuyền , nhất là tiếng trẻ con đang khóc đột nhiên đều im bặt . Tôi bắt đầu nghe được tiếng cầu nguyện râm ran của những người chung quanh , ngoài tiếng lần hạt Mân Côi , Tôi c̣n nghe cả tiếng tụng kinh” Nam Mô A Di Đà Phật ” từ góc cabin phát ra .
Biết có tầu tuần duyên của công an biển đang bắn tín hiệu đuổi theo . Tầu chúng tôi xả hết tốc lực làm con tầu cḥng chành , chao đảo theo từng lượn sóng để cố thoát ra khỏi vùng nguy hiểm càng sớm càng tốt . Lời cầu xin của 36 người chúng tôi đă được Đấng tối cao nhận lời v́ ngay trong lúc đó, một cơn mưa tầm tă , nặng hạt từ đâu kéo đến ở vùng trước mặt khi con tầu đi tới .
Thật nhiệm màu , chỉ trong hai mươi phút , tiếng súng ak vẫn c̣n nhưng thưa và xa dần .Một vài người đứng dậy v́ quần áo ướt đẵm làm tầu cḥng chành . Anh tài công lên tiếng . Xin bà con , ai ngồi đâu , ngồi tại chỗ nếu không tàu sẽ bị lật …Có lẽ hiểu được sự nguy hiểm trong lúc này nên mọi người đều ngồi xuống . Từ dưới khoang tầu , Kha người cháu của chủ tầu la lớn .
- Nước , nước ngập dưới khoang thuyền , cần mấy người giúp .
Cả tầu lại xôn xao , Trong số ba mươi sáu nười trên tàu , Gia đ́nh người chủ tàu 13 người . Gia đ́nh bên bà xă tôi 10 người . Gia đ́nh anh tài công 3 người , số c̣n lại là khách . Đa số là phụ nữ và trẻ Em , chỉ có Tôi , ông chú bà xă và một người nữa là thanh niên c̣n khỏe mạnh được giao trách nhiệm xuống khoang thuyền tát nước . Tôi lần ṃ nhích dần lại gần chỗ cabin , nơi có lỗ hổng xuống khoang tàu và tụt xuống . Nước đă tràn vào ngập gần tới chân máy v́ cơn mưa . Nh́n cái máy bơm nước bất động Tôi thầm trách người chủ tàu không kiểm soát trước khi đi . Hai Chú cháu h́ hục múc nước chuyển lên trên và đổ xuống biển , mùi dầu hôi làm Tôi muốn ói . Cuối cùng chúng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ .
Cơn mưa vùa dứt , Tôi leo lên trên , bám vào thành tầu, ḅ dần về chỗ vợ tôi đang ngồi co ro , run lên từng chập v́ lạnh , quần áo ướt sũng . Cả tàu lại ầm lên v́ mọi người đang tranh nhau chen lấn để t́n bọc đồ của ḿnh. Tôi mở bọc đồ , lấy ra chiếc áo , ngồi che cho vợ thay áo và Tôi cũng cởi bỏ cái áo ướt sũng khi cái lạnh đang dần thấm vào người .
Tầu chạy khoảng hai tiếng ,Tôi đoán như vậy .giờ này biển trở nên yên lặng sau cơn mưa lớn nhưng vẫn c̣n có những hạt mưa nhỏ rỉ rả rớt xuống . Tôi lấy tấm ni lon trong bọc ra và che trên đầu , cả hai ngồi sát để t́m hơi ấm nhưng chẳng nói được lời nào v́ cơn gió lạnh mỗi lúc một thêm khi tốc độ con tàu đi nhanh . Con tầu tiếp tục hướng ra phía hải phận , chỉ hơn một tiếng sau , Anh Long tài công đoán chừng đă ra tới hải phận theo kinh nghiệm đi biển . Anh bảo .
- H́nh như ḿnh ra hải phận quốc tế th́ phải ?
Cả Tầu reo mừng nếu ở hải phận quốc tế có nghĩa là bọn công an tuần dương kia không có cơ hội bắt chúng tôi, mặc dù chưa có ai xác định hải phận quốc tế ở chỗ nào . Có người nghi ngờ c̣n hỏi.\
- Sao Ông biết ?
Long đang cầm lái tầu trả lời .
- Ờ th́ đoán vậy v́ ḿnh đă đi được ba tiếng rồi .
Lại có người lên tiếng .
- Cho tàu chạy nhanh hơn đi Anh Long, cà rề như thế này nguy hiểm quá .
Bất chợt một lượn sóng to từ đâu ập tới làm tầu chao đảo và nước bắn tung tóe làm mọi người nghiêng ngả và tiếng bàn tán im bặt .
Chẳng bao lâu ,Tầu đă ra tới hải phận quốc tế . Như thế ,Chúng tôi đă thoát khỏi tầm ngắm của bọn công an tuần dương , nỗi lo sợ bớt dần nhưng nỗi sợ hăi vẫn đang chờ đợi trước mặt v́ trời mấy tháng này vẫn c̣n nằm trong mùa băo . Tầu vẫn bon bon tiến về phía trước trong đêm tối , thỉnh thoảng chúng tôi cũng thấy những đốm sáng từ tít mù xa và đoán là những tầu buôn hoặc tầu đánh cá .
Khoảng hơn một tiếng sau , thấy thân tầu bắt đầu lắc lư . Trong đêm tối , Tôi cố dơi mắt nh́n ra xa xa , mặt biển bây giờ đang chuyển dần sang một vị thế khác , không c̣n yên lặng như lúc năy . H́nh như mặt biển đang phồng to lên , nhăn nhúm như thể hàng ngàn, hàng vạn chiếc bong bóng màu đen khổng lồ đang bị dồn ép , méo mó Tôi vội nghĩ . Chết rồi ! biển trở dạ, như thể người đàn bà mang thai đến thời kỳ khai hoa ,nở nhụy . Vừa dứt ư nghĩ , một lượn sóng cao như thể tảng đá đen từ đàng xa đang lao vút về hướng con tầu chúng tôi . Bác Năm , người có nhiều kinh nghiệm đi biển quay lại nói lớn với Anh Long tài công .
- Long ! Long ,coi chừng sóng lớn … bẻ tay lái ….kềm tay lái….. gối sóng …..nương theo sóng . Long , Long ,lướt theo sóng ….. tiếng bác như thể người đề lô pháo binh hướng dẫn xạ thủ nả đạn vào mục tiêu , thế nhưng tiếng Bác rồi cũng tan loăng theo bọt sóng khi khối nước khổng lồ ập tới làm con tầu chao đảo , lắc lư muốn hất tung chúng tôi xuống biển .
Đợt sóng phủ đầu vừa qua , những tia chớp sáng trên bầu trời xuất hiện , tiếng sấm sét ḥa lẫn tiếng ầm ầm của sóng biển như thể đang giận dữ với con người . Qua tia sáng , Tôi nh́n được những gương mặt đầy lo sợ ngồi co cụm với nhau giống như những thây ma đang di động theo nhịp lắc lư của con tầu trên vùng biển .
Đă hơn hai tiếng chống chọi với những đợt sóng , nhiều người trên tàu ră rời v́ say sóng ngồi dựa vào nhau , có những người không thể chịu nổi la lên định nhẩy xuống biển nhưng được người bên cạnh giữ kịp . Tôi và Ông Chú không say sóng , hai đứa lại bắt đầu ṃ xuống khoang thuyền tát nước v́ cái máy bơm vô dụng dưới khoang tàu không hoạt động .
Tầu vẫn âm thầm rẽ sóng trong bóng đêm . Biển giờ đây đă nguôi giận và h́nh như đây mới chỉ là bước đầu mà biển muốn thử thách. Cái giá mà chúng tôi phải trả cho hai chữ Tự Do không dễ dàng , có thể đánh đổi bằng cả tính mạng đang chờ đợi 36 người ở trước mặt , cũng giống như những người lính phải được huấn luyện trong các quân trường để có thể chịu đựng những gian nan ,thử thách trong mọi t́nh huống trước khi bổ xung ra mặt trận .
Mưa đă tạnh , bầu trời dần dần quang đăng , mặt biển không c̣n phồng to nhưng những đợt sóng nhỏ vẫn nhấp nhô nối đuôi nhau vỗ vào mạn thuyền vang lên những tiếng bung bung , đều đặn như nhịp trống trong ngày lễ Vu Lan xóa tội vong ân rằm tháng bẩy ở một ngôi Chùa cách nhà Tôi một cánh đồng lúa vọng về trong đêm .
Tầu vẫn lướt sóng ,Bác Năm đứng chung với anh Long tài công bên tay lái . Mất hải bàn từ lúc lên tầu , bây giờ chẳng ai biết con tầu đang ở đâu ? Niềm hy vọng được đến bến bờ tự do giờ đây như thể sợi mành treo chuông .
Nh́n gương mặt đầy vẻ lo âu của Bác trong ánh chớp nhập nḥe , Bác dơi mắt lên bầu trời , Tôi đoán Bác đang t́m một v́ sao nào để định hướng cho con tầu nhưng cuối cùng Bác cũng chịu v́ mây đen vẫn c̣n che kín bầu trời . Bất chợt Bác la lên rồi chui vào trong cabin , lấy ra một túi đồ nghề mà Bác vẫn thường mang theo khi đi đánh cá trước đây . Bác đổ ra trên sàn , chăm chú t́m kiếm những ǵ bác muốn qua ánh sáng leo lắt của chiếc đèn dầu . Hồi lâu, Bác lấy ra một vật như thể cái compa bằng gỗ , cái thước thợ có ống thủy ngân và một vài vật dụng khác . Bác đặt nó lên mui cabin rồi xếp một vài thứ chồng lên nhau như thể kim đồng hồ . Tôi đoán , đó là những dụng cụ thô sơ của những người đi biển khi chưa có hải bàn , xoay xoay một hồi Bác la lên .
- A !được rồi .
Anh Long tài công ngơ ngác rồi hỏi .
- Được rồi là làm sao bác?
Bác thong thả giữ những thứ đó trên cabin cho khỏi lắc lư và chỉ cho Long .
- Đây nhá , hướng này là hướng bắc , hướng này là hướng nam ….. Thái Lan nằm giữa hướng tây nam . Tầu ḿnh đi đúng hướng rồi không lạc đâu .
Long ngẩn người v́ không hiểu , những thứ này ngày xưa ở quân trường hải quân đâu có dậy , cả trong trường hợp thóat hiểm mưu sinh trên biển nào đâu có ? Tuy không hiểu nhưng Long phục Bác v́ những kinh nghiệm của những người cả đời sống trên biển làm sao sánh được . Long vẫn giữ tay lái cho tầu chạy theo hướng Bác Năm nói .
Biển đă nguôi giận , trời cũng hiền ḥa hơn , mây xám h́nh như muốn rời bỏ chúng tôi để đi t́m môt nơi khác trút mưa , dần dần những v́ sao đêm xuất hiện lấp lánh như mỉm cười , thông cảm với những người đang lênh đênh trên biển . Tôi mệt mỏi , hai chân tê cứng định đứng lên co dăn th́ th́nh ĺnh con tầu lắc lư .
Tôi ngồi yên , cố duỗi hai chân dọc theo thành tầu , nâng đầu người vợ đặt trên đùi để cho nàng t́m giấc ngủ vội v́ say sóng . Tiếng máy tầu vẫn ́ ạch chạy đều để cố đưa chúng tôi tới bến , giống như con trâu già đang h́ hục, cố kéo những cộ lúa nặng từ cuối ngàn về trong những ngày mùa .
Nửa tiếng sau ,Tôi chợt thiếp đi v́ quá mệt mỏi , bất chợt nghe tiếng ho của vợ , Tôi mở mắt . Nàng đang đưa tay t́m kiếm một cái ǵ , Tôi hỏi nhưng nàng lắc đầu . Qua ánh sao đêm phản chiếu trên gương mặt trắng ngần của nàng , trong đôi mắt dại khờ , Nàng nh́n Tôi và bàn tay Nàng đă nắm chặt tay Tôi tự lúc nào và như không muốn rời xa . Tôi đưa tay kia vuốt nhẹ mái tóc rối bời , nh́n lên bầu trời thầm khấn nguyện cho chúng tôi luôn ở măi bên nhau, nếu có bề ǵ , xin cho chúng tôi cùng chết bên nhau . Cổ họng Tôi nghẹn đắng khi nghĩ đến điều đó và Tôi cùng Nàng đưa tay làm Dấu Thánh Giá .
Trời êm , biển lặng con tầu vẫn ́ ạch lướt sóng , trong cơi đêm sâu thẳm, giờ chỉ c̣n nghe tiếng máy nổ đều và tiếng nước vỗ ào ào hai bên mạn tầu . Mấy tiếng sau , trời dần sáng , biển đang từ màu đen chuyển dần sang màu xám xanh khi ánh mặt trời đang từ từ nhú lên ở phương đông . Biển bây giờ cũng đang dần thức giấc sau một đêm dài dậy sóng . Tôi c̣n thấy những làn sương bay là đà trên mặt biển , tạo thành một vùng tuyết trắng xa ngút ngàn . Tôi cứ nghĩ ,sương chỉ có ở trên đất liền nhưng giờ mới biết .
Mặt trời to như chiếc mâm đỏ ối từ từ nhô lên . Chỉ độ nửa tiếng sau, ánh sáng đă phủ kín vùng biển và làn sương đêm cũng tan biến mà Tôi chẳng biết những làn sương ấy đi về đâu , lên trời hay ch́m dưới biển sâu . Thế rồi Tôi lại nghĩ đến số phận của 36 người chúng tôi cũng sẽ đi về đâu trong vùng biển mênh mông trước mặt .
Lương thực và nước uống trong ngày đầu không là nỗi ưu tư . Gần đến trưa , khi mặt trời đứng bóng, chúng tôi phải đối đầu với một nghịch cảnh . Có ai nghĩ rằng giữa vùng biển đầy nước mênh mông , con người đang bị thiêu đốt bởi sức nóng của mặt trời . Nắng làm khô da , rát cổ , nắng nóng đến nỗi đă làm cho một số chúng tôi rơi vào cơn say nắng , vật vờ , nằm ngồi không yên .
Một ngày sắp qua đi mà chúng tôi phải chứng kiến tận mắt nhiều điều phũ phàng về sự thờ ơ , lănh đạm của một số tàu lớn các nước đi ngang qua . Chúng tôi vươn cao cổ gào thét , cầu cứu, van xin họ ban cho chúng tôi một ân huệ được sống, bằng cách cứu vớt chúng tôi ,thế nhưng không một chiếc nào động ḷng trắc ẩn , tỏ t́nh thương yêu đồng loại cứu vớt 36 người xấu số này . Phải chăng chúng tôi không cùng màu da, tiếng nói để đánh động lương tri của họ ,hay ḷng nhân đạo của con người chỉ được thực hiện ở những nơi đông người hay chốn phồn hoa đông đúc , c̣n trên vùng trời biển bao la bát ngát này hai chữ nhân đạo chẳng c̣n được ai biết đến .
Ngồi đếm tàu qua lại măi rồi cũng chán ,niềm hy vọng được tầu vớt giờ đây sao xa vời quá . Tầu vẫn lặng lẽ rẽ sóng , chúng tôi đang mệt nhoài v́ cái nắng nóng trên biển . Làn da trên khuôn mặt mỗi người đă đổi màu . Có những tiếng khóc thét của những đứa trẻ khát sữa nhưng người mẹ cũng đang phải quằn quại chống trả với cơn say nắng không c̣n sức cho con bú .
Khoảng chiều xuống , mọi người đang trong cơn tuyệt vọng th́ niềm hy vọng dấy lên khi một chiếc tàu khổng lồ đang tiến về hướng tầu chúng tôi . Chỉ hơn mười phút sau , mới biết đó là tầu đánh cá Thái Lan . Viên thuyền trưởng cùng với thuộc hạ đứng dàn thành hàng ngang bên mạn tầu đưa tay vẫy chào chúng tôi như thể thông cảm với nỗi thống khổ của những người vượt biên .Họ đều mặc xà rông đủ màu sắc và ở trần , trên mặt những lằn vẽ trắng , ngang dọc giống như bộ tộc sống trong rừng sâu .
Sau khi thăm hỏi , họ tỏ vẻ u sầu lo lắng cho số phận mỏng manh của con tầu nhất là khi nh́n những đứa bé c̣n ẵm trên tay . Những chai nước , thau cơm , chậu cá kho được họ tḥng dây chuyền xuống . Mọi người thật cảm động , có những bà mẹ rưng nước mắt nh́n lên với ánh mắt biết ơn . Cả tầu vui mừng v́ ít nhất đă gặp được con tầu biết thông cảm nỗi khổ đau với những người khốn cùng .
Thế nhưng niềm vui và hy vọng vụt tan biến v́ chưa đầy vài phút sau , những chiếc thang dây trên tàu đánh cá ồ ạt thẩy xuống và nhanh như chớp , bọn họ đu giây , tụt xuống tầu của chúng tôi như những con đười ươi . Vẻ mặt nhân từ đă biến mất ,để lộ nguyên h́nh một bầy thú dữ , những tay cướp biển man rợ . Họ chĩa những họng súng vào chúng tôi và bắt đầu hành sự .
Chúng bắt đàn bà đứng lên cho chúng lục soát , đám đàn ông ngồi xổm đưa tay lên đầu nhúc nhích là bắn bỏ . Tôi lén nh́n, những tên cướp đang đưa bàn tay thô bạo lên thân thể của phụ nữ ngay cả những bé gái để lục soát . Tiếng cười dă man của bọn khốn kiếp đó vang lên trong vùng biển vắng khi chạm vào phụ nữ .
Sau khi lục soát ,chúng lấy tất cả những ǵ chúng cần . Vài thỏi vàng , ít nữ trang , tiền đô và cả tiền Việt. Gần nửa tiếng sau , chúng thấy chẳng c̣n ǵ để cướp ngoài cái máy BS 9 để pḥng hờ , chúng cũng kéo lên tầu của chúng rồi quay đầu chạy mất . Chúng tôi hoàn hồn v́ vừa trải qua nỗi kinh hoàng mà chưa bao giờ ngờ đến . Tôi không biết nói ǵ hơn , nh́n sự thống khổ của mọi người và ngồi ôm người vợ mà nước mắt rưng rưng .
Chiều đang xuống dần , con tầu vẫn tiếp tục rẽ sóng . Ba mươi sáu người chúng tôi ngồi co dúm lại với nhau không ai nói với ai một lời v́ vẫn c̣n ám ảnh bởi những hành động thú tính của những tên cướp biển . Mặt trời đỏ ối đang từ từ khuất khỏi đường chân trời, phản chiếu ánh sáng nhẩy múa trên mặt biển theo từng đợt sóng như thương cảm cho số phận của 36 người chúng tôi rồi khuất dần ,nhường lại cho bóng đêm bao phủ .
Những cơn gió biển tanh mùi cùng lúc cũng thổi lên và mang theo những đợt sóng vẫn vổ đều hai bên mạn tầu . Tôi ngồi bó gối bên người vợ ră rời v́ mệt mỏi , dơi mắt về một phương trời xa xôi và chẳng c̣n lời nào mà an ủi nhau trong lúc này chỉ biết phó mặc cho số phận đưa đẩy .
Chúng tôi đă mất niềm tin vào thế giới tự do trên vùng biển , giờ này chỉ c̣n biết trông cậy và phó thác vào Đấng tối cao . Ứớc mơ về giải đất thiên đường tự do giờ đây chẳng khác ǵ như những sợi nắng yếu ớt của buổi chiều hoàng hôn đang đổ dài trên mặt biển , để rồi chỉ trong chốc lát sẽ lịm tắt .Mọi người quá mệt mỏi và đang ch́m trong cơn ác mộng biển, đột nhiên nghe tiếng la của ai đó .
- Anh long , Bác năm . bà con ơi … ḿnh sắp tới đất liền rồi ḱa . Ánh điện sáng trưng ,chắc là thành phố ! thành phố đó ?
Mọi người nhốn nháo làm con tầu chao đảo , hướng mắt nh́n theo ,một phút sau Bác Năm phán một câu .
- Thành phố đâu mà thành phố , trông gà hóa cuốc , phố nào mà mọc giữa biển, tàu đánh cá đó.
Mọi người bắt đầu lo sợ , chán nản . Tôi vội nghĩ , chết rồi lại tầu đánh cá Thái Lan . Trước khi đi , Tôi cũng có nghe một vài tin đồn, hầu hết những tầu đánh cá trong thời điểm này , chúng đón người vượt biên để cướp của . Quả đúng như thế , chỉ nửa tiếng sau , nó đă xuất hiện trước con tầu của chúng tôi.
Cũng cùng một luận điệu vuốt ve, tỏ ḷng nhân đạo như con tầu trước . Chúng tôi không c̣n vồn vă như trước , cặp mắt biết ơn được thay thế bằng những ánh mắt đầy lo sợ . Chúng chẳng ngần ngại , mém những thang giây , nhanh như chớp , nhẩy xuống khám xét từng người rồi cũng những tràng cười man rợ như tàu cướp trước vang lên khi chúng đưa bàn tay thô bạo trên thân thể những người phụ nữ.Lục soát chán , chúng chẳng kiếm được ǵ v́ hầu hết chúng tôi là những người nông dân nghèo . Một số khách đi chung ghe cũng thế . Chúng tôi tưởng họ sẽ tha cho khi lục soát mà không lấy được ǵ nhưng không , chúng bắt tất cả phụ nữ lên tầu của chúng . Mặc cho tiếng gào thét , van nài của chúng tôi , chúng c̣n thị uy bằng nhiều phát súng . Họ quăng xuống sợi dây thừng , bắt chúng tôi cột vào tầu để họ kéo đi .
Những tràng cười man rợ vang lên cùng lúc tàu chúng rú ga chạy nhanh ,con tầu nhỏ bé của chúng tôi chao đảo ,kêu răng rắc như muốn gẫy vụn, lắc lư trườn theo ngọn sóng làm nước tràn vào như muốm ch́m . Chúng tôi chỉ biết đứng nh́n tất cả phụ nữ bị bắt lên tầu của chúng đang co cụm một góc trên sàn tầu mà ḷng buốt nhói .
Bất chợt , tầu chúng bớt ga ngừng lại , đẩy vội tất cả phụ nữ trên tầu trở về tầu chúng tôi rồi rú ga chạy mất . Vài phút sau , một tàu cảnh sát biển xuất hiện , chúng tôi mới nhận ra v́ sao tầu chúng bỏ chạy. Sau này khi đến trại tỵ nạn “songkla “ Thái Lan , Tôi được nghe kể rất nhiều tầu vượt biên bị kéo và đảo coral .Bọn đánh cá đă giam giữ người vượt biên ở đảo nhiều ngày , rất nhiều gia đ́nh tan nát và c̣n có cả những người đă gửi xác trên đảo nữa .Hai gia đ́nh người bạn Tôi quen biết cũng nằm trong số phận của những người bất hạnh đó .
Sau khi thoát khỏi nanh vuốt của bọn cướp biển , 36 người chúng tôi chẳng c̣n hy vọng đến được bến bờ tự do nữa . Tất cả phó thác số mạng cho Đấng tối cao . Đêm xuống dần , lại một đêm đầy kinh hoàng , bất trắc đang chờ đón . Con tầu lại ́ ạch rẽ sóng , tiếng máy tầu hục hặc vang lên như thể cùng chia sẻ nỗi thống khổ của mọi người . Có những bà mẹ đang ôm chặt con ḿnh thiếp đi v́ mệt mỏi , Tôi c̣n nghe rơ từ trong cabin vọng lên những tiếng thét hăi hùng của phụ nữ đang đi vào giấc mộng biển .
Tôi ngồi ôm người vợ bên mạn tầu để an ủi ,xoa dịu những điều bất hạnh vừa xảy đến . Tôi biết , chặng đường trước mặt c̣n nhiều chông gai , bất trắc không dễ như chúng tôi tưởng . Thôi th́ giây phút này c̣n được ngồi đây với nhau là một điều thật hạnh phúc .
Tôi gh́ sát Nàng và bảo nàng cùng Tôi ngước mắt lên trời khấn nguyện . Tôi chỉ cho nàng từng vị trí của các v́ sao để quên đi những muộn phiền . Nàng tuy mệt nhưng say sưa nghe Tôi kể trong ánh mắt u sầu . Tôi chỉ cho Nàng v́ sao hôm sáng nhất đang treo lơ lửng trên bầu trời phía trước mặt , đằng kia là sao Thánh giá . Khi nhắc đến sao Thánh giá , tự nhiên Tôi cảm nhận được một điều ǵ trong ḷng và vội thốt lên .
- Em à ! như vậy là tầu ḿnh gặp may mắn rồi .
Nàng ngước nh́n Tôi và hỏi .
- Làm sao lại may mắn Anh .
Tôi trả lời .
- V́ khi Thánh Giá xuất hiện nghĩa là lời cầu nguyện của chúng ta đă được Thiên Chúa chấp nhận và gởi tín hiệu cho đấy .
Thật sự lời giải thích của Tôi có hợp lư hay không Tôi cũng chẳng biết nhưng Tôi biết một điều khi nhắc đến Thánh Giá , Nàng đưa tay lên làm dấu để tạ ơn .Tôi tiếp tục chỉ cho nàng giải ngân hà hiện ra gần đó . Nàng hỏi tôi .
- Tai sao lại gọi là ngân hà .
Tôi giải thích
- Em thấy không , trong các chùm sao, chẳng có chùm sao nào lại hôi tụ nhiều và dài như vậy măi tận đến góc kia ví như con sông . Nghe kể ,Ngưu Lang ngày xưa sống với người chị dâu khổ lắm , thế rồi một ngày được một ông tiên thương t́nh cho gặp chức nữ . Chức nữ là tiên trên trời hay xuống trần chơi . Ngưu Lang đang đi săn và gặp chức nữ đang tắm ở dưới suối , hai người gặp nhau và đem ḷng thương mến rồi thường xuyên hẹn ḥ và yêu nhau . Ngưu Lang và Chức nữ sống như vợ chồng và có được người con .
Khi vương vương ( mẹ chức nữ) gọi nàng về trời , nàng dẫn theo Ngưu Lang và con . đang bay , Vương vương thấy vậy không muốn cho Ngưu lang vào cổng trời bèn lấy kim cài tóc vẽ một đường , thế là một ḍng sông cuồn cuộn chảy ngang , Ngưu Lang chẳng thể qua được . Chàng cứ đứng ngóng bên này sông . Sau này , chim khách cảm động về mối t́nh thủy chung của chàng với Chức nữ . Hàng vạn con chim khách bay đến bắc cầu ô thước hay c̣n gọi là cầu thước kiều để ngưu lang và chức nữ được gặp nhau tại cầu ô thước này . Vương mẫu nương nương thấy sự chung t́nh của Ngưu lang ,đành chịu cho phép hai người gặp nhau chỉ một lần tại cầu ô thước , hàng năm vào ngày 7/7 âm lich mà thôi .
Kể đến đây , Tôi chợt giật ḿnh , bây giờ đă cuối tháng mười làm sao lại có giải ngân hà ? hay đây chính là điềm báo……. Nàng mỉm cười nh́n Tôi , trong ánh sáng mờ ảo , má nàng đang ửng hồng v́ những giây phút yêu thương tưởng như không bao giờ t́m được , lại ở ngay trong đêm trên biển .
Ngồi bên nàng nh́n bầu trời , Tôi lại nhớ đến mảnh đất thân yêu , nhớ gia đ́nh , làng xóm đến muôn vàn kỷ niệm của tuổi niên thiếu .Vào Những ngày mùa , Thầy đập lúa , Mẹ sàng gạo rồi những đêm trăng thanh , anh em chúng tôi nô đùa trên lớp rơm c̣n thơm mùi lúa chín , có những lần tắm sông ban đêm, dưới ánh trăng có ḍng nước mát , nh́n ánh trăng phản chiếu vỡ tan thành ngh́n mảnh , lung linh tỏa lan như thể hàng ngàn con rắn bạc đang cuộn ḿnh dưới nước.
Nh́n ánh trăng lưỡi liềm đêm nay , Tôi lại được sống lại với những kỷ niệm thật đẹp của ngày đầu hai đứa gặp nhau bên cạnh bờ ao. Đêm hôm đó , ánh trăng đă soi rọi và đă đưa chúng tôi đến bên nhau và Tôi âu yếm hôn lên mái tóc Nàng , nụ hôn đầu đời đáng lẽ phải dặt trên bờ môi nhưng đêm đó run quá , Tôi cũng chỉ dám hôn vội lên mái tóc c̣n thơm mùi bồ kết của Nàng . Nghĩ đến đó , ḷng tôi dạt dào hạnh phúc và Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc nàng , mái tóc tanh mùi gió biển nhưng Tôi lại cảm nhận được mùi hương ngạt ngào của t́nh yêu trên đêm biển vắng .
Đêm trên biển , đêm thật tĩnh mịch con tầu vẫn lướt đi. sóng vẫn vỗ hai bên mạn tầu , mọi người vẫn yên lặng , có vài bà mẹ cũng t́m được giấc ngủ vội bên đứa con v́ quá mêt mỏi . Bất chợt mọi người bị đánh thức bởi tiếng la của Bác năm .
- Đèn hải đăng , hải đăng bà con ơi ! Bác c̣n lẩm bẩm , chẳng lẽ tàu ḿnh đă tới đất liền rồi sao ? rồi bác tính nhẩm , mới có hai ngày ba đêm sao lại tới đất liền được .Bác vỗ trán , cũng chỉ v́ mất ngủ , mêt mỏi quá trông gà hóa quốc , Bác hơi ngượng .
Cả tầu thứ giấc , niềm hy vọng lại dấy lên v́ biết rằng ngọn đèn đỏ tít mù xa kia chẳng phải là ngọn hải đăng . Thế nhưng , trong cơn tuyệt vọng có ai cấm họ có quyền mơ ước đâu. Mọi người bàn tán xôn xao , có người c̣n lên tiếng .
- Bác năm à , hay ḿnh cứ liều biết đâu chẳng gặp tầu lớn nước ngoài .
Bác dơi mắt chăm chú theo dơi rồi trả lời.
- Tầu phải di động chứ , cái đèn đó đứng y nguyên mà ?
Có người c̣n lên tiếng
- Thôi Bác ơi , né nó đi là vừa , gặp cướp biển lần nữa có nước bỏ mạng .
Bác năm đăm chiêu suy nghĩ lúc sau Bác lên tiếng .
- Tôi đề nghị với bà con như thế này , tầu ḿnh cũng không thể chạy được tới bờ nếu không có dầu , lương thực cũng đă cạn , đến nước này ḿnh phó mặc cho ông trời , ḿnh đă liều được tới đây rồi ba bẩy ḿnh cũng phải liều . Nói rồi Bác bảo Long tài công .
- Long . ḿnh cứ chạy theo hướng đó xem sao .
Cả tầu ầm lên như đàn ong vỡ tổ , đưa ra nhiều ư kiến nhưng cuối cùng cũng im lặng v́ tầu vẫn đang chạy theo hướng đó.
Con tầu lúc này di chuyển cũng không nhanh . gần hai tiếng sau , từ chỗ ngọn đèn đỏ , thấy một vùng sáng như thể ánh sáng của một phố nhỏ . Bác năm la lên .- Chẳng lẽ ḿnh gặp dàn khoan ?
Thế rồi cả tầu lại vang lên .
- Coi chừng dàn khoan liên sô , nó dám kéo ngược ḿnh trở về Việt Nam đó .
Có người v́ quá mệt mỏi , chán nản lên tiếng .
- Kéo th́ kéo chứ lênh đêng trên biển như thế này sớm muộn cũng lọt vào tay cướp biển , hay chết đói, cuối cùng làm mồi cho lũ cá mập .
Tầu đang di chuyển , bỗng máy ngưng không biết v́ lư do ǵ , mọi người lại nhao lên . Long và người thợ máy tụt xuống khoang tầu , quay máy nhưng máy cứng nhắc . Bác Năm đứng trên gọi xuống .
- Máy sao rồi ?
- Không quay được Bác ơi .
Bác vội tụt xuống , nh́n chung quanh thân máy , coi lại dầu rồi Bác đưa tay vào bánh chớn quay thử . Bác buông bánh chớn nói một câu
.- Chân vịt mắc kẹt.
Bác gọi thằng Kha cháu của Bác, nó vẫn đi tầu cá với Bác nhiều năm .
- Mày nhẩy xuống coi chân vịt mắc kẹt cái ǵ vậy .
Thằng Kha lưỡng lự nhưng cuối cùng nó cởi áo nhẩy xuống ngụp lặn một lúc, nó lôi lên sợi dây dính chiếc phao to rồi trèo lên . Nh́n chiếc phao ,Bác năm biết và nói .
- Ḿnh đi vào vùng cấm của dàn khoan rồi , vừa nói Bác quay qua bảo Long quay đầu tầu đi theo hướng Bác chỉ .
Nửa tiếng sau , chiếc đèn pha trên đài kiểm soát của dàn khoan quét ngang .H́nh như họ đă nhận ra tầu của chúng tôi . Không cần đợi lâu , từ xa xa , chiếc bo bo tiến về phía tầu chúng tôi , họ đậu lại rồi hỏi
- Có ai biết nói tiếng anh không ?
Cả tàu ngơ ngác không hiểu họ nói ǵ , bất chợt có một người đứng dậy trả lời lưu loát . Sau này mới biết Anh tên Sơn , cột chèo của Long tài công .- Thưa quí vị . Chúng tôi là người Việt Nam , vượt biên đang trên đường tới Thái Lan nhưng trên đường đi bị cướp hai lần , mất tất cả . Chúng tôi không c̣n lương thực , mọi người rất mệt mỏi , cần sự giúp đỡ .
Mấy người trên chiếc bo bo nói chuyện với nhau hồi lâu và đề nghị cấp lương thực , dầu máy để tiếp tục đi vào bờ .
Hy vọng được họ cứu vớt tan theo mây khói khi Anh Sơn thông dịch cho biết . Cùng lúc đó ,một bà mẹ , con của bác Năm bồng đứa con mới sanh đêm qua trên tầu được dược sĩ Ngụy Thiện De đi cùng tầu đỡ đẻ . Tiếng khóc của Em bé và những đứa trẻ làm họ chạnh ḷng và Anh Sơn nói cho họ biết là không thể tiếp tục đi được nữa v́ trên tầu có em bé mới sinh , đứa bé đang khóc thét lên v́ thiếu sữa . Họ chẳng nói thêm câu nào và bảo mọi người cho tầu chạy theo họ vào dàn khoan để tŕnh ông thuyền trưởng . Tàu chúng tôi ́ ạch theo họ , chỉ vài phút sau tàu chúng tôi cặp vào dàn khoan và ḷng nhân đạo của của Ông Thuyền Trưởng và những người trên con tầu Tây Đức đă cứu vớt 36 người chúng tôi .
Từng người lần lượt được đưa lên tầu mà Tôi gọi là con tầu t́nh thương v́ họ đă cứu chúng tôi . Đứng trên bong tầu to lớn Tôi không khỏi giật ḿnh khi nh́n lại con tầu nhỏ bé có thể chịu đựng phong ba băo táp trên biển cho tới ngày hôm nay . Khi người cuối cùng lên th́ cũng là lúc con tầu nhỏ bé kia ch́m dần . Tôi quay qua bảo Bác Năm ,
- Trên tàu ḿnh c̣n có một người nữa .
Bác giật ḿnh hỏi lớn .
- Ai vậy cháu .
Tôi trả lời .- Ông Thánh Matino Bác ạ .
Bác vỗ trán
- Lạy Chúa !Thôi chết rồi.
Phụ nữ có con nhỏ được ưu tiên ở trong pḥng sau khi được phun thuốc diệt chấy ,những người c̣n lại nghỉ trên boong tầu . Chúng tôi được Anh Sơn thông dịch lại , con tầu cứu vớt chúng tôi là tàu Tây Đức . Ai muốn định cư Tây Đức xin ghi vào danh sách, thế nhưng hầu hết chúng tôi đều muốn đi mỹ, ngoại trừ mấy gia đ́nh không có thân nhân.
Đêm đă dần tàn , Tôi t́m một chỗ vắng trên boong tầu , nằm đắp tấm chăn mà họ mới phát . Hai đứa tôi ngước mắt nh́n ngắm những v́ sao , vầng trăng khuyết đang dần phai mờ . Những hạt sương vẫn rơi đều và hơi lạnh từ biển bắt đầu theo gió thổi lên . Tôi kéo vội tấm chăn qua đầu để tránh cơn gió lạnh . Tôi ôm gọn trong tay người tôi thương mến . Đêm nay , một đêm thật huyền diệu , đêm mang nhiều ư nghĩa , đêm tái sinh cho 36 người t́m tự do …….
Trần Luyện
10/29/2025
Những giờ phút khó quên
Kỷ niệm dấu yêu
Thoại Sơn:
Mối t́nh đầu
Chuyện t́nh khó
quên
May mắn &
Hên xui trong đời lính chiến
Ba, bốn phát
Tập Truyện Thuyền Đời
13 người cuối cùng về
từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum
Passage to Freedom
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Rồi lá thay màu
Từ gịng sông này
Làng tôi
C̣n đó tuổi thơ
Tháng 7 trời mưa
Chuyện đang
cần đề tựa
Hành tŕnh đến
Tự Do
Ngày tan hàng
Dzi-ke
Cô gái làng
Đông Tác - Dĩ An
Dở dang
Tất niên
"Nội" 2015-2016
Tết trong kỷ niệm
Để nhớ, để thương
42 năm t́nh
cảm đồng môn
42 Năm T́nh
Chúc mừng hội ngộ
Tôi và Tiểu Đoàn 7
TQLC
Thơ gửi Đại Gia
Dấu ấn vào đời
USA 20 năm và Tôi
Hăy c̣n đó niềm
tin
Pleiku và hoài
niệm
Kư sự
những ngày tháng 2
Một mảnh đời
Xuân quê hương
Một chuyến về
thăm nhà
Tết đến
Một buổi
chiều, hai người già
Đời người như
thoáng mây bay
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên