Chuyện tình khó
quên
May mắn &
Hên xui trong đời lính chiến
Ba, bốn phát
Tập Truyện Thuyền Đời
13 người cuối cùng về
từ Tiền đồn 3&4 Kon-Tum
Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
Còn nhớ mùa xuân
Tết
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời -
Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Dòng sông quê hương - Dòng Cửu Long
Ngày oan trái! -
Audio
Đất nước tôi -
Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh -
Audio
Chuyện cuối năm -
Audio
Màu áo cũ -
Audio
Mang theo quê hương
-
Audio
Trong
âm thầm còn nhớ ai! -
Audio
Sài Gòn là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng nghìn cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
Còn nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đò -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Nghìn trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - Tìm về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài Gòn
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện còn
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
Còn thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
Còn nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng nghìn cay
Con đường
tôi về
Hãy còn đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Bãi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ mình!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai mì
Khinh Binh 344
Tết
Thưa các bạn.Tạm quên Hoa Kỳ và
thế giới đa sự, xin gửi bạn câu chuyện tình của cô cai xếp nữ quân
nhân VNCH ngày xưa. Tôi viết đã lâu nay có người đăng lại. Xin đọc
và gửi lại vài hàng. Chân thành cảm tạ. Giao Chỉ
*** Sau cùng, suốt 40 năm tạp ghi, viết về cựu chiến binh, viết về
thuyền nhân, viết về nước Mỹ, viết về Việt Nam Cộng Hòa, lần này tôi
được yêu cầu viết về một mối tình. Nói cho chính xác, viết về chuyện
tình của cô nữ quân nhân thuộc hàng thấp nhất của hạ sĩ quan.
Cô hạ sĩ nhứt của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa tên Lý thị Thương Uyên
hiện cư ngụ tại Oklahoma City với Area code 405, giữa cơn giông bão
mùa Xuân năm 2010 đã kể lại chuyện đời lính của phụ nữ Việt Nam.
Cuộc đời của chính cô. Cô phàn nàn rằng sao không thấy bác viết về
chuyện hạ sĩ quan binh sĩ. Không viết về người lính nữ quân nhân
thực sự sống chết tại các đơn vị. Sao bác không viết về chuyện của
em…
Cô Uyên gửi thư cho Dân sinh Radio sau khi nghe loạt bài về Thủy
Quân lục chiến và trận Quảng Trị. Phải chăng cô biết gì về Quảng Trị.
Không. Cô gái suốt đời là học sinh và suốt đời đi lính chỉ quanh
quẩn ở Hậu giang và miền Tây Nam Phần, chẳng biết gì về cao nguyên,
duyên hải hay miền Trung Việt Nam.
Nhưng cô có liên hệ rất nhiều với người yêu Thủy Quân lục chiến, cô
nghĩ rằng trận Quảng Trị là trận của người lính mũ xanh. Cô muốn gửi
di vật của trung úy thủy quân lục chiến Bùi Năng Vũ về cho viện Bảo
Tàng tại San Jose. Lá thư viết như sau:
-- Kính gửi bác Giao Chỉ.
Em tên thật là Lý thị Thương Uyên hiện ở Oklahoma, xin gửi một kỷ
niệm nhỏ đến bác. Mong nó được lưu giữ. Đã 40 năm qua em giữ nó như
báu vật. Qua bao nhiêu cuộc bể dâu nó vẫn ở bên mình. Không biết bao
lần em đã tự hỏi nếu một mai chết đi thì nó sẽ ra sao? Có thể bảo
con trai liệm chung trong quan tài cho mẹ. Khi sang thế giới bên kia
em sẽ gặp Vũ để trả lại cho anh. Nhưng cuộc đời này làm sao biết
được ngày mai. Vậy xin bác giữ lại và đặt vào chỗ nào đó cho em yên
lòng.
-- Kỷ vật nhỏ bé gửi kèm theo chỉ là bài thơ do trung úy thủy quân
lục chiến Bùi Năng Vũ tặng em cuối mùa thu 1970, lúc đó đơn vị gốc
của anh Vũ ở căn cứ Sóng Thần, khu Rừng Cấm, thuộc Tiểu Đoàn Ó Biển.
Vũ đã chết ở trại tập trung Đà Lạt năm 1978. Đây là số điện thoại
của Uyên (405)…
Đính kèm là bài thơ của anh sĩ quan thủy quân lục chiến viết chữ rất
đẹp, trên những tờ giấy màu xám mỏng bỏ trong 1 bao thơ đơn sơ cũ kỹ.
Góc bao thơ đề:
Vũ, thủy quân lục chiến. Gửi cho Thương Uyên.
Phía dưới là hàng chữ: “Nhờ Chỉnh chuyển giùm tao. Cám ơn.
Bài thơ mở đầu như sau:
Lời hứa buổi hoang sơ tương ngộ.
Chỉ một lần xin nhớ đến trăm năm…
Đọc xong lá thư của cô Uyên, đọc xong bài thơ của anh Vũ, tôi nghĩ
đến người lính trẻ đã chết trong ngục tù. Nghĩ đến người nữ quân
nhân còn sống ở miền giông bão Hoa Kỳ. Bèn quay số 405… hỏi thăm…
Câu chuyện tình được bắt đầu kể lại:
--- Uyên quê ở Tân Châu, Hồng Ngự thuộc miền quê Châu Đốc, chưa học
hết trung học nhưng có tên thật đẹp như bút hiệu nên cuộc đời cũng
gặp nhiều phiền phức. 16 tuổi lên Sài Gòn ở nhà cậu mợ. 18 tuổi ghi
tên vào học lớp hạ sĩ quan nữ quân nhân. Năm 1970 ra trường nhưng vì
thường cậy có chút nhan sắc lại ba gai nên không được mang cấp bậc
trung sĩ. Cô chỉ tốt nghiệp hạ sĩ rồi được gửi đi Vũng Tàu học đánh
máy ở trường Truyền Tin.
Lê Thị Thương Uyên ngồi hàng đầu mang kiếng đen.
--- Tại đây cô gặp thiếu úy Vũ, dân Bắc kỳ. Anh được thủy quân lục
chiến đưa về học lớp sĩ quan truyền tin. Mối tình kéo dài suốt thời
gian cả 2 người theo học tại Vũng Tàu. Cô Uyên hỏi bác Giao chỉ có
biết đại tá Tạo chỉ huy trưởng trường truyền tin không. Có, bác Tạo
trước đây ở San Jose, nhưng bác đã chết rồi. Cô khóa sinh khoe rằng
em được bác Tạo cho chụp hình nữ quân nhân truyền tin đang học đánh
máy để treo trên tường. Như vậy chắc cô lính trẻ có nhan sắc ăn ảnh
đáng được chụp hình quảng bá cho binh chủng.
Cô kể tiếp rằng mối tình với Vũ là mối tình đầu đẹp đẽ nhứt. Khi
trung úy đi hành quân Cam bốt, cô Uyên đến thăm hậu cứ trại Cấm,
Sóng Thần đã được các bạn đồng nghiệp cho vào phòng truyền tin nói
chuyện với người yêu qua siêu tần số hành quân.
Nhưng rồi những ngày vui qua mau. Tình đầu không phải là tình cuối.
Một hôm Uyên khám phá ra rằng Vũ thực ra đã có người yêu. Đó là cô
Sương quê Mỹ Tho, nữ điều dưỡng ở quân y viện Vũng Tàu. Sương quen
Vũ từ khi anh nằm tại bịnh viện này. Uyên là người đến sau nên cô
quyết định chia tay mối tình đầu đầy nước mắt. Vũ ra vùng hỏa tuyến.
Uyên đổi về quân đoàn III. Rồi sau cùng cô đổi về tiểu khu Kiến Hòa
thuộc quân đoàn IV. Cô xin đi thật xa miền Đông, nhưng vẫn nhớ Vũ và
giữ mãi bài thơ tỏ tình năm 1970.
Từ Hạ Lào trở về, Vũ lấy Sương, mối tình đầu của anh. Năm 1973 Uyên
lấy thiếu úy Nhiều, một sĩ quan hải quân, phục vụ trên chiến hạm
Trần Khánh Dư.
Từ đó Uyên yên phận làm vợ người lính biển. Khi mang bầu đứa con đầu
tiên, anh chồng sĩ quan hải quân lênh đênh trên biển Đông đã dặn vợ
đẻ con gái đặt tên Cam Tuyền, con trai đặt tên Hoàng Sa. Cam Tuyền
cũng là tên một hòn đảo của Hoàng Sa. Và đứa con trai Hoàng Sa đã ra
đời tại Mỹ Tho. Hai vợ chồng cùng khoác chiến y nhưng chiến tranh đã
chia cắt gia đình thành nhiều mảnh. Chồng hải quân sống trên đại
dương. Vợ trực gác tổng đài tại mặt trận sình lầy Kiến Hòa. Con trai
Hoàng Sa gửi về cho bà nội nuôi ở Châu Đốc.
Cô Uyên tiếp tục hăng hái kể chuyện nhà binh.
Sau mối tình đầu dang dở, cô và chị Sương nay vợ của Vũ đã gặp nhau
nối thành tình bạn gái. Cuộc đời nữ quân nhân, với cấp bậc hạ sĩ rồi
vinh thăng hạ sĩ nhứt đã dành cho cô Uyên những kỷ niệm không bao
giờ quên được. Cô đã từng là hoa hậu của các chiến binh độc thân
trong đơn vị từ binh sĩ đến hạ sỹ quan. Vì mang cấp hạ sĩ, cô cai
Uyên gần gũi với đa số lính tráng hơn là các sĩ quan.
Đêm hỏa châu làm việc dưới hầm truyền tin tiểu khu. Những anh lính
ca vọng cổ tán tỉnh. Lời hò tình tứ qua máy truyền tin lẫn trong
tiếng pháo kích. Hỏa châu sáng rực chân trời. Chưa bao giờ cô lại
thấy nhớ đời lính như vậy.
Nhưng rồi tháng 4 - 1975 oan nghiệt chợt đến. Anh Vũ, Bắc Kỳ bỏ Sóng
Thần từ biệt cô Sương đi trình diện vào tù trên Đà Lạt. Anh Nhiều,
Nam kỳ bỏ vợ con ở Châu Đốc đi tù trong Đồng Tháp. Bộ binh cũng vào
tù, Hải quân cũng vào tù. Cô lính trẻ có tên như tài tử nhưng chỉ
mang cấp bậc hạ sĩ nhứt nên không phải đi tù. Dù vậy cô vẫn nhớ
thương quân đội Cộng Hòa. Một lần chị Sương ghé Mỹ Tho gặp Uyên báo
tin anh Vũ đau nặng trong trại tù. Chị em cùng đi tìm mua thuốc tiếp
tế. Mấy tháng sau, Sương ghé lại với ngón tay đeo 2 chiếc nhẫn cưới.
Cô vừa đi chôn chồng sau khi nhận xác từ trại tập trung. Anh lính
trẻ Bắc Kỳ chết đi để lại cho những cô gái miền Tây di vật cuối cùng.
Cô Sương còn cặp nhẫn. Cô Uyên có lá thư tình. Anh Vũ chết rồi. Cô
Sương trợ tá quân y không bao giờ lên Đà lạt nữa. Cô Uyên truyền tin
còn đi thăm nuôi chồng 3 lần ở Đồng Tháp. Rồi anh Nhiều trở về. Thêm
1 đứa con trai ra đời, anh cựu sĩ quan hải quân tuy ra tù “cải tạo”
nhưng vẫn còn nhớ mãi biển Đông nên đặt tên con trai thứ hai là
Trường Sa.
Năm 1992 gia đình anh Nhiều và cô Uyên đem cả Hoàng Sa và Trường Sa
qua Hoa Kỳ theo diện HO 9. Hai vợ chồng cùng đi làm và nuôi con ăn
học.
Nhưng sao cuộc sống hòa bình ở Hoa Kỳ không giống như thời kỳ chiến
tranh ở Việt Nam. Vợ chồng không còn hòa thuận nên chỉ ở được với
nhau thêm 4 năm tại Mỹ rồi chia tay. Lần lượt những đứa con trai
trưởng thành đi theo bố về Texas làm ăn. Anh Nhiều có vợ mới. Cô
Uyên còn lại ở Oklahoma một mình.
Cháu Hoàng Sa lập gia đình, có 2 đứa con nhưng rồi vợ chồng nó cũng
chia tay. Lúc còn ở với nhau, vợ chồng con trai đưa cháu về thăm bà
nội. Đó là những giây phút hạnh phúc nhất của cô hạ sĩ nhứt Thương
Uyên. Nhưng bây giờ chúng nó bỏ nhau. Vợ Hoàng Sa đưa con về bà
ngoại. Cha con nó còn ít gặp nhau. Chẳng ai còn ngó ngàng gì đến bà
nội trẻ cô đơn nhớ đám cháu quay quắt đêm ngày. Năm nay cô mới 60
tuổi. Còn lâu mới lãnh tiền già. Cô cựu chiến binh Việt Nam Cộng Hòa
vẫn đi làm tự nuôi thân. Cuối năm 2009 cô bị té trong hãng nên phải
nằm nhà, lãnh tiền thương tật vì tai nạn lao động. Suốt ngày chỉ
quanh quẩn trong nhà. Mùa Đông 2009 mưa bão triền miên chẳng ra khỏi
nhà. Trải qua cái TẾT cô đơn, cô Uyên nghe đài Radio nói về Thủy
quân lục chiến đánh trận Quảng Trị 38 năm về trước. Cô bèn đi tìm lá
thư tình của Trung úy Vũ, cô nghĩ đến ngày mai rồi mình cũng qua đời
trong quạnh hiu giữa mùa tuyết phủ nơi xứ lạ quê người.
Những đứa cháu Hoàng Sa và Trường Sa thân yêu của cô cũng đang bận
rộn bươn trải với cuộc đời mới. Chỉ còn lại một mình, chợt nhớ về
mối tình ở trường truyền tin, những vần thơ rất lãng mạn và ngây thơ
của người lính trẻ Bắc kỳ. Cô hỏi bác Giao Chỉ rằng nếu bây giờ, đã
gần 40 năm rồi, cô vẫn còn thấy nhớ thương mối tình đầu thì có phải
tội lỗi không?
Không, cô cựu chiến binh Việt Nam Cộng Hòa của tôi, cô hạ sĩ quan
truyền tin của tiểu khu Kiến Hòa, nàng cai sếp của tiểu đoàn truyền
tin diện địa quân đoàn IV, cô không làm điều gì sai quấy khi ngồi
than khóc cho chuyện tình gần 40 năm về trước. Anh chàng trung úy
Bùi Năng Vũ rất xứng đáng để cô gái Tân Châu ngồi khóc ở Oklahoma,
nhớ về những ngày hai đứa ngồi bên hàng dừa ở bãi sau Vũng Tàu. Anh
thấy hình em treo trên tường ở phòng học đánh máy trong trường
truyền tin. Trung úy thủy quân lục chiến Bắc Kỳ tạm quên cô Sương y
tá bên quân y viện để gửi thư tán tỉnh cô khóa sinh truyền tin xinh
đẹp. Chàng ký tên bút hiệu Châu Nguyên năm 1970 gửi bài thơ cho Lý
thị Thương Uyên.
Lời hứa buổi hoang sơ tương ngộ.
Chỉ một lần xin nhớ đến trăm năm.
Đó là đoạn mở đầu. Và đây là những trích đoạn tiếp theo:
Bụi đường và tháng ngày còn đó.
Gửi cho Uyên làm kỷ niệm chia ly
Mai anh đi, nghe thời gian rũ cánh
Kiếp phong trần cháy đỏ trên tay
Đắng cay cho trọn tháng ngày
Cung thương một gánh, tình sầu chưa nguôi…
…………..
Đá trong ly, đá tan thành rượu
Rượu lên men, rượu ngọt lịm môi…
……………
Có một ngàn vì sao
Nằm trong đáy mắt
Như một ngàn hỏa châu thắp sáng
Như một ngàn đóm thuốc trong đêm…
…………….
Em ơi! Thương Uyên! Anh là người lính
Mà số trời đã định, cho một cuộc sống
Với quá khứ là tủi nhục,
Hiện tại là đắng cay
Và tương lai chỉ là nấm mồ không tên nơi chiến địa…
Châu Nguyên, cuối thu 1970.
Bút tích TQLC Bùi Năng Vũ
Với lá thư tình não nuột như vậy, anh trung úy thủy quân lục chiến
đã chiếm được trái tim cô gái Tân Châu. Và như chúng ta đã nghe cô
hạ sĩ truyền tin kể lại, khi khám phá ra anh trung úy Bắc Kỳ bắt cá
hai tay, cô đã bỏ đi để buộc anh phải trở lại với mối tình đầu. Để
anh lấy chị Sương, người con gái Mỹ Tho.
Cô Uyên nói rằng, thưa với bác, em nhường Vũ cho chị Sương, nhưng em
hỏi bác vì bác cũng là Bắc Kỳ, thơ này có phải thực lòng của anh Vũ
không. Có phải thơ của Vũ làm không? Bác trả lời rằng, thơ này nhiều
phần chính Vũ đã làm. Bác chưa từng đọc được lời thơ này ở đâu cả.
Rất chơn thành tuy cũng có phần cường điệu. Người lính trên khắp thế
giới đều vẫn thường đưa cái chết ra để dọa dẫm người tình và dọa dẫm
cả chính mình. Ngày xưa, ở tuổi 20, mới vào quân đội, Vũ cũng là
hình ảnh của những anh Bắc Kỳ như bác… Anh nào cũng thơ thẩn bước
vào đời. Thơ không làm được thì chép thơ thiên hạ tán đào. Bây giờ
nhớ lại, ngượng chín cả người.
Quý vị đã nghe tôi kể chuyện của cô Uyên với nội dung không phải là
một bi kịch ai oán não nùng. Không hề có những tình tiết éo le rắc
rối. Nhưng mối tình đầu đã làm cô tưởng nhớ về những năm còn trong
quân đội. Tuy bom đạn triền miên nhưng sao lại quyến rũ như vậy. Dù
cô chỉ là 1 người lính đàn bà. 18 tuổi nhập ngũ, 25 tuổi tan hàng,
với 7 năm quân vụ. Bây giờ đã 35 năm sau cô vẫn còn nhớ mãi về đời
lính.
Bác có nhận giữ hộ lá thư của anh Vũ không. Cô gái Tân Châu hỏi tôi
như vậy. Trả lời rằng, bác sẽ lưu giữ trong Museum câu chuyện tình
của anh chị. Xin gửi kèm cho bác vài tấm hình kỷ niệm. Báu vật quý
giá của cô sẽ là di vật của Việt Nam Cộng Hòa. Ở đây không phải chỉ
toàn là những trận đánh oai hùng. Phải có cả những câu chuyện tình
hết sức đơn giản như mối tình của cô Uyên với anh Vũ, chuyện vợ
chồng của anh Vũ với chị Sương. Chuyện chia tay của cô Uyên với anh
Nhiều. Những đứa con mang tên Hoàng Sa và Trường Sa. Và sau cùng là
chuyện cô gái cựu chiến binh, cô cai sếp Việt Nam Cộng Hòa giữa trời
mưa bão mùa đông Oklahoma ngồi khóc cho mối tình 40 năm về trước.
Thưa bác, bây giờ em phải làm gì, cô Uyên hỏi tôi lần nữa.
Tôi trả lời rằng: Trung úy Vũ là người yêu đầu tiên của cô năm 1970
và bây giờ sẽ là người yêu cuối cùng vào năm 2010. Trong đoạn cuối
của bài thơ, Vũ đã viết rằng tương lai của anh chỉ là nấm mồ không
tên nơi chiến địa.
Vậy cô Uyên hãy thắp cho anh Vũ một ngọn đèn.
Ngọn đèn tưởng niệm…
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn…
Hãy thắp cho em một ngọn đèn…
Hãy thắp cho nhau một ngọn đèn…*
*(thơ Nguyễn Đình Toàn)
I
Hãy Thắp Cho Nhau Một Ngọn Đèn
Nhạc và lời : Nguyễn Đình Toàn
Khánh Ly trình bầy
I.
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Dù mịt mùng xa xăm,
Một ngọn đèn trong đêm mờ ám.
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Dù chẳng còn hơi ấm,
Cho lạnh lùng thấm qua lòng anh.
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Một ngọn đèn trăm năm,
Rồi thả đèn trôi trên dòng sông.
Như tháng giêng trong đêm nguyệt rằm
Người thả đèn trên sóng,
Cầu nguyện cho những ai trầm luân.
Đêm quê hương
Đêm treo trên một cành ngang,
Chôn nhau xong làm dấu nhớ chỗ ai nằm.
Cơn mưa giông
Đêm qua đông trời lạnh lắm,
Gió khắp bốn bể cây rừng.
Núi run hình bóng
Mai rạng đông
Đến lượt ai đem chôn?
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Dù tình đời mong manh,
Lòng chẳng còn trong mong gì nữa.
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Tình còn là tình nhắn,
Chẳng còn đèn sẽ soi ngày không.
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Để một mình trong đêm,
Anh tưởng nhìn ra em còn hơn.
Hãy thắp cho anh một ngọn đèn
Một ngọn đèn tai biến,
Một ngọn đèn tóc tang dửng dưng.
II.
Cố thắp cho em một ngọn đèn
Bằng lửa sầu tim anh,
Một ngọn đèn lênh đênh ngày tháng.
Cố thắp cho em một ngọn đèn
Dù mệt nhoài trông ngóng,
Để nhủ lòng gắn nuôi niềm tin.
Cố thắp cho em một ngọn đèn
Một ngọn đèn đau thương,
Đã nhạt nhòa hơn hơi tình duyên.
Cố thắp cho em một ngọn đèn
Bằng nhọc nhằn cay đắng,
Bằng hình hài rã trong trại giam.
Ôi đêm đen
Đêm mang trăm niềm ai oán
Đêm chôn ta từng canh vắng
Đêm âm thầm.
Đêm thê lương
Đêm không mong trời sẽ sáng
Đêm nghe xương rời rã buồn.
Ngón tay bẻ đôi
Như ngày xanh
Gẫy từ em qua anh.
Cố thắp cho em một ngọn đèn
Dù lửa tàn trong anh,
Không còn đủ khêu thêm đèn sáng.
Cố thắp cho em một ngọn đèn
Để dù trong tăm tối,
Có mộng còn biết nơi tìm sang
Cố thắp cho em một ngọn đèn
Rồi thả hồn bay lên,
Nơi hẹn hò không tên gặp em.
Cố thắp cho em một ngọn đèn
Để dù trong xa vắng,
Em còn được cháy trong lòng anh.
III.
Cố thắp cho nhau một ngọn đèn
Để dù trong tăm tối,
Ta còn được cháy trong lòng nhau.
Giao Chi San Jose.
2024
2022-2023
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Tháng ngày tao loạn
Sài Gòn ơi!
Đoạn kết câu
chuyện tình buồn
Đôi giầy trậ
Thư ký của thiên
thần
Với tàu định
mệnh Lam Giang HQ 402
Bà Mẹ thượng đẳng
Do Thái và Bài học sinh tồn
Một bà mẹ vất vả
Áo bà ba tím
Anh hùng Richard Norden
Văn hoá không tên
Họ đến và chết vì tự do
Thiên đường đã xa
Yếm thắm hương xưa
Ông Sư nhà quê
Còng lưng vẫn gánh
Cuộc đời và sự nghiệp của danh ca Hà Thanh
How the 1972 North VN Easter offensive...
Xác
chết trên bãi biển
Những
món nợ khó trả
Nếu
có thể đi về quá khứ...
Người
đưa tin... độc địa
Chị Agnès
Một thời chinh chiến điêu linh
Người Saigòn ….xưa!!!
Trí thức sến
Đuổi gà cho vợ
Hậu Duệ VNCH rạng danh Tiểu Bang Texas
Máu đào
Bản tình ca của
người Tỵ Nạn
Miếng ăn
Cờ Việt Nam Cộng Hòa ngay giữa thủ đô
Melbourne
Đại uý Andrew Dang (gốc Việt), Phi công B-2
Chiến tranh Israel-Iran
Hình ảnh Lễ Kỹ Niệm Ngày Quân Lực 19/6
tại Úc
Kỷ niệm ngày 19 tháng Sáu tại Cali
Mắt lệ cho
người
BS trong tù
Những ánh mắt trẻ thơ
Gặp lại cố nhân!
Lệnh gọi “học tập cải tạo”, một vết chém cay nghiệt!
Những năm nào chiến tranh đã quên
Sau 30 tháng 4. những nhớ và quên
Từ một tấm hình
Những người
chiến sĩ vô danh
Phố núi
Nhiều khi
Viết trong ngày Memorial Day 2025
Đệ Thất Hạm Đội - Cứu giúp thuyền nhân
Sự đời
Ngày Chiến Sĩ Trận Vong nhớ bạn
Chuyện tình thời
chiến
50 năm – còn đó nỗi buồn
30 tháng 4. Một vài hồi tưởng...
Tiếng khóc của
một dân tộc
Bài thơ của
một người học trò cũ
Vào viện dưỡng lão
Thu - Hát cho người
Mảnh vụn
Ơn em
Người vợ
lính
Melbourne - Tưởng niệm 50 năm Ngày Quốc Hận
Ngày người tù binh trở về!
Tưởng Niệm Tướng Nguyễn Khoa Nam
Vào ngày này năm 1975, Chiến dịch Gió lốc
Ngày cuối cùng của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu
Cong lưng vẫn gánh
Đề tài về Đà Nẵng cuối tháng 3, 1975
Tháng
Tư - Nhìn lại tháng Ba gãy súng
Băng đạn cuối cùng
Cuộc di tản tệ hại ở toà Đại Sứ Mỹ
Tưởng nhớ anh Năm
Nguyễn Đình Bảo
Cờ Vàng: Biểu tượng của Việt Nam Cộng Hòa
Vĩnh biệt anh chị Trần Hoài Thư
Tìm được hài cốt Th/T Trương Phùng...
Các anh hùng LCĐB tử thủ An Lộc
Đêm đình
chiến
Ai xứng đáng được phủ Quốc Kỳ VNCH
Những
tên vc nằm vùng
Giải oan cho Tổng Thống Thiệu
Trại tị nạn Camp Pendleton năm 1975
33 năm tìm được xác chồng
Kẻ bại trận
nợ người tử trận!
Sao Mai 09
Tuấn Ngọc -
Gửi gió cho mây ngàn bay
Chữ "Tín"
Nghĩa trang tử sĩ Biên Hòa
Tonle Tchombe
(Tống Lê Chân)
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến
Không
bỏ Anh Em, không
bỏ Bạn Bè
Tình
người
trong cuộc
chiến
Trận
chiến Đại Phú
Tâm thức người lính Nhảy Dù trong cõi vô sắc giới
Tâm tưu của một thằng lính ngụy
Tao là Ngụy!
Những kẻ mở
miệng là phát ra tiếng "Ba Que"
Ba mươi tháng tư năm
xưa, bác ở đâu?
LHQ chất vấn Việt Nam về TPB VNCH
Chết để làm gì
Đưa anh về nhà
Chiều
Thằng "Cầu" đỏ
Kỷ niệm 50 năm người Việt định cư tại Úc
Chương trình kỷ niệm 50 Năm, người Việt Tỵ Nạn CS
Chuyện về một lá thư
Đất nước lạ lùng
Chuyến đi Hawaii & giây phút thần tiên khó quên
Người Lính Già Oregon Đã “Giã Từ Vũ Khí”
Bên bờ sinh tử
Đời ơi tôi khóc !
May mà ta còn có em...
Nhà báo lão thành Mạc Kinh
Tô Lâm thừa nhận Sài Gòn trước 75 phồn vinh
Khi rừng chưa thay
lá
Bạn xưa 50 năm cũ
Cuộc hành trình
Hãy thắp
cho anh một ngọn đèn…
Trận tổng tấn công của VC và phản công của TQLC trong Tết
Mậu Thân
Kỷ niệm Cổ Thành Đinh Công Tráng
Tái chiếm Quảng Trị, trận chiến dài nhất
QLVNCH tái chiếm Cổ Thành Quảng Trị
Sài Gòn, quán cafe & tuổi lang thang
Khoác áo chiến y
Một nét văn hoá Sài Gòn xưa
Sài Gòn ơi, Em còn đó hay không?
Dòng sông đứng lại
Con người thực Anthony Fauci
Trong lửa đỏ, giữa sự chết, trên Quê Hương!
Tết năm này nhớ
tết năm xưa
Phi vụ cuối cùng
55 năm Tết Mậu thân 1968
Huế 1968 - thảm khốc và hy vọng
Người Việt Nam
đầu tiên nhảy dù là ai?
Hình ảnh Lễ Thượng Kỳ mồng một Tết Ất Tỵ tại Úc
Đêm giao thừa buồn
3 mẫu chuyện ngắn
Đi tìm hơi ấm
Đồng Hương
Ngựa đá qua sông
50 năm nhìn lại người Việt tại Hoa Kỳ
Con dao con chó
Người Nam Kỳ
Tâm sự của một cựu sinh viên Luật Khoa Sài Gòn
Sự chiến đấu kiêu hùng của QLVNCH
Người ở lại Định Quán
Xứ cao bồi những ngày trước lễ Giáng Sinh
Phiên phiến tuổi già
Một chuyện rất Việt Nam
Đỉnh ngu trí tuệ
Tạp ghi CẢM ƠN NGƯỜI VIẾT SỬ “Phía Bên Kia”
Bạn thân từ thiếu
thời
Chân dung
ngày xưa Hoàng Thị
Xóm cũ nội thành
Tôi tay đôi với tụi nó đây!
Tấm thẻ bài
Rạn rụa lệ mềm
Các con phải sống
Hồi Ký của người về Từ Hoa Lục Đỏ 1974