Mùa xuân xứ người, mùa quốc nạn xứ ta

Thanh Thản Nhiên

Cây cối đă đâm chồi sau mấy tháng đông giá lạnh, buồn tẻ. Mọi người cũng chung niềm vui với cảnh vật, thiên nhiên. Họ dạo chơi ngoài công viên nhiều hơn, ngồi hong nắng lâu hơn để ngắm chiều tà bên hồ thiên nga.

Mấy chị em bạn d́ của tôi chọn mùa hoa đào nở để đi viếng đất Phù Tang nên khuyến khích tôi nhập bọn cho vui. Tôi lắc đầu chọn hướng đi khác. Tôi trở về nhà xưa nơi có lễ Thanh Minh đi tảo mộ, lễ tưởng niệm các đấng anh hùng vị quốc vong thân thời pháp thuộc như cụ Nguyễn Trung Trực, đức Cố Quản (Trần văn Thành) người đóng vai tṛ tích cực trong cuộc khởi nghĩa chống Pháp của Nguyễn Trung Trực ở Rạch Giá. Tôi cũng tham dự ngày vía Đức Thầy Huỳnh Giáo chủ nữa. Ban tổ chức và Ban Nghi lễ tiếp đăi khách thập phương rất niềm nở, chu đáo. Ăn uống thịnh soạn miễn phí c̣n được mang về thoải mái, vô tư nữa. Xứ người tôi đă viếng rồi:

„Những htành phố em đă đi qua
Đây Ba Lê, đây Luân Đôn, đây Wien
Nhưng có đâu bằng Sàig̣n hôm qua
Nhưng có đâu bằng Sàig̣n mai sau...

Người viết mượn những ḍng nhạc của Ngô Thụy Miên để trả lời rơ ràng như vậy mà ông nhạc sĩ nầy vẫn chưa hài ḷng cứ hỏi tiếp:

„Em có bao giờ c̣n nhớ mùa xuân?
Nhớ tháng năm xưa lứa tuổi dại khờ“..

Chính niềm trăn trở tiếc nuối của ông hay của chính tôi khi nhớ nghĩ cảnh thanh b́nh trong giai đoạn chiến tranh khốc liệt nên tôi quay về đây. Về để nh́n lại Sàig̣n hôm nay có khác ǵ Sàig̣n của bốn muơi ba năm trưóc? Câu trả lời là “khác hoàn toàn“!

Dân chúng ồ-ạt đua nhau đi hưởng thụ trong dịp lễ của người“ bên kia vĩ tuyến“gọi là ngày“Giải phóng đất nước“ hay“ ngày Đại thắng“ nầy th́ chúng ta gọi“Ngày Quốc Hận“ hay“Tháng Tư đen.“ Đuờng xá, nhà cửa đều treo cờ đỏ sôi sục. Tháng tư mùa nóng nhiệt nh́n cờ máu tôi thấy đúng như vậy! Nhưng dân chúng hôm nay vui cũng tương tự như thi hào Nguyễn Du đă vui:

„Vui là vui gượng kẻo là,,ai triâm đó mặn mà với ai?“

Khi tháng tư về c̣n nhiều gia đ́nh nhớ tháng ba phải đi tảo mộ thăm viếng ngụi thân đă nằm sâu dưới ḷng đất, trong đại dương hay trên rừng núi ở các trại tù cải tạo. C̣n đó những gương tuẩn tiết của các vị tướng lảnh QLVNCH. Trong nghĩa trang buồn hôm nay đông ngựi hơn, gương mặt họ thoáng nét đăm chiêu, lặng lẽ hơn. Các anh nằm trong huyệt lạnh có thấy chăng bóng dáng người thân năm xưa đă tới đây để anh nhớ lại ngày:

„người yêu tôi khóc ngất
trước quan tài sĩ quan
trước hai chàng lính đứng
thao diễn nghỉ lạnh lùng“

Niềm đau nầy mọi người tạm dằn xuống như ai lấy đá đè cỏ. Cỏ bị chèn ép nhưng không chết, sẽ vươn lên khi đá bị xô đi.

Sau bốn mươi ba năm nhà nuớc vẫn luôn ca tụng“không ǵ quư hơn Độc lập, Tự Do“. Nó nằm ở vị trí nào khi vẫn c̣n hàng hàng lớp lớp người t́m cách ra khỏi nước từ dân tới cán bộ quan tham. Dân nghèo bị tù oan, bị mất của, mất mạng một cách khó hiểu.

Ngày nọ tôi theo chân cô em đi viếng đảo Phú Quốc. Chú tài xế kiêm luôn hướng dẫn viên và thuyết minh cho cả đoàn chở khách đi Tour thăm trại tù chính trị tại đây. Tôi vào xem cho biết cái gọi là h́nh ảnh được dựng lại tố cáo phía miền Nam nhốt và tra tấn tù binh cộng sản ra sao. Những đường vách, kẻ hở cắt xén ngày đêm để đào thoát lính canh. Du khách chăm chú nghe xen vài tiếng chắc lưỡi thán phục sức chịu đựng. Cũng có tiếng chắc luỡi oán trách cai tù, ngục tù tàn ác. Tôi không dễ bị lừa, cố nấn ná vài phút ra cái điều“đồng sự“xong dặn cô em:

-Chị chờ mọi người ngoài sân. Em cứ thong thả đứng nghe. Màn tuyên truyền nầy chị thuộc ḷng rồi.

Cô em biết ư chị vừa cười vừa chạy theo:

-Coi để so sánh chị ơi!

Trại giam nầy có bằng phần muời trại nhốt lính ngụy đi tù không? Hỏi tức là trả lời v́ không ai hiểu rơ hơn chúng. Trại giam nào không có rào kẻm gai chằng chịt. Lính canh đứng từ ngoài vào trong. Có luôn lính Quân Cảnh hộ tống áp giải nữa v́ h́nh nộm trên nón có hai chữ QC trắng nổi bậc. Tôi cuời nói với nhỏ em gái:

-Tù nhân bị áp tải đi có Quân cảnh hộ tống oai thiệt!

Tài xế hướng dẫn đoàn mới bốn muơi tuổi, tức sanh sau ngày mất nuớc ba năm, hắn biết chi mà tŕnh bày? Hay là đọc và nói như két theo mẫu tin của pḥng du lịch phát. Đi tới địa điểm nào sẽ lấy tài liệu ra để tŕnh bày

Tranh thủ lúc phái đoàn chưa ra tôi“thuyết minh“ cho em tôi hiểu thêm những trại tù dựng lên khắp nơi từ Bắc vào Nam để nhốt và đày ải“lính ngụy“ Em tôi hẳn chưa được nghe, chắc chắn như vậy!

Bốn mươi bốn mùa xuân đă trôi đi nhưng cứ “đến hẹn lại lên“, ḷng lại dặn ḷng“đừng nghe những ǵ cộng sản nói mà hăy nh́n những ǵ cộng sản làm“: Ở tù nói đi học. Tù năm năm trở lên mà bảo đi có mười ngày hay chỉ một tháng“

Trở về mùa xuân bên trời Tây xem thế nào? Phải chăng mùa của hoa đào đua nở để quyến rũ khách thập phương? Khắp nơi c̣n rộ nở một màu vàng óng ả của mai cánh nhỏ hơn, xấu hơn nên được gọi là mai Nhựt. Mai nầy chỉ có màu đậm đà chứ không lung lay uyển chuyển như mai xứ ḿnh. Dù chưa đi ngắm lễ hội hoa đào, tôi cũng không mơ ước. Đơn giản v́ tôi không thích ngắm hoa để t́m nguồn cảm hứng như mấy chị tôi. Đi chi xa cho mệt, bên cạnh nhà tôi có khoảng sân trống mọc lên tự bao giờ ba cây đào cao chót vót, cành sum xuê. Ngày đầu tháng tư hoa nở rộ lên một màu hồng phấn có khác ǵ tiên cảnh được thu nhỏ lại. Dù gấp rút đi đâu, khi qua con đường mà tôi“đă quen đi lại lắm lần“nầy chúng cũng níu được chân tôi dừng lại để ngắm chúng. Để rồi người với hoa cùng th́ thào“một mảnh t́nh riêng ta với ta“. Hoa đào cũng biết ưu sầu v́ tháng tư hay có các cơn mưa từng chập kéo thêm những làn gió tuy không mạnh bạo nhưng cũng đủ lùa cánh hoa đổ ngập xuống sân cỏ trắng xóa thảm thương. Lá non xanh mởn đă ngự trị cây, cành lấn áp hoa hết rồi.

Chim chóc đang chờ mùa xuân tới để líu lo những bản nhạc không tên của chúng khi b́nh minh lên. Ôi nghe sao mà thèm thuồng cảnh thanh b́nh xứ người để đau xót cho xứ ḿnh v́:

„Trời Sàig̣n chiều hôm nay
C̣n nhiều mây bay
Nhiều niềm đau thương bi hận tràn đầy
Gượng nụ cười giọt lệ trên môi
Nh́n đất nước tơi bời
Một thời em có hay?
(Em c̣n nhớ mùa xuân của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên)

Thanh Thản Nhiên

 

 


VĂN CHƯƠNG

2017
2016
2015
2014
2013 
2012

Truyện Ngắn

Hồi ức - Một thời chinh chiến 
No Easy Day - Ngày Vất Vả

Những bài viết của Bất Khuất


C̣n nhớ không em?  
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
Remember!
Cánh chim non
Đốt sách
Buổi tựu trường  
Đêm trắng  
Nước mắt trong cơn mưa  
Trăm đắng ngh́n cay  
Con đường tôi về
Hăy c̣n đó niềm tin
Chiều ra biển  
Những đứa con đẽ muộn  
Một thời kỷ niệm  
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn  
Ngày anh đi  
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride  
We remember
Vui - Buồn … Ngày hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72  
Mùa hè đỏ lửa  
Dư âm ngày hội ngộ 44 năm tại California  
Có chuyến bay  
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ  
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết


Tướng giữ thành
Những tử sĩ không cần ai gọn hồn
Viết về những anh hùng trong tù cải tạo
Tuyển tập tháng Tư đen
Quốc Hận và tội ác CS


I’ll be home for Christmas  
Kư ức về Hoàng Sa và HQ10  
Vợ hiền
Dạy con  
Lễ hội sinh nhật  
Chọn lựa  
BS Đặng Tuấn Long  
Nhạc vàng kho tàng âm nhạc Việt Nam
Bài ca kinh hoà binh  
Môt thoáng ngậm ngùi  
Đường về không xa
Năm mươi hai năm hội ngộ
Người tù chung thân vượt ngục  
Vá đường
Chăn gà  
Một người làm quan  
Tôi xin đưa em đến hết cuộc đời

Thuyền đi đâu, về đâu?  
Chiếc đàn piano màu gụ đỏ
Hữu tâm, vô tâm  
Mẹ cài cho con đóa hồng  
Những mùa Trung Thu  
Thầy Trân  
Tháng Tư nhớ bạn
Trại Thanh Cẩm và gịng sông Mă  
Trái tim Bồ Tát  
Người Hạ Sĩ Nhứt
Lá thư t́nh trong cặp
Người pháo binh già...
Thức trắng đêm nay!
Mặt trận Xuân Lộc - Sư Đoàn 18 BB - Tuyến thép  
Mừng Phật Đản, chúng con ca vui đón chào  
Làm việc cho Tín Nghĩa Ngân Hàng 1970-1973  
Người chiến sĩ không quân phục  
Tôi cưới vợ 
Buổi họp mặt vui vẻ  
Cơi bụi hồng
Chiều buồn biên giới  
Mùa đi tù!  
Nếu có thể đi về quá khứ, tôi sẽ thăm đất nước tôi  
Người Mẹ thời chiến 
Má tui  
Các phi vụ nhớ đời - 44 năm nh́n lại 
Người nữ tu trong cô nhi viện Pleiku 
C̣n thương rau đắng …  
Ngày lễ Mẹ 
Tâm thư người bạn trẻ 9X về ngày 30/4 
Yểm Trợ Hạm Cần Thơ HQ 801: Không bỏ anh em
Mai vàng nở muộn  
Người về có nhớ thương binh?  
Từ những trang thơ 
Tự tử đi anh em! Tao không đầu hàng!  
Chuyện trên QL 20  
Phóng sự cộng đồng hậu duệ VNCH

Mùa xuân xứ người, mùa quốc nạn xứ ta  
Tôi viết cho anh hùng Lư Tống  
Bỗng dưng anh tới  
Để nhớ một thời...  
Những ngày cuối cùng của cuộc chiến  
Trong nỗi khốn cùng   
Giờ phút cuối cùng
Quảng Trị đất đợi về  
Phụng Dực, trận đánh để đời  
Buổi họp mặt vui vẻ  
Trạm cuối cuộc đời
Nhớ nhà  
Khép lại núi rừng  
Dưới bóng mát của lá cờ "Ba Que"  
Nhức nhối con tim  
Trái tim cao cả  
Hạt tình hồi sinh  
Hai con khỉ già 
T́m chốn thanh b́nh
Đêm xuân Đà-Lạt  
Chuyện hai người phi công VNCH và Bắc Việt  
Đại gia ở Mỹ  
Chỉ c̣n nỗi nhớ  
T́nh huynh đệ trong một thời binh lửa
Tàn một cuôc chơi
Sự ra đời của bài hát "Thuyền Viễn Xứ"
Việt cộng: Ngụy, Ác và Hèn Hạ!  
Phi vụ "Ong Chúa" 14-4653 cuối cùng

Một cái Tết khó quên  
Tr/Tá Lê Văn Ngôn trấn thủ Tống Lê Chân như thế nào?  
Vơ Ân và tôi  
Người thiếu phụ ôm cốt chồng ...
Cựu DB Lý Quý Chung, một người khách đặc biệt  
Hạnh Phúc… Rơi  
Bông Mồng Gà  
Rồi người lính có về không?  
Tạ ơn Thiên Chúa !  
Tuổi mực tím trong thời ly loạn
Sao mà mít ướt
Những chuyện ngày xưa
Chân dung người lính VNCH
Con chuột
Cuối nẻo đường đời
Ngậm đắng nuốt cay
Những muà xuân năm cũ
Ơn đời chứa chan  
Câu truyện t́nh trong quân ngũ  
Trong lâu đài kỷ niệm  
Người nữ tù và giải Nobel  
Đùa của tạo hoá  
T́nh anh em
Họp mặt “Về Đây Anh” và Cọp Biển
Hy sinh và mờ nhạt
Âm nhạc miền Nam và những ngày xưa thân ái
Mẹ Nấm và các bà mẹ Việt Nam
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH  
Con c̣n nợ ba
Cái bằng... lái xế !  
Một Trung đội Trưởng Nghĩa Quân  
Vài kỷ niệm với thầy Nguyễn Văn Trường  
Con búp bê của mẹ 
Sự c̣n mất của một người em
30 Tháng 4 và tiếng chó sủa đêm phía sau nhà
Ngụy
Tháng Tư ngậm ngùi
Người khôn "Đi học" - thằng ngu dại đời
Giờ phút cuối cùng của một đơn vị QLVNCH tại Sài G̣n
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Cha Tôi, chết không cần quan tài
Cô Giáo Ngụy Người Huế  
30 tháng Tư: chuyện quên, chuyện nhớ  
40 năm (1978-2018) nhớ lại chuyến vưọt biển...  
Huế, tôi và Mậu Thân  
Hương  
1 đồng giấy, 7 đồng phở  
Vui buồn với UH1  
H́nh-tượng người LÍNH qua ḍng nhạc Việt  
Khoe chữ  
Chiếc áo bà ba In h́nh chữ Hỷ
Chiện khó tin mà có thiệt....  
Truyện hai h́nh ảnh một đời người  
Có đêm nào buồn bằng Đêm Ba mươi  
Nén hương ḷng cho một người vừa đền xong nợ nước  
Tiễn đưa nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông  
Tiếng ngáy làm tôi yên tâm
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh  
Quê hương của tôi  
Chim trời bạt gió 
Trang nhà Hà Mỹ Nhan   
Nó và biến thiên cuộc đời

Có những mùa xuân
Chuyện người tóc bạc sớm
Trang nhà Hà Mỹ Nhan   
Các ngày tết ở VN trong năm 
Nói chuyện về con chó nhân năm Mậu Tuất 
Những người lính Dù bị lăng quên 
Gói trọn mảnh t́nh quê vào đ̣n bánh tét....  
Người đưa thư  
Danh Tướng Ngô Quang Trưởng và Tôi
Chọn tuổi xông nhà đầu năm