Thanh Thản Nhiên
Mỗi ngày tôi hay ngồi phụ cửa hàng vài tiếng cho ba má tôi. Giờ đă
xế trưa nên bớt khách. Ba tôi tới, ông dựng xe và chậm chạp đi vào.
Linh tính báo có ǵ khác lạ ở cử chỉ ba. Ông nh́n tôi hơi lâu, tôi
nhướng mắt cười và chào nhỏ “ ba mới tới
? “ Ông im lặng rút trong túi
quần một bức điện tín xanh đưa tôi, ba cũng không nói một tiếng.
Khi nhà nhận điện tín thường là tin dữ hơn lành. Tôi đọc vội “ Anh bị thương nặng đưa về bịnh viện Cần Thơ, em b́nh tỉnh! “. Tội nghiệp ba tôi, ông vẫn ngó tôi chầm chập để xem phản ứng tôi thế nào. Trời đất như quay cuồng đảo lộn, tôi bật đứng dậy. Làm ǵ bây giờ? Tôi không biết làm ǵ hết và thả người xuống ghế. Ba tôi thông cảm cho con gái. Bốn mắt cứ nh́n nhau. Hai tấm ḷng cùng nặng lo âu. Ba cho tôi về nghỉ để lo việc riêng tư.
Thanh với tôi quen và yêu nhau khi anh vừa rời quân trường Thủ Đức. Các tân sĩ quan được về nghỉ phép chờ sự vụ lệnh đi tăng cường khắp quân khu. T́nh yêu đă thăng hoa nhưng tương lai c̣n mờ mịt nên chúng tôi chưa dám tiến tới hôn nhân dù hai bên cha mẹ đă công nhận. Sau cùng anh chọn đi Sư Đoàn 9 Bộ Binh để được đóng quân gần nhà ở Long Xuyên,
"Nh́n em muốn nói chuyện người kinh kha
Ngại khơi nước mắt nhạt nḥa môi em..“
Anh khuyên tôi:
-Em ráng chờ anh một thời gian xem t́nh h́nh thế nào. Anh chưa có kinh nghiệm chiến trường. Lấy nhau liền rủi anh có mệnh hệ nào th́ tội cho em.
-Anh yên ḷng! Thương anh em chấp nhận hết. Anh
ráng bảo vệ lấy thân. Em gửi anh chiếc khăn quàng cổ em mới đan. Mỗi
đêm anh lấy choàng cho ấm như có em bên anh “ Phương trời anh đi
xa xôi vạn lư, đêm nằm gối súng trông ánh trăng cho người nầy gợi
nhớ thương người kia “.
Lúc chưa bị tổng động viên, anh ráng miệt mài mong đổ đạt để học lên
cao khỏi vào lính, chẳng dám nghỉ đến việc lập gia đ́nh hay t́m
người yêu. Cha mẹ anh th́ chờ con học xong là bắt cưới vợ nhà quê để
có người lo tiếp ruộng rẫy. Trớ trêu thay trời không ch́u ai hết.
Anh ra trường cũng vào Thủ Đức v́ chiến cuộc leo thang. Tôi phải
khích lệ và an ủi người yêu ḿnh qua những lá thư gởi ra đơn vị anh
đóng quân. Anh thấy ấm ḷng sau những chiều đi hành quân về được đọc
thư người yêu. Bù lại tôi cũng nhận liên miên nhiều thư xanh anh
viết lúc ở tiền đồn biên giới Việt Miên hay lúc ngồi nghỉ viết vội
vàng trao cho nhau. Thắm thoát chàng đi đă năm tháng rồi. Thư vắng
hơi lâu, tôi nóng ḷng viết gởi đi để trông hồi âm. Điều tôi sợ
không dám nghĩ đến nó đă đến. Đó là bức điện tín màu xanh nầy. Buổi
chiều tôi chạy qua nhà d́ anh để báo tin. D́ cứ chốc chốc lại kêu
trời. Một tia sáng loé lên trong đầu, tôi vội thưa:
-Thưa d́, d́ chỉ đường về Long Xuyên để con đi thăm ảnh!
- Nó c̣n trong bịnh viện con về cũng đâu gặp nó.
- Dạ con xuống nhà ba má anh rồi hỏi đường vô bệnh viện.
D́ cũng mong tôi đi thăm để đem tin tức lên cho d́. Trở ngại nữa là việc học và ba má có cho đi không đă.Tôi ngập ngừng xin phép. Má không cho nhưng ba suy nghĩ hơi lâu rồi ba trả lời:
-Thằng Thanh nó bị thương c̣n viết báo tin được là chưa đến nỗi nào. Chờ nó gởi tiếp xem sao. Con sắp thi cử lại đi chỗ xa lạ ba má không yên.
Tôi cố xin cho bằng được:
-Dạ chắc anh Thanh nhờ nguời viết dùm. Ảnh bị thương sao viết được hả ba?
Ông già vẫn không cho đi. Quả nhiên hơn một tuần sau điện tín thứ hai tới “ Anh sắp xuất viện, tay băng bột “. Biết anh qua cơn nguy nhưng tôi vẫn theo năn nỉ ba má cho đi hai ngày cuối tuần. Tôi cẩn thận hứa “ con xuống dưới đó gặp, thấy anh để con yên tâm là hôm sau con về liền “. Ba cho phép, sáng sớm ông chở con gái ra xa cảng mua vé. Nh́n xe đ̣ lăn bánh ông mới thở dài ra về. Phần tôi, lúc xét vé tôi dặn chú lơ:
- Chú, chú! xe về Long Xuyên tới bến đ̣ Lộ Mới cho cháu xuống nha!
- Xe nầy không qua đ̣ Lộ Mới. Nó chạy huớng khác rồi!
- Chết chưa, cháu muốn xuống đó phải làm sao?
- Chút nữa tới Bắc Mỹ Thuận cô đi xuống đổi xe đ̣ Chợ Mới nó chạy ngang Mỹ Luông rồi mới tới bến đ̣ Lộ Mới.
Rủi mà may, tôi hỏi kịp lúc để đổi xe chứ lạc đường không biết bao giờ ḿnh tới nhà.
Năm thuở mười th́ d́ anh mới về quê dù là quê của d́ nhưng bà không chỉ rơ tưởng đâu nói sơ vậy là tôi t́m trúng đường. Long Xuyên là tỉnh, c̣n Chợ Mới là quận nằm trong tỉnh nhưng nó có hướng đi khác tuyến đường LX và có xe đ̣ chạy riêng biệt. Tuy là quận hay thị xă nhưng vẫn lớn sầm uất. Ai ở quê lần đầu lên Sàig̣n mà lạng quạng sẽ được ví von là “ hai Lúa hay tư Ếch đi Sàig̣n “. C̣n tôi về quê đi ḷng ṿng họ cười ngạo lại “ cô Ba Cù Lần đi viếng Cù Lao Giêng “ *
Đổi xe rồi tôi cấp tốc dặn chú lơ nhỏ:
-Em, em tới bến đ̣ Lộ Mới cho chị xuống nha!
-Nhớ rồi bà chị!
Vững bụng nên tôi ngồi ngắm cảnh, tưởng tưọng giây phút bất ngờ gặp nhau không biết chàng vui thế nào đây. Nhờ suy nghĩ miên man xe sắp tới mà không hay:
]-Bến đ̣ Lộ Mới có ai xuống không cô bác ơi!
Tiếng lơ xe hét điếc lỗ tai
-Có có, cho chị xuống!
- Chị có đồ ǵ dưới xe không?
- Không em, chỉ túi xách tay nầy hà!
Ngồi chờ đ̣ trở qua, tôi lại hỏi thăm nữa. Một chị lớn tuổi cứ nh́n tôi lom lom nên tôi làm quen:
- Chị biết nhà anh Thanh con ông bà Ba Lạc không?
- Sao không! Cậu đó đi lính bị thuơng mới d́a nhà đây. Cả xóm ai hổng biết, c̣n cô ở đâu tới?
Tôi phải nói đại là bà con ở trên Sàig̣n về thăm.
Đ̣ sắp cập bến chị nầy tử tế dặn tôi nắm tay chị để bước lên bờ. Tay tôi run và hơi lạnh bởi gió lùa dưới sông lên kèm theo nỗi hồi hộp trong ḷng. Hồi nhỏ ḿnh từng đi đ̣ về nội nhưng chuyến đ̣ xưa đầy hồn nhiên liếng thoắng nên chân buớc đi nhanh nhẹn. C̣n đ̣ nầy chuyên chở những lo âu nặng ḷng nên đôi chân tôi tựa như người say quá chén, tôi đi không vững, chao đảo nhưng không v́ say mà v́ khách đi đ̣ đua nhau cố bước lên bờ nên nó nghiên ngả lắc lư. Măi lo nh́n dưới chân sợ té tôi đâu biết có người đứng trên bờ đợi tôi.
- Á cậu Thanh ḱa cô!
Tiếng kêu của chị vừa dứt cũng đồng thời tôi kịp thấy chàng rồi.
- Anh Thanh em nè!
Tôi quăng giỏ xuống đất ôm lấy anh, mặc kệ bao cặp mắt ṭ ṃ đứng nh́n chúng tôi.
- Sao anh biết em xuống mà đón vậy?
- Anh hay ra uống cà phê ở đây để nh́n đ̣ qua lại đở buồn. Anh đâu dè em xuống thăm anh. Hên là anh c̣n ngồi chưa về. Thấy ai giống em nhưng không tin mắt ḿnh, chờ đ̣ cặp bến mới biết là..cô nương.
Anh nh́n tôi, tôi nh́n anh, nh́n nơi tay băng bột, anh cất tiếng hỏi:
-Hiện giờ vết thương nó chưa lành phải băng bột, mỗi tuần anh c̣n đi tái khám. Em thấy anh xấu xí chưa, c̣n thương anh nữa không?
Một cử chỉ thay cho ngàn câu trả lời. Tôi đi sát bên cánh tay bị thương nầy, lấy tay ḿnh choàng ôm nhẹ nó để anh biết rằng tôi kính trọng vết thương của anh.
"Chàng về nay đă bị thương
Máu đào đă nhuốm trên thây bao nhiêu quân thù
Từ ngày chinh chiến mùa thu
Nguời quê c̣n nhớ người chăng
V́ ai vào chốn tử sinh, chiến trường quên thân ḿnh
Nguời về có nhớ thương binh
Tôi về tôi nhớ chiều xanh ra nơi sa trường
Và ngày, và ngày tôi đă bị thương
Thân tàn nay sống hậu phương ai ơi bên người“
Ba má anh thấy tôi có ḷng như vậy nên cả nhà cảm động lắm. Thành kiến dân Sàig̣n không c̣n ám ảnh bà nữa. Anh kể lại trân đánh ác liệt khi đơn vị rút từ biên giới về đến Kiến Phong - Hồng Ngự và anh bị thương ở đó. Đệ tử đi cạnh anh chuẩn úy mới tốt nghiệp ra trường chua đầy một năm nầy, thương thay lảnh đạn dùm anh và gục chết. Một viên đạn xuyên cùi chỏ chạy luôn ra ngoài nằm kẹt bên hông phía trái của anh và nằm ĺ không chịu ra. Anh được chở về bệnh viện Cần Thơ. Ai cũng nói anh được ơn trên che chở, lúc bị thương đă được cáp tốc đưa ngay về Quân y viện. Nếu đạn xuyên trúng chỗ khác hoặc đạn chạy sâu vô một chút nó sẽ thay đổi cuộc đời anh rồi: một là anh bỏ mạng hai là bại liệt. Anh bạn cùng khóa với anh ở vùng Bà Chiểu đă thành phế nhân nàm một chỗ bỏ lại vị hôn thê chờ đợi mấy năm chưa mặc áo cưới. C̣n anh được giải ngũ ngay khi ra Hội đồng y kha xét duyêt vết thương với cánh tay “cáng vá“. Bây giờ qua một đêm tôi lưu lại thăm gia đ́nh thương binh, hôm sau chàng đưa tôi ra bến xe về lại Sàig̣n. Anh nhắn nhũ tôi:
-Thứ hai anh đi tái khám xong anh lên thẳng Sàig̣n thăm gia đ́nh và thăm em.
-Tay anh c̣n yếu, anh đi có vững không?
Thanh bật cười lớn trưóc câu hỏi ngây thơ lo xa nầy:
-Em v́ anh mà lặn lội xuống đây nổi tại sao anh không đi thăm em được. Tay bị thương chớ đâu phải chân đau mà không đi được cô nương. Nếu dời được ngày tái khám là hôm nay anh đi cùng với em về Sàig̣n rồi.
Anh đưa tặng tôi một bản nhạc của Trịnh Công Sơn mà anh rất thích và hôn nhẹ lên trán để chia tay. Bản nhạc nầy anh đă mua trước khi lên đường để đêm đêm lấy ra hát đở nhớ người yêu. Lên xe tôi th́ thầm những lời nhạc tưởng chừng anh đang hát cho tôi:
“Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
tóc em từng sợi nhỏ
rớt xuống đời làn sóng lênh đênh
Gió sẽ mừng v́ tóc em bay
Cho mây hờn ngủ quên trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc về chốn xa xôi
Nắng có c̣n hờn ghen môi em
Mưa có c̣n buồn trong mắt trông
Từ lúc đưa em về là biết xa ngh́n trùng“
Thanh Thản Nhiên
* Cù lao Giêng có người c̣n gọi là Cù lao Ven tùy mỗi nơi mỗi
thích. Cù lao bao bọc bởi ba làng nhỏ:Tân Long, Tân quới và Tân Huề.
Qua đ̣ là gặp ba làng nầy liền nhau.
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
Remember!
Cánh chim non
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Tướng giữ thành
Những tử sĩ không cần ai gọn hồn
Viết về những anh hùng trong tù cải tạo
Tuyển tập tháng Tư đen
Quốc Hận và tội ác CS
I’ll be home for Christmas
Kư ức về Hoàng Sa và HQ10
Vợ hiền
Dạy con
Lễ hội sinh
nhật
Chọn lựa
BS Đặng
Tuấn Long
Nhạc vàng kho tàng âm nhạc Việt Nam
Bài ca
kinh hoà binh
Môt thoáng ngậm ngùi
Đường về
không xa
Năm
mươi hai năm hội ngộ
Người tù chung thân vượt ngục
Vá đường
Chăn gà
Một người
làm quan
Tôi xin đưa em đến hết cuộc đời
Thuyền đi đâu, về đâu?
Chiếc đàn piano màu gụ đỏ
Hữu tâm, vô tâm
Mẹ
cài cho con đóa hồng
Những mùa Trung Thu
Thầy Trân
Tháng Tư
nhớ bạn
Trại Thanh Cẩm và gịng sông Mă
Trái
tim Bồ Tát
Người Hạ Sĩ
Nhứt
Lá thư
t́nh trong cặp
Người
pháo binh già...
Thức
trắng đêm nay!
Mặt trận
Xuân Lộc - Sư Đoàn 18 BB - Tuyến thép
Mừng Phật Đản, chúng con ca vui đón chào
Làm việc cho
Tín Nghĩa Ngân Hàng 1970-1973
Người chiến sĩ không quân phục
Tôi cưới vợ
Buổi họp mặt vui vẻ
Cơi bụi hồng
Chiều
buồn biên giới
Mùa đi tù!
Nếu
có thể đi về quá khứ, tôi sẽ thăm đất nước
tôi
Người Mẹ thời chiến
Má tui
Các phi vụ nhớ đời - 44 năm nh́n lại
Người nữ tu trong cô nhi viện Pleiku
C̣n
thương rau đắng …
Ngày lễ Mẹ
Tâm thư người bạn trẻ 9X về ngày 30/4
Yểm Trợ Hạm Cần Thơ HQ 801: Không bỏ anh em
Mai vàng nở muộn
Người về có nhớ thương binh?
Từ những trang thơ
Tự tử
đi anh em! Tao không đầu hàng!
Chuyện
trên QL 20
Phóng sự cộng đồng hậu duệ VNCH
Mùa
xuân xứ người, mùa quốc nạn xứ ta
Tôi viết cho anh hùng Lư Tống
Bỗng
dưng anh tới
Để nhớ một
thời...
Những ngày cuối cùng của cuộc chiến
Trong
nỗi khốn cùng
Giờ
phút cuối cùng
Quảng Trị đất đợi về
Phụng Dực, trận đánh để đời
Buổi họp mặt vui vẻ
Trạm cuối
cuộc đời
Nhớ nhà
Khép lại
núi rừng
Dưới bóng mát của lá cờ "Ba Que"
Nhức nhối
con tim
Trái tim cao cả
Hạt tình
hồi sinh
Hai con khỉ già
T́m chốn
thanh b́nh
Đêm xuân Đà-Lạt
Chuyện hai người phi công VNCH và Bắc Việt
Đại gia ở Mỹ
Chỉ c̣n nỗi
nhớ
T́nh huynh đệ trong một thời binh lửa
Tàn một
cuôc chơi
Sự ra
đời của bài hát "Thuyền Viễn Xứ"
Việt cộng: Ngụy, Ác
và Hèn Hạ!
Phi vụ "Ong
Chúa" 14-4653 cuối cùng
Một cái Tết khó quên
Tr/Tá Lê Văn Ngôn trấn thủ Tống Lê Chân
như thế nào?
Vơ Ân và tôi
Người thiếu phụ ôm cốt chồng ...
Cựu DB
Lý Quý Chung, một người khách đặc biệt
Hạnh Phúc…
Rơi
Bông Mồng Gà
Rồi
người lính có về không?
Tạ ơn Thiên Chúa !
Tuổi mực tím trong thời ly loạn
Sao mà mít
ướt!
Những chuyện ngày xưa
Chân dung
người lính VNCH
Con chuột
Cuối nẻo đường đời
Ngậm đắng nuốt cay
Những muà xuân năm
cũ
Ơn đời chứa
chan
Câu truyện t́nh trong quân ngũ
Trong
lâu đài kỷ niệm
Người nữ tù và giải Nobel
Đùa của tạo
hoá
T́nh anh em
Họp mặt “Về Đây Anh” và Cọp Biển
Hy sinh và mờ nhạt
Âm nhạc miền Nam và
những ngày xưa thân ái
Mẹ Nấm và các bà mẹ Việt Nam
Không quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Con c̣n
nợ ba
Cái bằng... lái xế !
Một Trung đội Trưởng Nghĩa Quân
Vài kỷ niệm với thầy Nguyễn Văn Trường
Con búp bê
của mẹ
Sự
c̣n mất của một người em
30 Tháng 4 và tiếng chó sủa đêm phía sau nhà
Ngụy
Tháng Tư
ngậm ngùi
Người khôn "Đi học" - thằng ngu dại đời
Giờ phút cuối cùng của một đơn vị QLVNCH tại
Sài G̣n
Không quên ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – 1975
Cha Tôi, chết không cần quan tài
Cô
Giáo Ngụy Người Huế
30 tháng Tư: chuyện quên, chuyện nhớ
40 năm (1978-2018) nhớ lại chuyến vưọt
biển...
Huế, tôi và
Mậu Thân
Hương
1
đồng giấy, 7 đồng phở
Vui buồn với UH1
H́nh-tượng người LÍNH qua ḍng nhạc Việt
Khoe chữ
Chiếc áo bà ba In h́nh chữ Hỷ
Chiện khó tin mà có thiệt....
Truyện hai h́nh ảnh một đời người
Có đêm nào buồn bằng Đêm Ba mươi
Nén hương
ḷng
cho một người vừa đền xong nợ nước
Tiễn đưa nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông
Tiếng ngáy làm tôi yên tâm
Đêm xuân nào tôi đến thăm anh
Quê
hương của tôi
Chim trời
bạt gió
Trang nhà Hà Mỹ Nhan
Nó và biến thiên cuộc đời
Có những
mùa xuân
Chuyện người tóc bạc sớm
Trang nhà Hà Mỹ Nhan
Các
ngày tết ở VN trong năm
Nói
chuyện về con chó nhân năm Mậu Tuất
Những người lính Dù bị lăng quên
Gói
trọn mảnh t́nh quê vào đ̣n bánh tét....
Người đưa thư
Danh Tướng Ngô Quang Trưởng và Tôi