BÀI T̀NH CA NGÀY ĐÓ

Cứ mỗi lần nghe một ca sĩ hay một người nào đó hát bài “Tôi đưa em sang sông” là ḷng tôi trĩu nặng u buồn, đớn đau, nuối tiếc cho một cuộc t́nh sớm vội bay xa.

Tôi đưa em sang sông
Chiều xưa mưa rơi âm thầm
Sợ bến đất lấm gót chân
Sợ bến gió buốt trái tim…


Bài hát mà Phương thường ôm đàn hát cho tôi nghe vào những ngày hai đứa c̣n yêu nhau tha thiết.
Kỷ niệm ngày xưa tưởng đă ngủ yên trong tiềm thức, tưởng đă phôi phai theo gịng đời trôi nổi, tưởng đă xa xôi như đôi bờ đại dương ngăn cách. Nhưng không, những nhớ thương vẫn c̣n măi trăn trở trong hồn tôi không bao giờ xóa mờ được.
Gia đ́nh tôi thuở đó sống ở đường Trần Tấn Phát, một con đường ngắn nằm giữa hai đường Duy Tân và Hai Bà Trưng, gần Tân Định. Từ nhà tôi có thể dùng con đường tắt đi qua đường Duy Tân, nhà Phương ở đó. Phương là bạn của chị Thu Hương tôi, chỉ là bạn thường thôi v́ hai người tánh t́nh khác hẳn nhau. Chị Hương hoạt bát, thích nhộn nhịp c̣n Phương th́ trầm lặng, đăm chiêu, có nụ cười ưu tư xa vắng với khuôn mặt hiền lành dễ mến.
Một hôm chị tôi mở “bal” tại nhà. Bạn bè tới thật đông, thật vui nhộn. Tiếng cười nói, tiếng nhạc ầm ỹ làm tôi nhức đầu khó chịu, tôi bỏ đi lên lầu. Đứng ngoài balcon tôi nh́n lên bầu trời, vầng trăng hạ tuần nhạt nḥa yếu ớt như e thẹn v́ không đủ sức chống chọi lại với ánh đèn điện sáng choang dưới mặt đường.
Tôi buột miệng:
- Thật tội nghiệp cho vầng trăng
- Em tội nghiệp cho ai vậy Thảo?
Tôi giật ḿnh quay lại xem ai vừa hỏi, th́ bắt gặp ánh mắt dịu dàng và nụ cười thân ái của Phương.
Tôi bẽn lẽn nói:
- Em nói bâng quơ vậy thôi, sao anh không ở dưới chơi cho vui ?
- Anh chiều ư bạn bè chớ anh không thích hợp với không khí đó. Anh biết em cũng vậy khi nh́n thấy em bỏ đi lên lầu. Thảo à, anh thấy em u buồn, lặng lẽ, h́nh như em có tâm sự ǵ phải không?
- Dạ không, em có tâm sự ǵ đâu. Em chỉ thấy ḿnh có chút suy tư trong cuộc sống, chút bi quan về tương lai vậy thôi.
Phương nh́n tôi rồi lắc đầu:
- Không nên như thế đâu em. Em c̣n nhỏ, chỉ nên lo học hành, vui vẻ yêu đời, nh́n về tương lai bằng đôi mắt lạc quan. Em suy tư sầu muộn như vậy ảnh hưởng không tốt cho cuộc đời em sau này. Em có tin điều đó không?
- Em không tin điều đó. Em nghĩ rằng con người ai sinh ra cũng đă có số mạng sẵn rồi. Việc vui vẻ hay ưu tư ǵ cũng không thay đổi được số mạng đâu anh.
Phương nh́n vầng trăng cuối thu bàng bạc, u buồn lạnh lẽo và nói:
- Có lẽ em thích hợp với vầng trăng kia Thảo ạ. Phải chi ba mẹ em đặt tên cho em là Thu Nguyệt tốt hơn là Thu Thảo, cỏ mùa thu.
Tôi vội cải chính:
- Không phải, là cỏ úa mùa thu.
Phương bật cười lớn, tôi thấy ḷng cũng vui vui.
Sau buổi tối đó tôi cảm thấy Phương và tôi rất hợp ư nhau, chúng tôi trở lên thân thiết hơn. Phương thường đến nhà tôi hơn, không phải v́ chị Hương mà v́ tôi. Anh tỏ ra quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho tôi đủ điều. Có khi Phương ở lại rất lâu giúp tôi giải một bài toán hay dịch giùm tôi một đoạn Pháp văn.
Những ngày cuối tuần Phương đến xin phép mẹ chở tôi đi lễ nhà thờ. Thay v́ đi lễ nhà thờ Tân Định gần nhà, chàng chở tôi đi lễ nhà thờ Đức Bà, dưới Sàigon. Sau lễ Phương thường đưa tôi đi ăn kem ở Lan Phương hay Givral. Có khi chúng tôi ra bến Bạch Đằng xem cảnh sinh hoạt trên sông nước, nh́n những chuyến tàu Hải Quân sắp sửa rời bến với những chàng thủy thủ oai hùng đang chuẩn bị cho một chuyến hải hành bảo vệ non sông, tổ quốc. Cũng có khi chàng đưa tôi đi xem phim ở Rex, ở Eden hay Đại Nam.
Dần dần chúng tôi cảm thấy không thể thiếu nhau, không thể xa nhau được. T́nh yêu êm ái đi vào đời đôi đứa nhẹ nhàng nhưng rất đậm đà, tha thiết.
Phương mồ côi cha mẹ, sống với người cô ruột không có con cái trên đường Duy Tân. Ngôi nhà rất rộng và vắng vẻ. Cô chàng suốt ngày cứ lẩn quẩn trong pḥng đọc kinh, đọc sách, chồng cô thường đi công tác. Cuộc sống của Phương thật cô đơn, lặng lẽ, nên ngoài giờ học chàng chỉ biết ôm đàn hát, như gởi gấm tâm tư vào những lời t́nh buồn mênh mông, xa vắng.
Có những buổi trưa tôi sang nhà Phương, hai đứa dắt nhau đi lang thang dưới hàng cây bóng mát hoặc ngồi nghe Phương đàn hát. Giọng chàng trầm ấm, ngọt ngào làm tâm hồn tôi bâng khuâng xao xuyến, đôi khi muốn khóc v́ lời hát của những bài t́nh ca dang dở:

Em c̣n nhớ anh nói rằng
Khi nào em đến với anh
Xin đừng quên chiếc áo xanh…
Em ơi, có hoa nào không tàn
Có màu nào không phai
Như màu xanh ái ân…
Ta quen nhau mùa Thu
Ta thương nhau mùa Đông
Ta yêu nhau mùa Xuân
Để rồi t́nh tàn theo mùa Xuân
Người về lặng lẽ sao đành?...


Tâm hồn tôi có đôi chút lăng mạng, thích nhạc buồn, thích màu tím cô đơn, sầu mộng. Phương mua tặng tôi một chiếc áo dài màu tím, mỗi lần đi chơi với chàng tôi đều mặc nó và Phương rất vui khi nh́n thấy thế.
Thời gian lặng lẽ trôi, chúng tôi đă sống qua những ngày tháng yêu đương thơ mộng, đầy ắp kỷ niệm êm đềm.
Mùa hè năm ấy, khi tôi sắp sửa thi Tú Tài 2 th́ Phương phải lên đường tŕnh diện Trường Bộ Binh Thủ Đức để nhập ngũ. Đêm tiễn đưa buồn năo nuột, cuộc chiến nầy diễn ra dai dẳng chưa biết bao giờ mới kết thúc.Từng lớp trai nối tiếp nhau lên đường, Phương cũng như bao nhiêu người trai khác lên đường theo tiếng gọi núi sông. Đêm cuối cùng Phương đưa tôi vào pḥng trà International để nghe Việt Ấn hát. Chàng ca sĩ nay có gương mặt đen đen, không đẹp trai nhưng có giọng hát thật tuyệt vời. Một sự trùng hợp đáng nhớ v́ đêm ấy Việt Ấn lại ca đúng bài “ruột” của Phương, bài “Tôi đưa em sang sông”.
Tôi nhắm mắt lại, không nh́n lên sân khấu. chỉ để hồn ḿnh ch́m mênh mông trong giọng hát trữ t́nh, nồng ấm của ai đó, của Việt Ấn hay của Phương, tôi rất mơ hồ.

Hôm nao em sang ngang
Bằng xe hoa hay con thuyền?
Giờ phút cuối đến tiễn em
Nh́n xác pháo vướng gót chân
Gót chân ngày xa xưa
Sợ lấm trong bùn khi mưa…

Hồn tôi bay cao theo từng âm thanh, từng nốt nhạc. Chợt có một bàn tay nhè nhẹ đặt lên tóc tôi. Mở mắt ra, tôi thấy Phương đang nh́n tôi, gương mặt chàng đầy xúc động, và tôi thấy một chút long lanh trong mắt chàng. Phương đúng dậy lấy áo khoác lên tôi và nói:
- Thôi ḿnh về đi em, khuya lắm rồi, mai em c̣n đi học và anh chuẩn bị hành trang để lên đường.
Tôi ngoan ngoăn đứng lên theo chàng. Hai đứa im lặng đi bên nhau, gió đêm thổi về làm lạnh giá hai tâm hồn trong giờ ly biệt. Ngàn câu muốn nói nhưng chẳng thành lời, tà áo tôi bay quấn quưt chân chàng như t́nh chúng tôi muôn đời c̣n lưu luyến bên nhau.
Chàng đi rồi tôi trở lại với sinh hoạt của ḿnh. Tôi cố miệt mài trong sách vở để lấy cho được mảnh bằng Tú Tài 2. Phương thường nói với tôi :
Em phải cố gắng học, phải có nghề nghiệp vững chắc để sau này c̣n nuôi con, v́ t́nh h́nh đất nước thế này chắc anh sẽ phải vào lính. Nếu anh có mệnh hệ nào em có thể tự nuôi con lấy”.
Ôi thật là đớn đau, lời nói của chàng như xé nát tim tôi, chúng ta sinh ra trong thời khói lửa, tội nghiệp biết bao nhiêu !
Rồi ngày đó cũng đến. Tôi đậu được Tú Tài 2 và sau đó ít lâu Phương cũng măn khóa ra trường. Chàng được về phục vụ tại Sư Đoàn 7 Bộ Binh thuộc Quân Đoàn 4. Chàng nói nơi chàng đóng quân rất gần Saigon, có dịp chàng sẽ về thăm tôi.
Thời gian này tôi đă vào Đại Học nên th́ giờ thong thả hơn lúc học thi năm cuối ở Trung học. Mỗi tuần tôi viết cho chàng một lá thư dài nặng niềm thương nhớ, c̣n thư chàng th́ trái lại, rất ngắn, rất vội vă như chẳng có th́ giờ để viết. Có khi chàng nói đang hành quân ở G̣ Công, có khi nói vừa đánh nhau ở Kiến Ḥa, có khi ở Mỹ Tho hay đang dừng quân ở một thôn trang nào đó. Ôi thương làm sao, đời lính gian khổ, nguy hiểm không cùng, nhưng đẹp như một bài thơ.
Những tháng năm dài đằng đẵng như thế tôi cứ vọng tưởng trời xa để nhớ, để thương, để chờ, để đợi và xót xa cho cuộc t́nh đôi lứa. Để cho chúng tôi được “danh chánh ngôn thuận” hơn, mẹ tôi và cô chàng quyết định tổ chức lễ đính hôn cho chúng tôi. Lần đó Phương về phép, lễ đính hôn của chúng tôi được diễn ra trong không khí gia đ́nh rất đơn giản. Nh́n Phương trong bộ quân phục tôi thấy chàng thay đổi nhiều, anh sinh viên hiền lành ngày nào bây giờ đă chững chạc, đứng đắn, phong trần, mang nét kiêu hùng của người trai thế hệ.
Tôi nh́n chàng:
- Anh măi là Phương của em chứ?
- Từ lâu, bây giờ và măi về sau anh vẫn là của em, đừng nghĩ vẩn vơ nữa em.
Phương ṿng tay ôm vai tôi, giọng chàng thấp xuống:
- Em biết không, có những đêm nơi tuyến đầu nh́n vầng trăng khuya anh nhớ em tha thiết, nhớ em đến tan nát cả ḷng. Anh ước ǵ được bay về bên em, ôm em trong ṿng tay để nghe em kể lể bao nỗi nhớ niềm thương …
Tôi nghẹn ngào xúc động gục đầu vào vai Phương. Chàng ở nhà được một tuần rồi lại trở về đơn vị tiếp tục đời sương gió.
Thế là tôi bắt đầu cuộc đời chinh phụ. Đêm đêm nh́n những ánh hỏa châu lập ḷe trên bầu trời ngoài ven đô, nghe tiếng súng vọng về từ xa xa mà nhớ thương ngựi ngoài chân mây đầu gió.
Mỗi chiều chúa nhật đi lễ nhà thờ tôi cầu nguyện cho chàng được b́nh yên nơi trận tuyến, cầu xin Chúa thương xót chúng tôi, thương xót cho những cuộc t́nh xa xôi v́ chinh chiến. Mỗi đêm nghe chương tŕnh Dạ Lan gởi cho các anh ngoài tiền tuyến mà tôi cảm thấy như chính ḿnh đang gởi tâm sự đến chàng.
Tôi cũng thường lui tới thăm cô của chàng và tâm sự với cô, những lúc buồn nhớ chàng. Gần một tháng rồi cả cô và tôi không nhận được tin tức ǵ của chàng, một già một trẻ rất lo lắng, hoang mang, hồi hộp.
Một buổi tối đang ngồi nói chuyện với cô ở nhà chàng th́ có tiếng chuông ngoài cửa reo. Cô chàng ra mở cửa, môt anh lính bước vào và lễ phép hỏi:
- Thưa bà đây có phải nhà Thiếu Úy Phương không ạ?
- Đúng rồi, cậu. Cậu là bạn của cháu à? Cháu c̣n ở ngoài đơn vị chưa về.
Anh lính cúi đầu.
- Xin bà cho mở cửa lớn hơn giùm ạ.
Cô chàng ngơ ngác nhưng cũng nghe lời mở thêm một cánh cửa cho lối đi rộng hơn.
Tôi linh cảm như có điều chẳng lành. Anh lính quay lưng lại, ra dấu chi đó. Tôi nh́n ra ngoài thấy mấy anh lính đang khiêng một chiếc quan tài trên có phủ lá Quôc kỳ đi vào và đặt xuống giữa nhà.
Cô chàng lắp bắp:
- Cái… cái… ǵ…đây? Ai…ai…vậy. Trời ơi không lẽ….
Anh lính buồn buồn nói:
- Thưa bà, đây là Thiếu Úy Phương. Thiếu Úy đă hy sinh và v́ không liên lạc được với gia đ́nh nên theo địa chỉ trong hồ sơ chúng tôi xin đưa Thiếu Úy về nhà..
Nghe xong mắt tôi tối sầm lại, tai tôi ù đi, tôi thấy đất dưới chân ḿnh sụp xuống. Tôi cố bước tới chiếc quan tài nhưng không thể nào nhấc chân lên được, chân tôi như bị đóng cứng xuống mặt đất, tim tôi như bị đâm thủng một nhát quá đau, quá sâu, toàn thân tôi như chết lịm.
Măi đến khi tôi nghe tiếng cô chàng kêu khóc :
- Trời ơi! Phương ơi. Con không thể chết như vậy, con không thể bỏ cô một ḿnh. Trời ơi…
Lúc đó chân tôi mới nhấc lên được và bước tới ôm chiếc quan tài, nhưng đầu tôi bỗng đập vào đó và tôi ngất xỉu không c̣n biết ǵ nữa.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi nghe nhiều tiếng ồn ào. Mở mắt ra , nh́n thấy mẹ tôi đang đứng bên giường nh́n tôi thương hại. Mẹ vuốt tóc tôi và
nói:
- Con khỏe rồi hả? Ráng b́nh tỉnh nghe con.
Tôi vội bước xuống giường, chạy ra pḥng khách nơi đặt chiếc quan tài. Tôi quỳ xuống đó, quỳ măi không biết bao lâu, không một giọt nước mắt nào rơi xuống. Tôi nh́n trân trối vào chiếc quan tài. Trời ơi, sự thật có thể tàn nhẫn và phũ phàng với tôi như thế này sao? Chàng đă nằm xuống vĩnh viễn, muôn đời, ngàn thu không bao giờ trở dậy. Tôi thấy ḿnh tê dại, ngu ngơ v́ nỗi đau đớn tột cùng đang tàn phá óc, tim tôi.
Tang lễ Phương có sự tham dự đông đảo bạn bè của Phương và tôi. Ai cũng bùi ngùi, xót xa, thương cảm cho một người bạn bao năm thân thiết, cho một ngựi trai trẻ đă vội buông rời mộng ước của tuổi đôi mươi, bỏ lại người t́nh với bao nhiêu đắng cay, đổ vỡ.
Phương được an nghỉ nơi nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi. Cô chàng đă mua sẵn ba mộ huyệt cho gia đ́nh, nhưng không ngờ người trẻ nhất lại nằm xuống trước nhất.
Bây giờ tôi lại bước vào đời quả phụ, chưa làm vợ đă làm quả phụ thật bi đát tang thương làm sao!
Những ngày chúa nhật tôi đến nghĩa trang thăm chàng với những bó hoa màu tím. Màu tím là màu của t́nh yêu mộng mơ hay màu của dở dang? Nhưng dù thế nào tôi vẫn yêu nó, vẫn gắn chặt và gần gũi nó như bạn tri âm.
Tôi ngồi hàng giờ bên mộ Phương, tôi tâm sự với chàng, kể về những kỷ niệm thân ái ngày nào. Tôi như c̣n nghe đâu đây hơi thở của chàng, những lời nói yêu thương tha thiết, tôi như c̣n nh́n thấy nụ cười và gương mặt đa t́nh say đắm ḷng người của chàng.
Vậy mà tất cả đă xa rồi, đă nằm sâu dưới ḷng đất kia. Người con trai ấy đă mang đi tất cả mộng ước của đời tôi, đă mang đi tất cả t́nh yêu nồng thắm của tôi vào thiên cổ. Rồi thi thể anh sẽ thành cát bụi, sẽ biến vào hư ảo, sẽ xa rời vĩnh viễn vào cơi miên trường, nhưng t́nh yêu ḿnh có thể tan biến được không anh?
Tôi lau chùi bụi bặm bám trên mộ chàng. Nghĩa trang về chiều tiêu điều hiu hắt, đâu đây một con chim vỗ cánh bay ngang buông tiếng kêu buồn năo nuột. Tôi rùng ḿnh có cảm giác như linh hồn ai đó buông tiếng ḷng xót xa ai oán. Ôi những chiều xưa ta tha thiết bên nhau, sao chiều nay em bơ vơ cô lẻ giữa chốn này.
Tôi đặt tay lên mộ chàng, nh́n ảnh chàng trên mộ bia bao nhớ thương tràn ngập đổ về. Tôi chợt nhớ tới bài hát được viết cho một chiến sĩ anh hùng đă nằm xuống:

Anh nằm xuống như một lần vào viễn du, đứa con xưa đă t́m về nhà…
Rồi nằm xuống không bạn bè, không có ai.
Không có ai từng ngày, không có ai đời đời ru anh ngủ.
Mùa mưa tới trong nghĩa trang nầy có loài chim thôi.
Bạn bè c̣n đó anh biết chăng anh?
Người t́nh c̣n đây anh nhớ không anh?
Bạn bè rồi xa, người t́nh rồi quên…
Xin cho một người vừa nằm xuống thấy bóng
Thiên Đường cuối trời thênh thang.


Bạn bè rồi sẽ xa anh nhưng tôi sẽ không bao giờ quên anh, không bao giờ quên được cuộc t́nh đầu đời đầy nước mắt này.
Tôi thẫn thờ lê bước rời nghĩa trang, đón một chiêc taxi đi xuống nhà thờ Đức Bà. Quỳ trong Vương Cung Thánh Đường, thánh lễ chiều đông nghẹt người mà sao tôi cảm thấy quá cô đơn. Tôi chắp tay cầu nguyện:
- Lạy Chúa, xin cứu giúp con, cứu giúp một tâm hồn đang đớn đau, oằn oại. đang tan tác ră rời. Xin cho con đủ can đảm và nghị lực để vượt qua giai đoạn này. Chúa ơi! Chúa ơi!
Nước mắt tôi tràn ngập bờ mi, tâm tư tôi tràn đầy uất nghẹn …
Tan lễ tôi lang thang một ḿnh trên những con đường ngày xưa đầy kỷ niệm. Tôi cứ đi, đi măi, chân tôi tê buốt, đau nhức.
Tôi không biết là ḿnh đă đi qua mấy con đương rồi. Tôi nhớ ḿnh có đi qua rạp Rex, quán kem Givral, Lan Phương, nhưng tôi không c̣n thích ăn kem hay xem phim nữa, bước chân tôi cô độc, nặng nề gơ nhịp trên hè phố. Một mănh lực nào dẫn dắt tôi đi đến và dừng lại trước pḥng trà International, không ngần ngại tôi bước vào dù chỉ có một ḿnh.
Pḥng trà chưa đông lắm, tôi thấy cái bàn ở góc kia là nơi ngày xưa tôi và Phương từng ngồi c̣n trống, tôi bước tới và ngồi vào đó. Sau khi kêu nước uống tôi viết một mảnh giấy yêu cầu ca sĩ Việt Ấn hát bài “Tôi đưa em sang sông”. Tôi phải chờ sau mấy bài hát mới thấy người ta giới thiệu tới bài đó.
Tôi ngồi im lặng, nhắm mắt lại khi người ca sỉ cất tiếng hát. Giọng ca trầm buồn, nồng nàn như giọng của chàng ngày nào bên tôi, tôi nghĩ đó là lời Phương hát chứ không phải ca sĩ hát.
Tôi thấy ḷng ḿnh chùng xuống, mơ hồ, nửa hư nửa thực. Chàng đă về cùng tôi trong đêm nay, đang đưa hồn tôi vào cơn mê bồng bềnh, lênh đênh trong cung đàn xa vắng.
Một giọt nước rơi xuống bàn tay tôi, tôi biết là ḿnh đang khóc. Tôi đă trở về thực tế, nhưng tôi không mở mắt ra vẫn giữ nguyên tư thế đó rất lâu, rất lâu. Măi đến khi tôi cảm thấy như có hơi thở nhẹ nào đó rất gần, tôi mở mắt ra và bắt gặp khuôn mặt một thanh niên khá phong nhă, lịch sự.
Anh ta nhỏ nhẹ nói:
- Thưa cô, tôi có thể mời cô nhảy với tôi bản này được không?
Tôi lấy khăn lau nước mắt và lắc đầu:
- Cám ơn anh, nhưng tôi phải về nhà v́ trễ rồi, mẹ tôi đang mong.
Tôi rời pḥng trà khi thành phố Saigon đang rộn rịp với sinh hoạt về đêm.
Gió từ bờ sông thổi vào làm tôi se lạnh nhưng không bằng cái băng giá giữa tim tôi. Từng cặp t́nh nhân d́u nhau qua trước mắt, khiến tôi càng nhớ chàng da diết. Giờ này linh hồn anh đang lang thang ở một cơi mịt mù, mông lung nào đó có hiểu, có biết cho em không hở Phương? Anh đă lỗi hẹn, anh tệ lắm đó. Anh hứa không bao giờ làm em buồn, làm em khóc, vậy mà anh đă quên hết rồi.
Bước chân tôi đă đi xa vũ trường mà bên tai như c̣n văng vẳng những lời hát nhức buốt con tim:

Nếu tôi đừng đưa em
Th́ chắc đôi ḿnh không quen
Đừng bước chung một lối về
Có đâu chiều nay tôi buồn.

Phải rồi, nếu ngày ấy anh đừng đưa em đi về mỗi chiều chúa nhật, nếu ta đừng quen nhau, nếu ta đừng yêu nhau th́ giờ đây em đâu buồn, đâu đớn đau cho cuộc ly tan này.
Đêm Saigon vẫn tưng bừng, quyến rũ, tràn ngập tiếng cười, niềm vui, ai biết đâu có một người con gái đang lạc lơng, đang chơi vơi, đang ch́m đắm trong nỗi buồn thiên thu, vạn kỷ.

Vi Vân
California.








 

 


VĂN CHƯƠNG

Cây viết Bất Khuất

Đời người như thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng ḿnh
Hai h́nh ảnh - một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè không thể quên !
Họp mặt
Những cái tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh của 5 ngày t́m về một thời tuổi trẻ  
Kỷ niệm Quân trường: Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng chúng tôi
Bài thơ trên đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây Du Hí truyện
Làm trong sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên


Bài vở cũ 2013 
Bài vở cũ 2012


Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của người lính chết trẻ
Chữ tín  
Chọn Năm Căn  
Nỗi bất hạnh đời tôi  
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng  
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường  
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974  
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004  
Bạn bè  
Tấm thẻ bài  
Ngôn ngữ lính tráng Sài G̣n xưa  
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động Quân Biên Pḥng  
Hương Tràm Trà Tiên  
Người cựu chiến binh già  
Tàn cơn binh lửa  
Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ - Ngọn Cờ Đại Nghĩa  
Chuyện một lá cờ
Cờ vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều bên ghềnh thác Niagara  
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân? 
Nhật kư trên tiền đồn Do Thái
Tảo một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên 
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài G̣n thời lính tráng  
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ  
Mùi áo lính  
Ôi! Chareles  
Vở mănh tinh cầu
Chúng tôi mọc rễ và yêu thương...  
Thủ Đức - Một thời khó quện  
Ba Tôi, Người Lính VNCH  
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt   
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ  
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường  
Hoài niệm  
Những v́ sao của một thời tuổi thơ  
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt  
Một chút mặt trời...  
Trốn trại  
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa sim  
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon 
Cho cuộc t́nh đầu  
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne 
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến 
Một kỷ niệm xa xưa  
Bố tôi, người lính Việt Nam Cộng Ḥa  
Điệp vụ U2  
Vụ tấn công USS Liberty  
Ngày 19 tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH  
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49  
Cha là niềm tự hào của Con
Vượt qua khỏi con Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn muốn thay đổi thế giới
Người lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn  
Một thoáng qua hồn  
Ban Mê Thuộc - Ngày đầu ngày cuối  
Mênh mang mùi biển mặn  
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày đầu đời lính  
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Pḥng 213 
Chị hai  
Bóng ngả đường chiều
Bài thơ t́nh Thị Nở - Chí Phèo  
Giọt nước mắt... v́ niềm kiêu hănh  
Sức mạnh t́nh chiến hữu  
Những tản mạn về "Cố Vấn"  
Đuờng chinh chiến  
Chết tại Ban Mê Thuột  
Bài t́nh ca ngày đó   
Người trở lại Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê ḿnh
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dă Qùy của anh!
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Tháng Ba t́m về tử lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh ḿ và hoa Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng tuyến đầu
Đại Uư dũng cảm
Người Việt viết tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa, còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ v́ một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng: Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói chuyện ngựa
Xuân và người lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên đầu súng