Phạm Văn Thành
Tôi được đưa vào gần bờ. Biển không c̣n những con sóng cao bạc đầu
nữa, thay vào đó là những con thuyền gỗ sơn trắng xanh với hai bè
càng bằng tre đặc thù của dân đảo Phi. Sóng dạt nghiêng ngửa hai con
thuyền sắt từ trong bờ vươn ra đâm sầm lại, đầu cột ăn-ten là lá cờ
Phi luật tân, dưới hai cửa sổ buồng hoa tiêu là phần phật hai phiến
vải màu vàng đâm ra hai bên mạn thuyền. Càng đến gần, màu vàng như
càng bật phun ra những tia máu đỏ thẫm, như vẫy vùng trên mặt biển
xanh đang bắt đầu xám. Gần ba trăm con người hốt nhiên lặng người
thảng thốt. Đám trẻ măng sữa đen đủi khựng cảm xúc khi nh́n thấy
những khuôn mặt cha mẹ tự dưng như cứng lại, hầu hết đều lặng lẽ
khóc ; những giọt nước mắt không dễ hiểu đối vơí tuổi thơ chúng đang
mang.
Đàn người thoát chết trước đón đàn người thoát chết sau ! Đại dương
hùng vĩ lùi dần, vùng miền ngăn cách lùi dần, giọng nam giọng bắc
giọng trung … tự nhiên mất hẳn biên cương, chỉ c̣n là đàn người xúm
xít hỏi han, tay bắt mặt mừng, sụt sịt vắn dài lẫn trong tiếng đập
gió phành phạch của những lá cờ vàng đang ḥa trong tiếng sóng. Họ
tự nhiên chia chung một cảm xúc của người vừa biết ḿnh chính thức
mất nước. Họ t́m được đâu đó t́nh yêu khó diễn giải về một tổ quốc
nơi họ đă sinh ra, một đất nước mà họ ư thức rơ ràng rằng không c̣n
trở về được nữa. Họ hốt nhiên cảm thấy lá cờ vàng như gói linh hồn
quê hương của họ trong đó; họ mờ mờ nhận ra sự sống, sự tự do mà họ
đang vừa cầm chặt được, nó gắn bó mật thiết với lá cờ vừa trồi lên
từ đại dương cho họ bám vào trong cơn cuồng lũ đại hồng thủy. Lá cờ
ấy, từ đấy được họ gọi là Lá Cờ Của Tự Do.
Bạn không là chiến binh. Bạn cũng chưa bao giờ thấy những quan tài
chật cứng trên những quân xa vận tải GMC chạy hơ hăi trên những quốc
lộ miền Nam. Cạnh những quan tài phủ cờ vàng là những người cha mặt
khắc khổ im ĺm không c̣n nước mắt. Bạn chưa trong những đám tang
liên tiếp, mà những người thiếu phụ lăn lộn cả xuống mộ huyệt, khi
những tiếng súng vĩnh biệt vừa xé toang bầu trời, từng xẻng đất hất
xuống cỗ quan tài không một ṿng hoa, lá cờ vàng và những tia máu
thắm lạnh lùng cuốn lại trao cho người thiếu phụ đang c̣n đứa con
khát sữa, đang lăn lộn đ̣i lại cái mà họ không bao giờ muốn mất :
Chồng họ ! Con họ !
Bạn chưa từng xốn xang, khi đứng trước hàng ngàn ngôi mộ vừa mới
đắp, bóng cờ vàng lặng lẽ xếp thành những hàng dài bát ngát, chân mộ
có những đứa trẻ khóc ngất kêu lên những tiếng ba ơi lạc giọng; có
những người con gái tóc thề tay chân luống cuống một nhành hoa, lảo
đảo bước chân t́m huyệt mộ người yêu trong trời chiều gió lộng ! Bạn
chưa bao giờ thấy những đôi vai thanh xuân bé nhỏ ấy run lên từng
chập giữa trời trưa xao xác đâu đó tiếng dế rù ŕ t́nh tự, như một
lời kinh tận t́nh, bền bỉ …
Những người đă chết. Họ không chết v́ những sự tung hô. Không chết
v́ những lư tưởng cao xa huyễn hoặc. Họ chết chỉ v́ họ là một người
thanh niên, lớn lên giữa thời binh lửa, nhà cầm quyền bảo họ ṭng
quân th́ họ ṭng quân, không muốn cũng không được. Họ ngă xuống giữa
trận tuyến, chưa chắc ư thức của họ đă hiểu rằng HỌ LÀ NGƯỜI VỪA
CHẾT CHO SỰ TỰ DO CỦA XỨ SỞ. Họ chết b́nh thường, như hơi thở của
một con người, cuốn theo những đau đớn tột cùng cho những người ở
lại.
Những con người ở lại đó, 40 năm sau mới thật sự chín mùi cho một
nhận định về cái chết của những người lính miền Nam đă hy sinh trong
chiến tranh. CÁI GIÁ CỦA TỰ DO ! Bốn mươi năm sau cuộc chiến, con
người Việt Nam mới thật sự ư thức được để cúi đầu lặng lẽ tri ân
những người lính chết trẻ ấy.
Con người ta không ai là không sai lầm !
Con người ta , luôn luôn cần sự sám hối !
Thời gian đằng đẳng đă qua đi gần nửa thế kỷ. Thù hận ngỡ sẽ dễ tiêu
tan, nhưng sự thực lại không diễn ra như vậy. Thế hệ một chết đi,
thế hệ hai vẫn tiếp tục giữ kỹ trong ḷng, thế hệ ba cũng vậy. Tất
cả chỉ bởi chúng ta đă thiếu ḷng sám hối chân thực. Người lính miền
Bắc đă tận t́nh phá nát miền nam, v́ những chương giáo lư điên
khùng. Đă đến lúc cần tỉnh táo. Tỉnh táo cho em chúng ta, tỉnh táo
cho con cháu chúng ta.
Chúng ta sẽ măi măi lầm lũi trong vô vọng, khi cứ nhất nhất rằng lá
cờ mà chúng ta đă đứng chào, đă hướng trông lên nó mà chiến đấu
trong chiến tranh …là ta sẽ tôn thờ măi măi ! Đă đến lúc ta phải đặt
những câu hỏi nghiêm khắc cho chính chúng ta, rằng lá cờ đó đă từ
đâu đến ? Nó có thực sự là lá cờ giải phóng dân tộc hay không, hay
đó chỉ là một lá cờ đă được vận dụng khôn khéo để lùa dân ta vào
những chiến trường nồi da xáo thịt khốc liệt nhằm phục vụ cho quyền
lợi một đế quốc màu đỏ mang tên cộng sản và mang quyền lợi cho Trung
quốc khổng lồ ?
Các anh chị. Mười năm trước, 20 năm trước, bảo tôi viết những gịng
chữ này tôi sẽ không viết! Không viết v́ biết chắc chắn rằng các anh
các chị không bao giờ nghe những ǵ chúng tôi nói hay chúng tôi viết
! Bảy mươi năm ! Bốn thế hệ đă liên tiếp kế tục nhau trưởng thành
th́ lư lẽ truyền thông một chiều chắc chắn đă vững chăi như thành
đồng ! Nên chúng tôi chỉ c̣n cách duy nhất là t́m bom đạn để giành
lại quê hương đất nước, được phần nào hay phần nấy, thậm chí không
giành lại được cho dân tộc mảnh đất nào, chúng tôi cũng cam ḷng
chết bờ chết bụi bằng cái chết vô danh, cái chết của những người
được các anh các chị gọi là Bọn Phản Động Phá Hoại. Cung cách chết
ấy đúng thực là cung cách của người uống nước gịng Đồng Nai, nuốt
hạt cơm gịng sông Hậu để khôn lớn làm người.
…chúng ta đang có một cánh đồng bát ngát của tri thức mà ai cũng có
thể mở được nó ra, tận dụng và hưởng thụ. V́ cánh đồng tri thức bát
ngát ấy, hôm nay tôi dám viết những gịng chữ này, nhân danh một
người chiến binh chống cộng sản không quân phục c̣n sót lại của giai
đoạn 1980, trân trọng gởi đến các anh các chị lời chân thành mong
được nh́n thấy sự sám hối cao cả của các anh các chị, như chúng tôi
hằng luôn sám hối v́ đă để toàn vẹn đất nước rơi vào tay các anh các
chị; v́ đă để lớp đàn em tươi thắm phải giáp mũ kiếm đao bút sách
đâm sầm vào cuộc chiến đấu đầy cạm bẫy và muôn vàn sự đểu giả.
Sự sám hối ấy không phải với chúng tôi, không phải cho chúng tôi hay
cho những người lính miền Nam đă chết. Chúng ta đă đầu hai thứ tóc,
mặn nhạt đắng cay ắt rằng đă dôi dư để không c̣n muốn hơn thua với
nhau nữa làm ǵ. Chúng ta sám hối v́ đàn em chúng ta, v́ con cháu
chúng ta, v́ thế hệ tương lai bắt buộc chúng ta phải Sám Hối. V́ chỉ
có thật ḷng sám hối, chúng ta mới kết tụ lại được cùng nhau, mới
bảo vệ được giang sơn đang bấp bênh bên bờ vực tử sinh này.
Hăy can trường vượt qua chính ḿnh. Lá cờ vàng không có tội t́nh chi
cả. Lá cờ ấy không phải của ông Diệm hay ông Nhu ông Thiệu. Lá cờ ấy
là truyền thừa từ những vị vua anh hùng dân tộc Thành Thái - Duy Tân
... đă tung bay ngay tại thủ đô Hà nội, ngay khi Đệ Nhị Thế Chiến
chấm dứt, đế quốc Nhật trao trả độc lập cho Việt Nam với đại diện
chính thức là chính phủ Trần Trọng Kim. Lá cờ ấy hiền lành và đơn
độc, đă bị đàn áp dă man bởi chủ nghĩa quốc tế cộng sản cominter để
sau đó trương lá cờ đỏ đậm đà bản sắc Trung quốc lên, xô đẩy ba bốn
thế hệ thanh niên Việt nam vào chảo lửa chiến tranh đúng với phương
châm "Đánh Cho Đến Người Việt Nam Cuối Cùng"!
V́ danh dự của tiền nhân. V́ danh dự của con cháu chúng ta. Chúng ta
phải chiến đấu. Phải t́m lại với nhau để chiến đấu.
phạmvănthành
paris 30.10.2014
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của
người lính chết trẻ
Chữ tín
Chọn Năm Căn
Nỗi bất hạnh đời tôi
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng
40 Năm tỵ nạn... Nh́n lại đoạn đường
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004
Bạn bè
Tấm thẻ bài
Ngôn ngữ lính
tráng Sài G̣n xưa
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động
Quân Biên Pḥng
Hương Tràm Trà Tiên
Người cựu chiến
binh già
Tàn cơn binh lửa
Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ -
Ngọn Cờ Đại Nghĩa
Chuyện một lá cờ
Cờ
vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều
bên ghềnh thác Niagara
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
V́ sao tôi là Nữ Quân Nhân?
Nhật kư trên tiền đồn Do Thái
Tảo
một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài G̣n thời lính tráng
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ
Mùi áo lính
Ôi! Chareles
Vở mănh tinh cầu
Chúng tôi mọc
rễ và yêu thương...
Thủ Đức - Một thời khó quện
Ba Tôi, Người Lính VNCH
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường
Hoài niệm
Những v́ sao
của một thời tuổi thơ
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt
Một chút mặt trời...
Trốn trại
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa
sim
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon
Cho cuộc t́nh đầu
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến
Một kỷ niệm xa xưa
Bố tôi, người
lính Việt Nam Cộng Ḥa
Điệp vụ
U2
Vụ tấn công USS Liberty
Ngày 19
tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49
Cha là niềm tự
hào của Con
Vượt qua khỏi con
Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn
muốn thay đổi thế giới
Người
lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn
Một thoáng qua
hồn
Ban Mê Thuộc -
Ngày đầu ngày cuối
Mênh mang mùi
biển mặn
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày
đầu đời lính
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Pḥng 213
Chị hai
Bóng ngả đường
chiều
Bài thơ t́nh
Thị Nở - Chí Phèo
Giọt nước mắt... v́ niềm kiêu hănh
Sức mạnh t́nh
chiến hữu
Những tản mạn về "Cố Vấn"
Đuờng chinh chiến
Chết tại Ban Mê Thuột
Bài t́nh ca ngày đó
Người trở lại
Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê ḿnh
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối
cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dă Qùy của anh!
Chỉ c̣n là kỷ niệm
Tháng Ba t́m về tử
lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh ḿ và hoa
Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng
tuyến đầu
Đại Uư dũng cảm
Người Việt viết
tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa,
còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ v́ một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng:
Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói
chuyện ngựa
Xuân và người
lính Việt Nam Cộng Ḥa trong nhạc Việt
Xuân về trên
đầu súng