Tháng tư, tôi ngồi trong quán cà phê Starbucks
trên đường 20th của thành phố tôi cư trú. Tôi cúi xuống nhìn mầu cà
phê đen đặc, sóng sánh sót lại một ngụm trong chiếc ly giấy. Tôi cầm
chiếc ly chao nhẹ đi một chút, do dự chưa muốn ngửa cổ uống nốt ngụm
cuối cùng. Ngụm cà phê trông như ngụm nước mắt đen. Chao ôi nước mắt
đã có một lúc nào đó, ta ngửa cổ uống được cả ngụm
Tháng tư, tháng tư, tháng tư năm đó! Đứt ra từng đoạn: đoạn cha,
đoạn mẹ, đoạn vợ, đoạn chồng, đoạn con, đoạn anh, chị, em, đoạn bạn
hữu... Mỗi đoạn đứt một chỗ, rơi một nơi, đoạn mất đi ngút ngàn biệt
tích, không để lại dấu vết, đoạn còn sót lại ngơ ngẩn, mù lòa.
Tháng tư của ba mươi tám năm sau, ngụm nước mắt không bao giờ cạn
được.
Tôi ngồi trong quán một mình. Ngó những khuôn mặt lạ, họ không phải
bạn bè, nhưng vẫn thấy thân thuộc, vì đó là những khuôn mặt của dân
bản xứ tôi gặp thường ngày. Cách ăn mặc và lối cư xử của họ na ná
giống nhau. Mình nhìn mấy chục năm, mình quen với cách kéo ghế, cách
chụm đầu vào nhau nói khe khẽ, cách nghiêng mình xin lỗi của họ khi
phải đi qua mặt ai, nên bỗng trở thành gần gũi.
Tự ngậm ngùi tưởng tượng, nếu bây giờ mình ngồi ở trong một quán cà
phê ở Việt Nam, ngắm những người ngồi chung quanh, chắc chắn mình sẽ
thấy thất lạc lắm, vì cách ăn mặc và cư xử rất khác mình.Họ cũng sẽ
chẳng để mắt nhìn đến mình, một kẻ thường thường trên mọi phương
diện. Mình thất lạc ngay chính trên quê hương mình.
Ngồi một mình với ly cà phê Starbucks trong một ngày của tháng tư,
quê người; tôi chỉ nhìn ra mình là người lạ với chính mình. Cúi nhìn
mấy ngón tay đang cầm ly, những ngón tay gầy đã bắt đầu xanh xao gân
lá, biết mình ở đây lâu lắm rồi. Đôi vai bỗng trĩu nặng như có bàn
tay ai vô hình ấn xuống ghế. Thôi, đã đến đây rồi, thì ngồi xuống
đây, còn đi đâu được nữa. Ngồi đây mà hồn như thác đổ, tiếng nước ầm
ầm vọng tới từ một ký ức xa xôi, rồi bỗng òa ra khi chạm vào tảng đá
cuối cùng, tảng đá tháng tư.
Tháng tư ở đây là mùa xuân, chim chóc rủ nhau bay vào thành phố, hoa
đào nở hồng trên mỗi con đường, nắng mới lách mình vào những khung
cửa mở, trong vườn nhà ai hoa táo, hoa lê trắng xóa. Những người
Việt di tản như tôi, tháng tư không ít thì nhiều quay đầu nhìn lại
quá khứ, nhớ lại những giọt nắng quê nhà năm đó hòa vào máu và nước
mắt. Hoa nắng quê người chỉ làm gợi thêm nỗi xót xa.
Anh ạ tháng tư mềm nắng lụa
hoa táo hoa lê nở trắng vườn
quê nhà thăm thẳm sau trùng núi
em mở lòng xem lại vết thương
Chung quanh tôi, một vài bàn nhỏ có người ngồi trước tách cà phê và
cái laptop.
Họ im lặng làm việc, học hay sáng tác. Có người với một tờ báo mở
trước mặt, hay hai người bạn thì thào nho nhỏ. Quán tĩnh mịch, nghe
được cả tiếng gõ khe khẽ của những ngón tay chạm trên bàn phím, thậm
chí cả tiếng thở của người ngồi ở bàn gần mình.
Tôi ngồi với ly cà phê cạn. Tôi biết trang mạng của người Việt khắp
nơi trên thế giới, vào mỗi tháng tư họ cũng trao đổi cho nhau trên
khung hình nhỏ: những tấm hình đang bốc lửa, những khẩu súng đang
nhả đạn.Tiếng người đang khóc, đang la vang, đang chạy hoảng loạn,
đang giẫm lên nhau. Tiếng súng nổ, tiếng kêu thất thanh….Tất cả hiện
ra trên khung hình nhỏ.
Trong một tiệm cà phê ở Mỹ. Tôi ngồi đó, ngửa mặt uống ngụm cà phê
đen cuối cùng. Bỗng dưng má tôi ươn ướt. Nước mắt ứa ra từ hai con
mắt, bờ mi đã bắt đầu sụp xuống như hai chiếc lá cuốn khô. Nước mắt
của một người di tản vì chiến tranh lâu quá rồi, xót xa cho phận
mình, phận người, phận quê hương đất nước.
Ba mươi tám năm rồi, mà thỉnh thoảng vẫn đọc được ở trên mạng, lẫn
vào những bài vở giải trí, kiến thức hay nghệ thuật, những lời nhắn
với nội dung thật buồn:
Một hài cốt với tên họ, ngày sinh và số quân đầy đủ của một quân
nhân VNCH, ai đó vừa tìm được bên đường. Mong có thân nhân đến nhận.
Nào ai biết thân nhân của bộ xương đó còn sống hay đã chết? Tin đó
đến từ Việt Nam và đã chuyển đi nhiều lần.
Tin những người ở Mỹ về bốc mộ, một hố chôn tập thể của binh sĩ VNCH
trong một sân trường hay bên cạnh một con mương.
Tin cả trăm bộ xương tìm thấy ở ven biển miền Trung không biết của
bên này hay bên kia.
Rồi còn cả những tin như sĩ quan H.O qua đời ở Mỹ không có thân
nhân, được những người trong cộng đồng phụ nhau mai táng.
Lời nhắn về một vị tá Hải Quân, có con ở Cali. Xác nằm trong bệnh
viện Texas hai tuần rồi. Cha qua đời, con ở đâu chưa đến nhận.
Những dòng chữ như thế, thực sự là một “Tin Buồn” với ý nghĩa đúng
nhất của nó.
Tháng Tư là tháng tôi sợ đọc, sợ xem hình trên mạng. Sợ nhìn lại
những hình ảnh và đọc lại những bài viết kinh hoàng của những nạn
nhân vượt biển; hình ảnh nghĩa trang quân đội bị đập phá trong tủi
nhục; những câu chuyện thương tâm của tù nhân và nhà tù cải tạo; Sợ
phải xem lại những hình ảnh của một thành phố mình đã sống và lớn
lên bị tàn phá bởi chiến tranh; sợ những bức hình và tên tuổi, binh
nghiệp của các tướng lãnh tự sát vào ngày cuối cùng, tôi sợ mỗi khi
đọc thêm một danh sách tự vận của các cấp tá, cấp úy, các hạ sĩ
quan. Họ tự sát riêng lẻ hay có khi cùng với vợ con. Những bức hình
im lìm đó là những tiếng gào thét phẫn nộ của những anh hùng VNCH.
Tôi không nhớ là mình đã đọc được câu này ở đâu: “Thật đáng thương
cho một đất nước nào có quá nhiều anh hùng” vì anh hùng đồng nghĩa
với hy sinh và cái chết.
Đau đớn nhất là bao giờ khi xem hình, khi đọc những bài viết xong,
cuối cùng mình nhận thức rất rõ rệt: đó là một cuộc chiến huynh đệ
tương tàn.Người giết và người bị giết đều mang họ Nguyễn, họ Lê, họ
Trần.
Ba mười tám năm rồi, người ta nói là Việt Nam đã hết chiến tranh,
người dân đã có cuộc sống ấm no, hạnh phúc, nhưng trên mạng, người
Việt trong và ngoài nước vẫn có những dòng chữ gửi đến cho nhau mang
theo những thông điệp thật buồn: Việt Nam tôi đâu? Người dân mất
nhà, mất đất. Gái Việt bán sang Đài Loan. Gái Việt xếp hàng lấy
chồng Đại Hàn. Không có Tự Do cho Việt Nam. Ngư dân Việt bị tầu
Trung Quốc bắt ngay trên biển của mình. Nước Việt âm thầm mất dần
từng mảnh cho Trung Quốc….
Tháng tư, cà phê đắng, đắng thêm khi pha vào những giọt nước mắt vì
nước mắt bao giờ cũng có muối ở trong. Nỗi đau tháng tư với một số
đông người Việt ở thế hệ bạn hữu tôi, là một vết thương không thành
sẹo được, nó lên da non, rồi ngưng lại ở đó. Nhìn xuống vẫn thấy màu
hồng, vẫn thấy như còn rơm rớm máu.
Tôi cúi xuống nhìn chiếc ly không, tự lấy tay áo lau thầm những giọt
nước mắt mình. Đứng dậy, trở về một nơi tôi gọi là nhà, tiếp tục
sống với trái tim di tản.
Vạt nắng tháng tư chỉ bay xiên vào trong quán này một năm một lần,
nhưng khi tôi đến đây, dù bất cứ tháng nào trong năm, hồn tôi, tháng
tư có thể đến bất chợt ghé xuống và rơi cùng những giọt cà phê.
Anh ạ tháng tư sương mỏng
lắm
sao em nhìn mãi chẳng thấy quê
hay sương thành lệ tra vào mắt
mờ khuất trong em mọi nẻo về….
Trần Mộng Tú
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
Còn nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
mình
Hai hình ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành trình
của 5 ngày tìm về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện tình trái
ngang
Khối diễn hành
Bãi tập
Lễ mãn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
Tình Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
Vì hai chữ Tự Do
Nghìn trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Bụi đất và hư vô
Mùa Noel cũ
Cuối năm tiễn biệt Mẹ
Giọt máu rơi của
người lính chết trẻ
Chữ tín
Chọn Năm Căn
Nỗi bất hạnh đời tôi
A-1H Skyraider Tarin65
Thằng láng giềng
40 Năm tỵ nạn... Nhìn lại đoạn đường
Việt Cộng pháo kích trường Tiểu Học Cai Lậy 9/3/1974
Chuyện 10 năm trước. Ngày 3 tháng 12-2004
Bạn bè
Tấm thẻ bài
Ngôn ngữ lính
tráng Sài Gòn xưa
Tiểu Đoàn 66 Biệt Động
Quân Biên Phòng
Hương Tràm Trà Tiên
Người cựu chiến
binh già
Tàn cơn binh lửa
Cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ -
Ngọn Cờ Đại Nghĩa
Chuyện một lá cờ
Cờ
vàng trong trái tim tôi
Nắng chiều
bên ghềnh thác Niagara
“Trâu Điên” Và Cố Vấn Mỹ...Muộn Vẫn Phải Nói...
Vì sao tôi là Nữ Quân Nhân?
Nhật ký trên tiền đồn Do Thái
Tảo
một mùa thu Arlington
Tướng Đỗ Cao Trí - Người chết không yên
Những người lính cùng chiến tuyến bảo vệ tự do
Mang các anh về miền đất tự do
Bầu trời đánh mất
Bằng Lăng
Như vạt nắng chiều
Đời sống người Việt tại Úc
Truyện một người lính gương mẫu
Sự thật cuối cùng đến quá trễ!
Hồi ức Sài Gòn thời lính tráng
Mẫu chuyện về Thống tướng TMT Lê Văn Tỵ
Mùi áo lính
Ôi! Chareles
Vở mãnh tinh cầu
Chúng tôi mọc
rễ và yêu thương...
Thủ Đức - Một thời khó quện
Ba Tôi, Người Lính VNCH
Chuẩn Tướng Lương Xuân Việt
Thiên hùng ca dựng một ngọn cờ
Sống với đàn anh không phải dễ
Chiều lạnh giáo đường
Hoài niệm
Những vì sao
của một thời tuổi thơ
Ngọn đuốc Lê Xuân Việt
Một chút mặt trời...
Trốn trại
Chuyến ra khơi đầu tiên
Hữu Loan và màu tím hoa
sim
Hệ thống thông tin gián điệp toàn cầu Echelon
Cho cuộc tình đầu
Ngày Quân Lực 19/06 tại Melbourne
Người lính trong lửa đạn, và sau trận chiến
Một kỷ niệm xa xưa
Bố tôi, người
lính Việt Nam Cộng Hòa
Điệp vụ
U2
Vụ tấn công USS Liberty
Ngày 19
tháng 6 dưới mắt một hậu duệ VNCH
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 lần thứ 49
Cha là niềm tự
hào của Con
Vượt qua khỏi con
Trăng
Con gái của Ba
Nếu bạn
muốn thay đổi thế giới
Người
lính già trên chuyến tàu đêm
Trên đỉnh cô đơn
Một thoáng qua
hồn
Ban Mê Thuộc -
Ngày đầu ngày cuối
Mênh mang mùi
biển mặn
Rừng lá thăm anh
Vợ và những ngày
đầu đời lính
Hành quân lưu động biển LLĐN Duyên-Phòng 213
Chị hai
Bóng ngả đường
chiều
Bài thơ tình
Thị Nở - Chí Phèo
Giọt nước mắt... vì niềm kiêu hãnh
Sức mạnh tình
chiến hữu
Những tản mạn về "Cố Vấn"
Đuờng chinh chiến
Chết tại Ban Mê Thuột
Bài tình ca ngày đó
Người trở lại
Pleime
Nhà thơ đi lính
Con rạch nhỏ quê mình
Chuyện cái nón lá
Chuyến Taxi cuối
cùng của đời người
Chuyện của một người không có tội
Hoa Dã Qùy của anh!
Chỉ còn là kỷ niệm
Tháng Ba tìm về tử
lộ
Như cánh diều bay
10 tội đại ác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản VN
Gió ơi! xin đừng thổi
Bánh mì và hoa
Hồng trong ước mơ của Mẹ
Những người vợ cùng
tuyến đầu
Đại Uý dũng cảm
Người Việt viết
tiếng Việt. "Người Giệc Giết" tiếng Việt
Đời Phi Công
Nợ Đời một nửa,
còn một nửa nợ ơn em
Từ trại tù ra biển khơi
Trường Phi Hành Hải Quân Hoa Kỳ Pensacola
Chỉ vì một câu hỏi
Trại "tù" cải tạo – địa ngục trần gian ở VN
Con gái người ta
Bùi Giáng:
Diogenes thời đại !
Năm Ngọ nói
chuyện ngựa
Xuân và người
lính Việt Nam Cộng Hòa trong nhạc Việt
Xuân về trên
đầu súng