Tập Truyện Thuyền Đời
Passage to Freedom
Thuyền Đời - Đêm vẫn đen Audio
Đất nước tôi!
C̣n nhớ mùa xuân
Tết
Thuyền Đời - Cuộc đời Audio
Thuyền Đời -
Con thuyền Audio
Thuyền Đời - Xuân quê hương Audio
Ḍng sông quê hương - Ḍng Cửu Long
Ngày oan trái! -
Audio
Đất nước tôi -
Audio
Khi người tù trở về
Tiếng trống Mê Linh -
Audio
Chuyện cuối năm -
Audio
Màu áo cũ -
Audio
Mang theo quê hương
-
Audio
Trong
âm thầm c̣n nhớ ai! -
Audio
Sài G̣n là đây sao em!
- Audio
Chuyện trăm năm -
Trên quê hương
-
Audio
Chuyện
trăm năm - Một ngày -
Audio
Trăm đắng ngh́n cay -
Audio
Chiếc áo Bà Ba -
Audio
Giữa đồng xưa -
Audio
Áo trắng -
Audio
Gửi nơi cuối trời -
Audio
C̣n nhớ mùa xuân -
Audio
Từ một chuyến đ̣ -
Audio
Dêm thánh vô cùng
-
Audio
Khi mùa đông về -
Audio
Noel năm nào -
Audio
Khúc quân hành -
Audio
Cho ngàn sau -
Audio
Ngh́n trùng xa cách
-
Audio
Rồi
lá thay màu -
Audio
Con chim
biển 3 - T́m về tổ ấm -
Audio
Con
chim biển 2 - Trên biển khơi -
Audio
Con chim biển 1 - Tung cánh chim
-
Audio
Đốt sách ! -
Audio
Đi học
Sài G̣n
-
Audio
Thầy Chín - Audio
Đi buôn - Audio
Khi tôi về -
Audio
Làng tôi -
Audio
Sao em không đến
-
Audio
Anh đi! -
Audio
Vỉa hè đồng khởi
-
Audio
Ngày đại tang
Chuyện mất chuyện c̣n
Con chim Hoàng Yến
-
Audio
Nhớ cả trời Việt Nam
C̣n thương quê hương
tôi
Tôi muốn mời em về
Chuyện Tết
C̣n nhớ không em?
Trên đồi Tăng Nhơn Phú
-
Audio
Remember!
Cánh chim non -
Audio
Đốt sách
Buổi tựu trường
Đêm trắng
Nước mắt trong cơn mưa
Trăm đắng ngh́n cay
Con đường
tôi về
Hăy c̣n đó
niềm tin
Chiều ra biển
Những đứa con đẽ muộn
Một thời kỷ niệm
Băi tập
Bước chân Việt Nam
Người lính già
Để nhớ
Đi buôn
Ngày anh đi
Kỷ niệm xưa
Rồi tết lại đến
Bài thánh ca buồn
Tears of pride
We remember
Vui - Buồn … Ngày
hội ngộ 44 năm khoá 8B+C/72
Mùa hè đỏ lửa
Dư âm ngày hội ngộ
44 năm tại California
Có chuyến bay
Lời ca
Quỳnh Hương diển tích
Để nhớ để
quên
Cờ ḿnh!
Khắc chữ Tự Do
Mai cai hạ
Củ khoai ḿ
Khinh Binh 344
Tết
Tràm Cà Mau
Ông già Nam chống hai cái nạng, khấp khểnh lê từng bước chậm chạp và
khó khăn trên hè phố đông người tấp nập. Đầu ông nghiêng về một
phía, v́ cái cổ không đỡ nổi chiếc đầu hói láng bóng tóc lưa thưa.
Mỗi bước đi tới là kết quả của nỗ lực cố gắng liên tục. Thế nhưng
miệng ông đang huưt sáo vang vang bài hát “Cầu sông Kwai” và ánh mắt
lóe sáng tia vui cười. Ông cứ kiên nhẫn ́ ạch từng bước đi tới. Một
người bạn cũ chận ông lại hỏi:
- ”Có chuyện ǵ không, mà trông có vẻ hân hoan vui thú vậy?’”
- “Có chứ! Trời đất hôm nay ươm nắng vàng tươi đẹp, không khí dịu
dàng, mát mẻ ôn ḥa. Được sống thêm một ngày như thế nầy, mà không
hân hoan vui thú, th́ có phải là phí của trời đất cho hay không?”
- ”Lăng xẹt. Thế mà tôi cứ tưởng ông trúng số độc đắc, hay vừa có
t́nh yêu mới.”
Ông Nam cười ha hả và nói:
- “Nầy, sao anh mau quên thế? Nhớ cái thời c̣n đi tù cải tạo, ước mơ
được một lần đi trên con đường phố, bước vài bước trên đường ngoài
trại tù, như một ước mơ hoang đường trong truyện thần tiên. Bây giờ
có tự do, thân thể không bị quản thúc, có no ấm, không c̣n đói khát
thèm thuồng từng củ khoai, miếng sắn. Lại sống trong một thế giới tự
do, có an toàn, sinh mạng không bị de dọa, nhân phẩm không bị chà
đạp. Nghĩ đến thế thôi, cũng đă vui lắm rồi.”
Bạn ông Nam ngần ngại hỏi:
- “Thế th́ hồi nầy ông hết bệnh rồi sao?”
- “Bệnh kinh niên, làm sao mà hết được? Nhưng cứ chấp nhận cái bệnh
như một phần của đời sống, th́ thấy dễ chịu. Dẫu cho mắt đă mờ,
nhưng vẫn c̣n thấy được cảnh vật, sinh hoạt, tai đă lăng, nhưng vẫn
c̣n nghe được lời nói của bà con, bạn bè, nghe được tiếng chim hót,
tiếng nhạc du dương, chân què cụt, nhưng c̣n lê bước đi đây đi đó,
và xương cốt đau đớn, nhưng c̣n chịu được, th́ phải vui, và biết ơn
trời đất, cho ḿnh c̣n như hôm nay. Không nhận thức được điều nầy,
là một thiếu sót lớn.”
Người bạn nh́n ông với ánh mắt thương hại nói tiếp:
- “Sao mà ông lạc quan quá đáng. Có lẽ v́ ông không phải chịu những
rắc rối, khó khăn, muộn phiền, khổ đau của cuộc đời đang đè nặng,
nên mới lạc quan như vậy chăng?”
- “Ai mà không có những khó khăn, rắc rối, âu lo hàng ngày? Ai mà
không có một niềm đau âm ỉ trong ḷng. Nhưng bên cạnh những bất hạnh
đó, c̣n có nhiều phước hạnh khác. Cứ nh́n vào bất hạnh, mà không
nh́n vào phước hạnh nên mới khổ. Ông chưa nghĩ kỹ thôi, chứ tàn tật
như tôi, so với nhiều người khác, th́ c̣n được may mắn lắm lắm.
Có những người không c̣n thấy ánh sáng, ước mơ một phút mở mắt ra
nh́n được người thân thương, có người nằm bẹp dí trên giường không
di chuyển được, họ thèm một phút trên đường phố như chúng ta, có
những người đang đói khát, tù tội, họ thèm được một phần ngàn cái
hoàn cảnh hiện tại của chúng ta hôm nay. Ḿnh có, có hết, mà không
biết hân hoan, không biết đón nhận và cám ơn trời đất, th́ có tội,
và tội lớn lắm. Một ngày kia mất đi những thứ nầy, sẽ tiếc quay quắt
và ân hận sao ngày xưa ḿnh có mà không biết sung sướng.”
Ông Nam kéo bạn vào quán cà phê bên góc đường, kêu hai ly cà phê đen
và nói chuyện đời. Ông bạn nói:
- “Nếu ai cũng nghĩ như ông, th́ đời nầy không có đau khổ, không có
muộn phiền. Ông quan niệm cái hạnh phúc giản dị quá.”
- “Đúng, hạnh phúc là cái giản dị nhất, khi nào cũng có thể t́m
được, cảm được, nếu ḿnh muốn. Ông có thấy hôm nay chúng ta được
ngồi đây với nhau như thế nầy là hạnh phúc hay không? Hạnh phúc quá
đi chứ. Những niềm vui nhỏ nhoi, những hạnh phúc đơn giản, gom góp
lại thành ư nghĩa của cuộc sống. Chứ ông quan niệm thế nào là hạnh
phúc?”
Ông bạn cười đáp:
- “Được giàu sang tột đỉnh, được danh vọng ngất trời, được quyền uy
quán thế.”
- “Thế th́ ông sẽ không bao giờ có được hạnh phúc cả. Giàu sang,
danh vọng, quyền uy, hầu như ai cũng mong muốn. Nhưng đó là ngọn
nguồn của khổ đau, của bất hạnh, cho chính người muốn có các thứ đó.
Và là nguyên nhân gây tai họa cho con người chung quanh. Đó, ông
thấy không, v́ tham vọng mà gây ra chiến tranh, cả ông và tôi phí
mất tuổi thanh xuân trong cuộc chiến triền miên, và phí cả thời sung
sức trai tráng trong tù đày. Bao nhiêu người chết chóc, bao nhiêu
nhà tan cửa nát, bao nhiêu người thành tàn tật như tôi.”
Hớp một ngụm cà phê, ông Nam nh́n bạn cười và nói tiếp:
- “Ông hăy nh́n thiên hạ hấp tấp, vội vă như đang chạy đuổi thời
gian, những khuôn mặt căng thẳng như đang nặng ưu tư lo lắng v́ cuộc
sống b́nh thường, v́ cơm áo. Uổng quá. Mọi người đáng ra phải cảm
được cái sung sướng, cái hạnh phúc mà họ đang có, và có thực, và tạm
quên đi những khó khăn, những bực bội, để tận hưởng cái ân sủng trời
đất ban cho. Thể xác họ lành lặn, nhưng tâm thần họ có thể đang tật
nguyền, v́ nếu không tật nguyền, th́ sao mà nét sầu muộn, lo lắng
hiện rơ ra trên mặt, không che giấu được. Có phải người dân trong xứ
nầy chưa chịu nhiều bất hạnh, nên chưa biết quư những hạnh phúc b́nh
thường chăng?”
Người bạn ông Nam không muốn nghe những điều lạc quan đó, ông kiếu
từ, v́ c̣n nhiều việc phải làm, phải thanh toán gấp hôm nay.
Ngồi trong quán, ông Nam nh́n những giọt cà phê thong thả rơi, thời
gian cứ lặng lẽ chuyển đi, và nắng vàng lên cao dần dần, hơi ấm hắt
lên hè phố. Ông mở tờ báo, lướt qua các tin tức chính, rồi lật vào
các trang trong, xem biếm họa, chuyện cười, thỉnh thoảng ngước mắt,
nh́n ra hè phố, nơi có hàng trăm cái chân đang loang loáng, tất tả
ngược xuôi ngang qua. Dù xương cốt đang đau nhức, và ngồi không vững
trên ghế, ông Nam thật sự thấy sung sướng, thảnh thơi, nhẹ nhàng, và
thấy ḿnh đang hạnh phúc hơn nhiều người khác trên quăng phố nầy.
Ông không có ǵ để lo lắng cả, cũng không ḥ hẹn ai, không có một
chương tŕnh ǵ quan trọng, không một việc làm cấp bách. Ông đang có
hạnh phúc, cảm được hạnh phúc, thứ hạnh phúc đơn giản, nhưng tràn
đầy và có thực. Ông ngửa cổ hớp ngụm cà phê, vị ngon chạy qua cổ
họng, hương ngọt ngào mềm lưỡi. Mỉm cười, ông nh́n một gă thanh niên
mặt mày tối sầm như mây ám ngồi bên kia, vướng vất cả một trời ưu
tư, khổ sở. Tội chi mà như thế nhỉ, ông muốn nói với qua bên kia bàn
cho cậu thanh niên, cái ư nghĩ của ông, mà ngại, không dám.
Khi cửa thư viện mở, ông khoan thai lê chân nạng lọc cọc bước ra
khỏi quán. Cẩn thận gói cái bánh ngọt trong giấy, khi đi ngang qua
một kẻ không nhà tóc tai bờm xờm, hôi hám đang ngồi ở góc đường, ông
dừng lại chào hỏi, và đưa cái bánh mời ăn. Ông nói:
- “Bánh c̣n nóng ông bạn ơi. Hôm nay tôi mua cho ông một cái, mai
mốt có tiền ông nhớ đăi tôi lại nghe!”
- “Cám ơn. Nhưng tôi cần thêm một đồng để mua ly cà phê buổi sáng”
Ông Nam lục túi, đưa cho ông già không nhà một đồng bạc nhàu nát.
Ông cười thầm lăo già ăn mày, là đă xơ xác đến vậy, mà c̣n giữ thói
phong lưu. Cả hai ông đều vui cười. Làm được một việc thiện nho nhỏ
trong ngày, đem lại cho ông già ăn mày lang thang một chút vui, ông
Nam thấy ḷng ông cũng vui hớn hở. Ông mua một chút hạnh phúc riêng
cho chính ông. Mua rất rẻ. Ông nghĩ rằng, cho đôi khi c̣n sướng hơn
nhận. Ông Nam thầm nhận thức, ông c̣n may mắn hơn nhiều người trong
thành phố nầy.
Vào thư viện, ông ngồi xuống bên khung máy vi tính, lùng t́m sách
mới, sách lạ. Với ông, t́m sách trên máy dễ dàng hơn, v́ ông không
cúi thấp, hoặc với lên cao được. Khi chọn được một số sách, ông ngồi
nán lại đọc thoáng qua từng cuốn, chọn lọc thêm lần nữa. Sách nào
đáng mượn, mới bơ công mang về nhà. Mỗi tuần ông ghé thư viện một
lần mượn và trả sách, băng nhựa phim tài liệu, dĩa nhạc. Ông xem thư
viện như tủ sách của nhà. Ông nghĩ rằng, đọc cho đến chết, cũng chưa
hết kho sách nầy. Sách, băng nhạc, dĩa nhạc chứa đầy trong cái túi
vải làm người ông càng nghiêng hơn về một phía.
Ông đi ngược lên đường số 9, nơi có nhiều tiệm tạp hóa, tiệm bán
thức ăn Á Đông. Ông vào từng tiệm, thong thả nh́n và quan sát những
món hàng mới, hàng cũ, và so sánh giá cả với các tiệm trong vùng.
Nhiều bà nội trợ phải giật ḿnh mỗi khi nghe ông Nam bàn chuyện giá
cả, đắt rẻ của từng tiệm trong thành phố nầy. Ông mua thêm một ít
trái cây, mùa nào thức đó, chỉ khi nào giá thật rẻ, ông mới ăn.
Xế trưa, ông Nam đón xe buưt đi về nhà. Khi ngang qua công viên
thành phố, thấy hoa anh đào nở rộ, nắng vàng lung linh, cỏ cây xanh
mướt, ông đổi ư xuống xe, vào công viên chơi. Ngồi bệt trên thảm cỏ
xanh tươi mềm như nhung, trong bóng mát, dưới gốc anh đào hoa đang
nở rộ ngợp trời, ông nh́n ngàn vạn cánh hồng rơi rụng như mưa hoa
bay, hồng trời hồng đất. Ông nằm xuống trên tấm thảm cỏ xanh, cho
hoa rơi phủ dầy người. Dễ chi có được một ngày sung sướng thảnh
thơi, nhàn nhă, khoan khoái và đẹp đẽ như thế nầy? Đàn chim biển
cánh trắng, bay ngang trời kêu nhau khản giọng, liệng sà xuống bên
bờ hồ nước trong xanh t́m mồi. Nằm trên cỏ, ông Nam móc ổ bánh ḿ
trong cái bị vải, xé vụn, chia cho lũ chim một phần. Đàn chim ào ào
xao xác bay đến bao quanh ông đớp mồi. Ông Nam cứ nghĩ như đang sống
trong truyện thần tiên của thời thơ ấu. Sung sướng xẻ chia ân điển
cùng trời đất vạn vật. Ông quên mất cái nhức nhối của xương cốt kinh
niên hành hạ ông, và cất tiếng hát nho nhỏ, vừa đủ cho riêng ông
nghe mà không làm lũ chim sợ hăi. Nắng lăn tăn thả xuống thảm cỏ
ngàn vạn ṿng tṛn lốm đốm lung linh. Mắt ông Nam nặng trĩu, bỗng
chợp đi một giấc ngắn, rất ngắn mà vô cùng say và ngon. Gió mát rượi
từ dưới ḷng hồ đưa lên. Ông Nam gọi là của trời cho, phước phần của
thiên nhiên ban cho trong một ngày đẹp trời. Không biết tận hưởng là
phí phạm. Ông có điều kiện để tận hưởng, và biết cái hạnh phúc đơn
sơ để hưởng. Nhiều người thương hại ông Nam, v́ thấy ông tật nguyền,
họ tưởng ông khổ sở, than thân trách phận v́ thiếu may mắn, v́ thiếu
sức khỏe. Nhưng họ không biết ông đang thực sự cảm thấy sung sướng
hơn họ. V́ ông thấy được cái hạnh phúc, cái ân huệ của trời cho. Ông
biết chấp nhận cái phần không may mắn, cái sức khỏe yếu kém, như một
điều không thể thay đổi được. Cứ vui, được sống thêm một ngày là vui
rồi. Nhất là một ngày b́nh an, không đói lạnh, không bị đe dọa,
không bị tù đày. Ông không sá ǵ cái bệnh nhức xương kinh niên, xem
nó thân thiết như một phần của cuộc sống. Có than văn, kêu ca th́
cũng cứ bệnh, cứ đau, cứ nhức, mà chấp nhận và vui sống, th́ thấy
đời đẹp hơn, vui hơn. Vài ba người đang tập thể dục theo lối chạy bộ
ngang qua, ông Nam cất tiếng chào, và họ chào lại vui vẻ. Có đủ chân
mà chạy bộ cũng sướng, vui, mà thiếu chân để chạy, th́ cũng khỏe,
nằm phè ra đây, nh́n cái hạnh phúc của thiên hạ, và hưởng lây cái
vui của người khác. Gió mát vẫn mơn man trên da thịt.
Ông Nam lững thững chống nạng ra về, đón xe buưt. Ra chưa đến trạm
th́ chiếc xe đă trờ tới. Ông không muốn hấp tấp, mà muốn hấp tấp
cũng không được, ông khoát tay cho chiếc xe đi, v́ không muốn làm
phiền đám hành khách đông đảo trên xe phải chờ đợi, phải chịu cái
chậm chạm lê từng bước ngắn của ông. Ngồi xuống trên ghế chờ, ông
Nam lấy nón đội, và mở sách ra đọc. Đọc sách ở đây, cũng vui như
ngồi trong thư viện, cũng thong thả như nằm trên giường trong nhà.
Thỉnh thoảng ông ngững đầu nh́n bộ hành đi qua, nh́n nét mặt thơ
ngây của các em bé đi bên mẹ, nh́n cánh tay trần gợi cảm căng tṛn
thịt da của cô gái đương th́. Cũng là những nét đẹp trong đời. Khi
thấy một cụ già râu tóc bạc phơ, trắng như cước đi qua, ông nói lớn:
“Bác ơi, râu tóc bác đẹp quá, trông bác thật là tiên phong đạo cốt”.
Ông cụ sung sướng cười ha hả, ghé lại ghế ngồi cùng ông Nam, hỏi han
chuyện tṛ thân mật cho đến khi chuyến xe buưt kế đến.
Về đến nhà, đứng lại trước ngơ, ông nói qua bên kia hàng rào với bà
cụ láng giềng:
- “Hoa hồng vườn cụ đua nhau nở rộ đẹp hơn cả vườn hồng công viên,
ai đi ngang qua cũng khen và đứng lại ngắm nh́n. Hoa nở nhiều, chắc
báo điềm lành, thế th́ cụ mua vé số đi. Cụ trúng số độc đắc tôi cũng
được nhờ.””
Bà cụ hả dạ, vui vẻ, cắt cho ông Nam mấy cành hoa. Ông cắm vào b́nh,
để lên bàn tiếp khách.
Ông Nam thuê một căn pḥng trong cái nhà của người quen, vợ chồng
chủ nhà mở sạp hàng ở chợ trời. Họ ra đi từ khi trời đất c̣n tối
đen, trước bốn giờ sáng, và trở về khi mặt trời vừa tắt. Đứa con gái
đă lớn, đi học xa, mỗi năm về vài ba lần. Pḥng ông Nam có lối đi
riêng, nhưng ông thích dùng lối vào bằng cửa chính hơn, v́ khỏi phải
chống nạng cực khổ đi quanh. Bếp dùng chung. Ông Nam thường nói đùa
với hai vợ chồng chủ nhà rằng, ông mới thực sự là chủ căn nhà, v́
suốt ngày ông sống trong nhà, hưởng dụng tiện nghi nhiều hơn. Vợ
chồng chủ nhà xem ông như anh em, có cái ǵ ngon, cũng để dành cho
bác Nam. Khi ông Nam cần đi đâu, mà đường xe buưt không thuận lợi,
hai vợ chồng vui vẻ chở ông đi ngay. Có ông Nam ở chung, họ cũng
thấy đời sống vui hơn.
Ông Nam vào bếp, lục rau, thịt, tôm trong tủ lạnh, nấu một tô hủ
tiếu lớn. Trong tô có cua, tôm, ṣ, cá mực, thịt, rau cải. Một tô
đầy vun, có nước màu đỏ, có hành xanh, mùi thơm bốc ngát mũi. Ông
vặn nhạc êm dịu, vừa ăn vừa nghe trong tiếng đàn tiếng hát nhẹ nhàng
vang vang. Ông biết tận hưởng cái ngon của thức ăn, và tự làm lấy
mới vừa ư. Sau bữa ăn, ông lên giường đánh một giấc ngon lành, có
tiếng nhạc từ máy thâu thanh êm ái vọng vang như lời ru riêng cho
ông ngủ. Thời gian vẫn êm đềm trôi đi. Ông vẫn nằm ngáy, và mỉm cười
trong giấc mơ. Khi đă no giấc, ông thức dậy, với tay lấy cuốn sách
trên đầu giường đọc. Ông là con mọt sách của thư viện, bao nhiêu
sách mới của thư viện đều có bàn tay ông sờ mó vào. Ông Nam ít khi
mua sách, v́ ông cứ nghĩ rằng, hai cái thư viện gần nhà trong thành
phố nầy, là các tủ sách riêng của ông. Muốn đọc khi nào cũng được,
sợ không đủ th́ giờ mà thôi.
Ông Nam thường tự hào là đă đi du lịch toàn thế giới, ông đi du lịch
hàm thụ, qua các phim tài liệu, qua các đài du lịch trên truyền
h́nh. Dù chỉ du lịch hàm thụ, nhưng ông c̣n biết nhiều, thấy rơ và
thấy chi tiết hơn cả những người đi du lịch thật sự. Người ta đi cực
khổ, xa xôi, tốn tiền, quay phim, lựa chọn, t́m hiểu; ông chỉ nằm
nhà duỗi người ra mà hưởng cái phần công khó của kẻ đi quay phim,
t́m hiểu. Ông cho là c̣n vui hơn được đi thật. Vừa nằm xem phim, vừa
ăn bánh ngọt, uống cà phê, vừa có nhạc nhẹ nhàng văng vẳng, ông Nam
thấy ḿnh sung sướng, nhàn nhă hơn cả các bậc phú gia thế giới.
Khi mặt trời đă nghiêng bóng về phương Tây, ông dậy, vui vẻ chuẩn bị
cho bữa cơm chiều. Ông hát những lời vu vơ như em bé. Buổi chiều rơi
nhè nhẹ. Ông Nam thích ăn ngon và thích nấu nướng. Ông thường theo
dơi, học cách nấu ăn trên đài truyền h́nh, và ông nấu được những món
cầu kỳ, đặc biệt. Qua lời dạy của đầu bếp, ông suy nghĩ làm sao ngon
thêm, cho hợp với khẩu vị của ông hơn, và ông biết chế biến theo
hương vị của món ăn cho thêm đậm đà, hoàn hảo. Đă chịu tàn tật như
thế nầy rồi, ông không cần kiêng cữ chi nữa. Cứ ăn ngon, cứ hưởng
cái béo, bùi, ngọt, mặn, cho sướng. Không tội chi kiêng cữ, sống mà
thiếu vui, thiếu sướng. Cái ǵ cũng kiêng cữ cả, th́ uổng lắm. Mà có
chết th́ cũng vui, v́ đă đă tận hưởng cuộc đời.
Lâu lâu đi qua chợ, thấy ḷng heo ngon, ông mua về, tỉ mỉ công phu
cạo rửa sạch sẽ, cắt, ướp từng miếng, rồi nấu một nồi cháo lớn. Ông
kêu điện thoại cho vợ chồng chủ nhà, vui vẻ bảo chiều nay đừng mua
thức ăn v́ đă có cháo. Ông hăng hái mời thêm vài người bạn thân
thiết nữa.
Thế là chiều hôm đó, năm bảy người ngồi quanh một nồi cháo lớn, và
hai dĩa ḷng vun, có đủ màu sắc của tim, gan, cật, ruột, dồi trường,
phổi. Một dĩa rau, hai tô nước mắm pha theo lối riêng của ông Nam.
Trên bàn c̣n có cả chục lon bia đă ướp lạnh. Hai vợ chồng chủ nhà,
ông Nam, và vài bạn bè tận hưởng cái tài nấu cháo ḷng có một không
hai của một tài hoa nấu ăn. Cháo của ông nấu công phu và vệ sinh.
Những miếng ḷng bỏ vào miệng nhai gịn tan, mà mềm, hương vị ngon
ngọt đậm đà. Nước cháo thanh. Hạt gạo c̣n nguyên. Bà vợ chủ nhà
thường khen: “Cả nước Mỹ nầy, không ai nấu cháo ḷng ngon bằng cháo
bác Nam, mà có lẽ cả bên Việt Nam ḿnh nữa” Nghe vậy, ông Nam cười
sung sướng, giải thích tỉ mỉ cách làm ḷng, cách rửa, ướp ḷng, và
phải nêm nếm, canh ngọn lửa, canh thời gian nấu, không để cho chín
quá, thành dai nhách, hoặc làm hạt cháo ra nhựa, mất bớt cái ngon.
Nghe lời khen, ông Nam cũng thấy trong ḷng vui, hăng hái, lạc quan
hơn. Một buổi chiều có bạn bè chung quanh, có món ăn ngon, và mọi
người vui vẻ, là đủ cho ông Nam cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Không
cần mơ ước những thứ xa xôi chưa có. Ông biết nắm bắt lấy cái hạnh
phúc ít oi, nhỏ nhất trong hiện tại, mà vui hưởng.
Trước khi đi ngủ, ông Nam nằm xem truyền h́nh, ông thích những
chương tŕnh du lịch, khám phá, y khoa và vạn vật thiên nhiên. Đôi
lúc, nếu có phim hay, th́ ông theo dơi, thưởng thức. Thường ông ch́m
vào giấc ngủ lúc nào không biết, và để đèn sáng cho đến khuya.
Buổi sáng khi nắng vàng xuyên song, chiếu lên giường, đánh thức ông
dậy. Nghe xương cốt đau nhức mà ông mừng v́ biết hôm nay c̣n sống.
Ông học được điều nầy trong một cuốn sách Mỹ. Nằm yên nghe lũ chim
ríu rít kêu trên tàn cây bên hè nhà. Ḷng ông cũng mở rộng theo
tiếng chim ca đón b́nh minh. Nằm đây, ông thấy chính ông hoàn toàn
tự do, thong dong, không ḥ hẹn chi ai, không có việc chi gấp gáp
cần làm, không bổn phận, không trách nhiệm, không lo lắng ǵ cả.
Hoàn toàn thoải mái, thong dong, tự tại. Trong lúc mọi người, ai
cũng vùi ḿnh trong cơm áo, ai cũng có nỗi khổ riêng, có mối âu lo
riêng, có hoài băo, ước vọng chưa thành, mà ông th́ hoàn toàn bằng
ḷng với cái hiện tại, sung sướng với những ǵ đang có, không mơ ước
xa hơn, không tham vọng. Có người cho rằng ông Nam c̣n thoát tục hơn
cả những vị cao tăng, v́ những vị nầy c̣n ước vọng được đắc đạo,
được về cơi lạc phúc, miền miên viễn. Đồng thời, họ c̣n có rất nhiều
thứ lo lắng nực mùi trần tục, đó là cái t́nh trạng tài chánh của
ngôi chùa đang tu, c̣n phải chiều chuộng nịnh nọt khách thập phương.
Phần ông Nam, với cái trợ cấp tàn phế của chính phủ cho hàng tháng,
ông thấy quá đủ, dư ăn dư tiêu. Lúc nào ông cũng có một số tiền mặt
để dự pḥng khi khẩn cấp. Ông ăn tiêu thoải mái, không hà tiện. Mỗi
lần đi chợ, ông đủ sức mua những loại thịt ngon nhất, rau ráng tươi
nhất, mùa nào thức đó. Ông không thích ăn những món trái mùa, vừa
đắt vừa không ngon. Khi có ai mời ông một món mà ông nghĩ là không
ngon, ông thường lắc đầu từ chối, và nói rằng không ăn v́ sợ uổng
cái miệng. Để miệng, để bụng mà ăn các thứ ngon hơn. Những khi chợ
có đợt bán rẻ các loại ṣ, tôm hùm, cua, ông mua về, làm thức nhắm,
mời một người bạn đến nhà, cụng ly, nhâm nhi, nói chuyện đời chơi.
Cùng một số tiền trợ cấp đó, nhiều người than van thiếu thốn, ngặt
nghèo, buồn khổ, tủi thân, th́ ông Nam thấy ông phong lưu dư dả. Ông
Nam thường nói: “Bao nhiêu cũng dư, mà bao nhiêu cũng thiếu. Cái dư
và cái thiếu nó nằm trong tâm, chứ không phải tính trên con số. Muốn
được thật nhiều, th́ không bao giờ đủ. Bằng ḷng với cái ḿnh có,
th́ khi nào cũng dư. Nhiều tiền mà vẫn cảm thấy thiếu, tức là khổ,
ít tiền mà thấy dư, th́ là sướng.”
Mỗi sáng thứ Bảy, ông Nam dậy sớm, đón xe buưt ra chợ trời đi dạo
chơi xem thiên hạ mua bán, và tham dự vào cái sinh hoạt hỗn độn muôn
màu của thứ chợ trao đổi hàng hóa của đám dân nghèo. Vào chợ trời,
ông không cần mua vé, thường thường khi đi ngang qua cổng vé, ông
đưa bàn tay ra, người gác cổng vỗ mạnh vào ḷng tay ông, cả hai cùng
cười, và ông bước vào. Như con rùa chậm chạp nặng nề, ông đi ṿng
quanh các sạp bán hàng. Ông để ư nh́n những món hàng đặc biệt, và
ông có đủ kinh nghiệm để đánh giá các món hàng hiếm quư, có giá, mà
thiên hạ ưa chuộng. Ông mua cái đồng hồ Thụy Sĩ cũ không chạy được,
chừng một hai đồng, mua món nữ trang cũ năm đồng, mua vài thứ khác
nữa mà ông biết có giá, bỏ vào cái bị đeo bên hông. Khi đi ngang qua
sạp của anh chàng bán và sửa chữa đồng hồ cũ, ông ch́a cái đồng hồ
vừa mua được ra cho xem và hỏi:
- “Sao, cái đồng hồ nầy chừng bao nhiêu th́ mua được?”
Anh chàng bán và sửa đồng hồ cũ cầm nghiêng cái đồng, nheo mắt nh́n,
xem xét kỹ càng, rồi nói:
- “Chừng hai chục đồng th́ mua được.”
Ông Nam cười khà khà:
- “Tôi mua được với giá hai đồng thôi.”
- “Bán lại cho tôi hai chục đồng đi!”
- “Không” Ông Nam trả lời ngắn gọn.
- “Thế th́ ông muốn bao nhiêu?””
- “Giá vốn, hai đồng thôi.”
Anh chàng bán đồng hồ mừng rỡ, vui vẻ, nhận cái đồng hồ, đưa bàn tay
đánh vào bàn tay ông Nam một tiếng bốp, rồi móc hai đồng trả. Cả hai
cùng cười vui vẻ. Ông Nam thấy trong ḷng hớn hở, vui lắm, vui hơn
là bán được với giá năm, bảy chục đồng. Mấy tuần sau, anh bán đồng
hồ th́ thầm với ông Nam rằng, cái đồng hồ đă được lau chùi sạch sẽ,
chạy tốt, và đă bán được cho người quen hai trăm đồng. Người ta năn
nỉ quá, nên mới bán với giá đó.
Cũng trong ngày ấy, ông Nam mang chiếc nhẫn mua được, đến cho bà
người Mỹ bán nữ trang trong chợ trời, và nói đùa:
- “Tôi đem chiếc nhẫn nầy, đến xin hứa hôn với em gái bà đây!”
- “Xong rồi, em tôi sẽ nhận lời cầu hôn của anh. Anh định bán bao
nhiêu đây?”
- “Năm đồng, tôi mua được bên kia với giá năm đồng. Rẻ hay đắt?”
- “Tôi trả cho anh mười đồng”
- “Không, năm đồng thôi, tôi lấy lại giá vốn. Không lấy lời.”
Bà bán nữ trang cố nài ép, nhét mười đồng vào túi áo ông Nam, ông cứ
gạt đi, và nhất định bán năm đồng thôi, nếu bà không chịu th́ phải
trả lại chiếc nhẫn.
Ông lại khấp khểnh chống gậy đi, đến gian hàng bán đồ điện tử, dừng
lại, đưa tay đánh chập vào bàn tay anh chàng Mỹ gốc Phi Châu đang
bán hàng, cả hai cùng cười ha hả vui vẻ, ông hỏi:
- “Nếu có một cái hộp đổi đài, nối với máy truyền h́nh, bán với giá
ba đồng th́ anh nghĩ sao?”
- “Chớp liền ngay chứ, đâu để cho người khác mua mất!”
- “Thế th́ anh xuống dưới hàng thứ ba, bên góc trái, có ông Tàu bán
hàng, đội nón rộng vành mà mua. Tôi hỏi, ông ta nói không biết là
cái hộp ǵ, đ̣i bán ba đồng thôi.”
- “Nầy, anh làm ơn đứng đây trông hàng cho tôi chạy xuống mua cái
hộp nghe.”
Không cần chờ ông Nam chịu hay không, anh Mỹ hấp tấp chạy đi mua
hàng. Khi về, anh hớn hở khoe là mua được với giá hai đồng thôi. Anh
nói cho ông Nam biết là cái hộp có thể bán được năm chục đồng, rất
nhiều người cần mua.
Cứ thế, ông đi quanh chợ, mách mối cho ông nầy, bà kia, để họ mua đi
bán lại kiếm lời. Nhờ đó mà ông quen biết với đông đảo bạn hàng bán
chợ trời. Hầu như người nào cũng có chút ân nghĩa với ông Nam. Ông
đi mua niềm vui, mua hạnh phúc, mua sự tử tế, mua t́nh thân thiết,
mà không tốn một xu nhỏ. Ông nói với một người bạn thân rằng, ḿnh
mua đi bán lại, có thể kiếm được ít chục đồng, nhưng không quư bằng
cái t́nh mua được trong đám dân tứ xứ nầy.
Đi đến gian hàng của một ông người Mỹ già, bán đủ thứ lặt vặt. Hàng
hóa đủ loại chất đầy trên tấm vải lớn trải trên sân. Ông Nam chào
hỏi vui vẻ. Ông Mỹ cho biết từ lâu rồi, hàng hóa bán ế ẩm, cứ mang
đi, chuyển về, tốn tiền thuê chỗ, tốn tiền xăng di chuyển, tốn th́
giờ, ngồi ngáp hoài mỏi miệng, chán quá, muốn đem đống hàng nầy đổ
vào thùng rác cho khỏe. Ông cười Nam hỏi:
- “Ông có muốn bán hết cái đống hàng nầy trong buổi sáng nay không?”
- “Muốn chứ! Làm cách nào? Chỉ có phép lạ mới bán hết mà thôi.”
- “Ông hăy để bảng, một đồng một món hàng, và rao lên cho thiên hạ
nghe. Cứ thử xem sao.”
Sau khi thu giấu bớt mấy món hàng có giá trị cao, ông bán hàng kiếm
được miếng b́a lớn, ghi một đồng mỗi món, và cùng ông Nam ngoác
miệng rao inh ỏi:
- “Một đồng mỗi món hàng, một đồng thôi, rẻ lắm. Mua vô, mua vô!”
Khách chợ trời ùn ùn đổ lại, lục lọi đống hàng hóa trên sân. Ông bán
hàng thu tiền không kịp, ông Nam phải phụ giúp, thu tiền những khách
hàng khác. Trong ṿng vài tiếng đồng hồ, đống hàng hóa trước kia
chất đầy vun trên sân, bây giờ chỉ c̣n lưa thưa những cuốn sách,
những đồ dùng rách nát, không ai muốn rước về cho thêm rác trong
nhà. Ông Mỹ bán hàng chạy ra, ôm lấy ông Nam mà cười, gọi đùa ông là
ông thầy. Ông bán hàng chia tiền bán được hàng hóa cho ông Nam, ông
gạt đi và nói rằng:
- “Không nhận, tiền nầy là của ông. Tôi không có quyền nhận.”
- “Nhưng nếu ông không cho ư kiến, th́ chắc tôi phải giữ ba cái thứ
quỷ quái nầy măi đầy trong xe. Thôi, hôm nào rảnh, tôi mời ông đi ăn
nhé."
- “Được, đi ăn cho vui th́ được”
Ông Nam la cà trong chợ trời, từ gian hàng nầy qua gian hàng khác
suốt buổi sáng. Nói vài câu bông đùa với người nầy, người kia. Có
khi khách hàng tưởng ông là người bán, hỏi giá, ông cứ ra giá mà
không cần hỏi người chủ bán hàng. Những khi bán được giá, chủ gian
hàng rối rít cám ơn ông. Có khi gặp người quen đi mua hàng, chủ gian
hàng bảo rằng: “Người nhà ông Sam th́ chỉ bán nửa giá thôi”. Ông Nam
tự đặt cho ông cái tên Mỹ là Sam, chú Sam, cho thiên hạ dễ nhớ. Từ
lâu, ông Nam thành một người khách hàng đặc biệt của khu chợ trời
nầy, những người bán hàng, xem ông như một người bạn vui vẻ, thân
thiết và có nhiều t́nh nghĩa. Có khi ông mua hàng, người bán không
nhận tiền, bảo rằng, nếu mua cho chính ông, th́ họ biếu, mà mua cho
người khác, th́ họ chỉ lấy đúng giá, khỏi mặc cả.
Ông Nam đến Mỹ theo diện tù binh chính trị tị nạn. Được trợ cấp tàn
phế ngay từ đầu, nhiều người khuyên ông nên ở nhà, nghỉ ngơi cho
khỏe, nhưng ông vẫn ghi danh theo học khóa huấn nghệ sử dụng máy vi
tính. Thấy ông đi học, có người nh́n ông với ánh mắt thương hại, họ
nghĩ là ông phí công, phí sức v́ tuổi đă cao, thân thể lại tàn tật,
học để làm chi. Sau khi tốt nghiệp, ông nộp đơn xin việc nhiều nơi
mà không hy vọng, nhưng cứ gởi đơn đi. Có vài nơi kêu ông đi phỏng
vấn, họ thấy t́nh trạng tàn tật của ông, cứ t́m cách từ chối khéo.
Người ta bảo là luật lệ xứ nầy, chủ nhân không được kỳ thị chủng
tộc, tôn giáo, tuổi tác, tàn tật. Ông cứ gắng tin như vậy để mà hy
vọng. Trong một lần được phỏng vấn để xin việc, ông nói:
- “Nếu quư ông t́m một người lao động có sức lực, th́ đừng thuê tôi.
Nhưng nếu quư ông t́m người ngồi bên máy vi tính, th́ tôi là người
đáng được lựa chọn. Sao các ông không thử tôi đi. Nếu tôi không làm
được như các ông mong muốn, th́ cứ cho nghỉ việc. Hăy cho tôi một cơ
hội. Tôi nghĩ, tôi sẽ đem lại lợi lộc cho công ty quư ông bằng khả
năng làm việc của tôi.”
Nhờ nói vậy mà ông được tuyển dụng. Ông đă không làm phụ ḷng người
tuyển ông. Họ rất bằng ḷng với lối làm việc chăm chỉ, cẩn thận và
chịu khó t́m hiểu, học hỏi thêm trong nghề của ông. Làm việc chưa
được hai năm, th́ công ty phá sản, ông bị thất nghiệp. Ông vẫn tin
tưởng, c̣n có thể kiếm ra công việc khác, nhưng ông vẫn chưa t́m
được một cơ hội may mắn khác.
Từ nhiều năm trước, v́ một chuyện xích mích nhỏ, bà vợ đă bỏ ông ra
đi. Ông nghĩ rằng, khi hết giận bà sẽ quay về. Ông t́m bà để hàn
gắn, nhưng bà nhất quyết không chịu. Ông chợt nhận ra rằng, nguyên
nhân gia đ́nh găy đổ không phải v́ chuyện nhỏ kia, mà đó chỉ là giọt
nước cuối cùng làm tràn ly. Bà đă chịu đựng, đă cực khổ v́ ông quá
lâu, quá nhiều, v́ cơ thể tàn tật, v́ tài chánh yếu kém, và tương
lai khó khăn trước mắt. Ông hiểu, phải có thứ t́nh yêu thâm đậm nào
đó, mới đủ hy sinh cho nhau, đồng cam chịu khổ khi hoạn nạn. Ông
không buồn giận bà, ông cũng không buồn t́nh đời, cũng không đau đớn
vật vă than van. Mỗi khi nghĩ đến vợ, ông ôm đàn gảy tưng tưng mà
hát, lời hát ông tự đặt:
- “Lầm to. Em tưởng ta nghèo. Bỏ đi như ngọn gió vèo thu bay. Trong
ta châu báu chất đầy. Kho tàng hạnh phúc, tháng ngày thư an...”
Nhờ nghe lời khuyên của một người bạn, rằng sau khi gia đ́nh đổ vỡ,
phải biết vui vẻ làm lại cuộc đời mới, đẹp hơn, tươi vui hơn, và
hạnh phúc hơn cuộc đời cũ, không tội chi mà buồn phiền và làm hư
hỏng những tháng ngày c̣n lại. Ông đứng dậy, mạnh dạn làm lại cuộc
đời, làm cho mỗi ngày sống có chan ḥa niềm vui, có thanh thản trong
tâm hồn, tạo niềm vui cho chính ḿnh, cho người chung quanh.
Mỗi tuần, ông vào viện dưỡng lăo thăm viếng, chuyện tṛ với những
người già cả, bệnh hoạn không có thân nhân, hoặc thân nhân quá bận
rộn cơm áo, không có th́ giờ lui tới. Ông thường đem báo, sách cho
họ mượn, tặng các cụ già một món quà nhỏ đẹp, lạ, dễ thương, mua mấy
chục xu ngoài chợ trời. Thế là các cụ hớn hở, vui sướng suốt ngày.
Hoặc ngồi nghe các cụ kể chuyện quá khứ huy hoàng. Mỗi khi ông ghé
viện dưỡng lăo, mấy cụ quen ông lao xao kêu gọi, chào đón niềm nở.
Ḷng ông hân hoan, biết ḿnh c̣n đem lại chút vui nhỏ nhoi cho các
cụ cô đơn nầy. Ông thấy rơ, trong tương lai, chính ông cũng sẽ vào
sống ở nhưng nơi tương tự như thế nầy.
Nhiều đêm thức giấc, quàng tay qua không có vợ nằm bên, ông giật
ḿnh, ḷng chợt nhói đau. Nhưng rất mau sau đó, ông lại cám ơn bà đă
bỏ ông ra đi, nhờ bà bỏ đi, ông mới có được cái an nhiên tự tại, cái
sung sướng nhàn nhă và thong dong như bây giờ. Nhiều bạn bè đă ví
ông với một ông tiên nho nhỏ. Nếu c̣n bà, th́ bây giờ, dù có tàn
tật, bệnh hoạn, khó khăn, ông cũng phải đi làm, v́ là bổn phận, để
nuôi dưỡng cái hạnh phúc mong manh của gia đ́nh. Ông ư thức rằng,
trong cái mất, cũng có cái được. Trong cái rủi có cái may. Chấp nhận
cái không thể thay đổi được trong đời. Những lúc nầy, ḷng ông vui
sướng, mỉm cười và ngủ lại trong giấc an b́nh. Ông lầm bầm hát,
không biết hát thật hay hát trong giấc mơ: "Lầm to. Em tưởng ta
nghèo. Bỏ đi như ngọn gió vèo thu bay. Trong ta châu báu chất đầy.
Kho tàng hạnh phúc, tháng ngày thư an...”./.
Tràm Cà Mau
2022-2023
2021
2020
2018-2019
2017
2016
2015
2014
2013
2012
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Nụ cười đầu
năm
Luận về nghệ
thuật lănh đạo
Lá cờ
vàng ba sọc đỏ
Nhìn lại cuộc chiến Triều Tiên 1950 – 1953
T́nh h́nh Việt Nam sau Hiệp Định Geneve
Những trang sử hào hùng của HQ/QLVNCH
CSVN hứa hẹn nhân quyền...
Âm mưu cưỡng chiếm Hoàng Sa của TC
Bài viết
hay về nước Mỹ
Đại
Tá Võ Văn Xét - Thân phụ BK Vơ Khắc Hiệp
33
Chuyện
"THẦN B̉BOUL"
Ông già Noël mắt
một mí
Christmas in the communist re-education camp
Không món quà nào
hơn
Kẻ đào ngủ
Quốc Học
Tưởng nhớ Việt Dũng
Bài
thánh ca buồn
Những mảnh đời trên một chuyến "Xe Đ̣"
Mùi áo lính
Ngàn đời
nhớ anh
Kư ức
vùng Hỏa Tuyến
Ba vị đại tá VNCH là những nhạc sĩ tên tuổi
Mầy c̣n
nhớ không?
Tiếng
Việt ḿnh ngộ quá!
Về thăm cố hương
SEAL của Mỹ bắt giữ thủ lĩnh hàng đầu của
Hamas
Một thoáng mùa thu về trên xứ Huế
Con
người thực Anthony Fauci
Một giọt dầu loang
Sau khi chết, chúng ta về đâu?
Giỗ cho 300000 quân sĩ đă chết trong chiến
cuộc VN
Phút cuối
Tân Lâm
Lễ viếng mộ 81 tử sĩ Nhảy Dù
Người Nhật/Người Lào & Người Việt
Chuyện chú A Tỷ và Tiểu Thanh
Sự thật về lực lượng Hamas
Người việt nam hèn hạ
Giết cho
đủ chỉ tiêu!
Một
nét chữ, một đời người
Chàng lính binh nh́ bị khiển trách v́ giày
bẩn
Lần đầu
nhập trận
Nói tiếng Anh kiểu này...
Những món nợ phải trả
Cờ Vàng 3
sọc đỏ - Ngọn cờ đại nghĩa của dân tộc Việt
Hồng nhan
Cô Lành về Quảng Nam
Những
người 50-80 tuổi nên đọc
Những mùa Trung Thu
Đường vào Học Viện Không Quân Hoa Kỳ
Mỹ
vào VN ‘lần hai’ và
các bài học cho hôm nay
Việt kiều mới ở xứ người
Trả lời câu hỏi về cuộc bại trận của QLVNCH
QLVNCH 1968 - 1975
Hỏng rồi tiếng nước tôi!
Dốt hay nói
chữ
Tiến tŕnh bầu cử
tại Hoa Kỳ
Những ngày tháng cũ
Người hùng chỉ huy trận chiến Long Tân vừa
qua đời
Thảo tím
Lại nước mắm
Ngu như lợn
Long Tân Day
Kỷ niệm 50 năm chiến tranh Việt Nam
Tưởng nhớ Anh Vân - Quách Tố Vương
Gửi trứng
cho ác
Hoàng Ngọ
Số phận nào cho kẻ thua trận?
Nghệ thuật chôn sống
Lữ Đoàn III Nhảy Dù Quảng Trị năm 1972
Để thấy vợ ḿnh dễ thương hơn nhiều..
Trường xưa
Đường chiến binh
Nhà khoa học gốc Việt được vinh danh...
Giấc mộnh kinh hoàng
Nhạc sĩ Từ Cộng Phụng
Thư số 141a gửi ngư2i ơlính QĐNDVN
Đêm truy điệu
Bà già Ba Tri
Một đời Kỵ Binh, hiên ngang, lẫm liệt
Sự ra đời của ngày lễ Độc Lập Hoa Kỳ
Thương tiếc một bác sĩ quân y
Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh ở Melbourne,
Úc,,,
Câu Chuyện Về Jacky Ly
Nhớ lại một ngày vui
Người ta
đi
lính mang
lon
Đắng
cay
của
một
người
tù
Để
thấy thương vợ nhà hơn
Cuối
cuộc hành tŕnh
Áo
học tṛ và áo trận
Câu
chuyện ngày xưa
Đừng bao giờ...
Những
âm thanh tuổi thơ
Vài nét về QLVNCH và ngày Quân Lực 19/6
Tháng sáu trời mưa
Thanh Tâm Tuyền,
giữa ḷng cuộc đời
Người lính Mỹ nay ở đâu?
Giọt hạnh phúc trong đáy ly!
Đói !
Ngày Chiến Sĩ Trận Vong ở thủ đô Mỹ
Nhân lễ Chiến Sĩ
Trận Vong Mỹ, nhớ....
Ngày Chiến Sĩ Trận Vong,’ tưởng nhớ chiến sĩ VNCH
Nói phét!
Thuyền đắm giữa khơi
Khi sa cơ mới
biết ai là bạn...!
Quốc hội TB Florida ban hành Nghị Quyết Vinh
Danh..
Nhật Bản
trong tôi
Tôi viết
cho anh - Người "Chiến sĩ áo đen VNCH"
50th Anniversary of the Vietnam War
Quân Đội Úc trong chiến tranh VN
Bản án tử
h́nh
Ḍng sông, ḍng đời
Một
thành phố mất tên
30 Tháng Tư, lời xin lỗi muộn màng
Tuẫn tiết
Những kẻ xa
quê
Hồi đó tụi mày ở
đâu?
Quên sao được ngày 30 tháng 4 – 1975
Giờ phút cuối cùng của đồi Tăng Nhơn Phú
Ca hát với ma
Gă bất cần
Những
thống khổ bi hùng
Những h́nh ảnh không in ra được
Thầy đồ
Truyện về lính - Tự truyện của một phi công
40 năm t́m
bạn
Một mối đau chung, nhiều lối nh́n khác biệt!
Trường Sa tháng 4 năm 1975
Ngày Quân Đoàn I “tan hàng”
Thảm họa di tản từ Miền Trung Tháng Ba 1975
Người
lính năm xưa
Tướng VNCH tù trên 17 năm
Hai lá thư
Tiểu sử Lữ Đoàn 1 Nhẩy Dù
Huynh đệ
chi binh
An Dương
H́nh ảnh một buổi chiều
Mẹ! Hiền phụ của ông Bảo!
Nhà
già... chào mi!
Tôi
là người nước nào?
Giờ phút …hấp hối cuả 1 thành phố
Chuyện xưa đến nay vẫn đúng
Cuộc đời và sự nghiệp ca sĩ Quỳnh Giao
Trên đồi gió
Con nhà nghèo trở thành hàn lâm kỹ thuật Mỹ
Vị Tổng Thống giữ chức vụ lâu nhất Nước Mỹ
Đồi xưa, núi
cũ
Đoạn đường kỷ niệm thời thơ ấu
Người điệp viên giỏi nhất của VNCH & CIA
Cái nh́n mới về VNCH
Cơn ác mộng
Chặng
đường quê hương
Máu đào nước
lă
Những
quả ổi cuối mùa
Đời đi dạy tại Canada
Tiếng
Việt Sài G̣n cũ
Tác giả
'Dư âm' qua đời ở tuổi 95
Giận cá chém thớt hay
giận thớt chém cá ?
Chế Lan Viên
Gato!
Thắp nhang sao mà vẫn căm thù người chết
Để tang cho
sách
Đồi Charlie: Người đi, linh hồn ở lại
Mẹ Việt Nam
Trước thềm xuân hoà b́nh
Cái áo của thầy tôi
Hiệp định Paris 1973 - 2023 - 50 Năm nỗi đau...
Trầm Tử Thiện -
Người chép sử lư vong...
Mâu thuẫn quân
sự và chính trị Mỹ về cuộc chiến VN
Tử sĩ Hoàng Sa
Hương vị
ngày xuân
Nhớ lại cái tết năm xưa
Bài viết dành cho kẻ mở miệng là tiếng “Ba
que”
Mùa xuân
hạnh ngộ
Sài G̣n của
tôi
Viết về một người bạn vừa nằm xuống
Vĩnh
biệt nhạc sĩ Ngọc Chánh
Xuân
về, nhớ Quê Hương
Đời đi dạy
Hãy để Cha sống những ngày cuối cùng ...
Trạng Quỳnh và loại dân khí thấp kém
Khi vợ vắng
nhà
Kết quả bầu cử tiểu bang Victoria, Úc
Thạch Lam
Người chị cao cả Phạm Thị Thàng
Tâm sự
của một Việt kiều
Gánh
hoàng hoa
Chiếc huy hiệu hoa sen trên đại lộ kinh hoàng
Hồi
ức
về
người Cha
bị
tù
Tiếng Anh
dễ
ồm!
Nằm chơi
Chứng nhân một sự kiện lịch sử
Ngộ đạo đất
trời
Xứ khỉ khọn
Sài G̣n thoáng nhớ
Ông
già đạp xích lô
Chuộc lương
tâm
Đất nước lạ lùng
Những giọt mưa trên vùng đất khô cằn
Chân dung văn nghệ sĩ Việt...
Sài G̣n
của tôi sẽ trở lại…
Ông già
bán trứng
Melbourne: Kỷ niệm Chiến Thắng Long Tân
Câu
chuyện ngày xưa
Chiếc
Rolex ân nghĩa
Giở trang nhật kư, nhớ về bạn xưa
Nén hương
ḷng
Đám Cưới …chi lạ
Bông lúa
cúi đầu
Kỷ niệm 60 năm Quân Đội Úc tham chiến VN
Ngày vui khó quên
Cộng sản là thế đấy!
Nhiễm Virus
Corona 2019
GS Nguyễn Ngọc Huy & Lm Cao Văn Luận tiết lộ...
Xao
ḷng bởi một từ "Em"
Hiệp định Genève (20-7-1954)
Mơ ước
b́nh thường
Phi công Việt là anh hùng nước Pháp
Viết cho người sắp ra đi...
Đôi lời về Cung Tiến Nhạc Sĩ hay Kinh Tế Gia
?
Môt chuyến đi Hawaii
Vinh danh người vợ tù chính trị VNCH tại
Little Saigon
Cái miệng
Phá thai là giết
người
Cha tôi, người lính Việt Nam Cộng Ḥa
Những người năm cũ
Ngày tự phụ
Màu mắt
hoàng hôn
Paris
có ǵ lạ không em?
Không quên người chiến sĩ QLVNCH
Tản mạn Huế
Nước mắt chiều xuân
Nước mắt giữa
Trùng Dương
Cuộc đời & sự nghiệp của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông
Người tù kiệt xuất
Câu chuyện về một lá thư
Ra biển gọi
thầm
Nỗi
buồn ngày 30 tháng tư
Tháng Tư....
Bài ca
của người du tử
Lời sau cùng nói với tuổi trẻ
Quên sao được ngày 30 tháng 4 – 1975
Hai người lính Dù
Văn Học miền Nam tự do 1954-1975
Xe tăng Nga làm được ǵ ?
Giă từ vũ khí
Giờ phút cuối cùng
Văn Quang, người vừa khuất nẻo Sài G̣n...
Những
tấm chân t́nh
An Lộc & Ukraine chiến trường lịch sử
Hải quân Ukraine chiến đấu
Trông gịng sông Vị
Ngày xa Đà Nẵng
Chuyện của một cựu binh Mỹ gốc Việt
Kư
hiệu học và "lơ là lơ láo"
V́ sao chiếc áo cần có 5 cúc ?
Duyên phận và mệnh số
Thu, hát cho
người và giai thoại
Thương về Ukraine
Liên hội BĐQ Texas mừng xuân Nhâm Dần 2022
Đời lính
Vinh quang trên chiến hào
Sự thành công của người Việt tị nạn
Một chuyến công tác Cam Ranh
Lá đại kỳ An
Lộc
Chém chết một người là kẻ sát nhân
Chuyện xưa của tôi và bạn bè kbc 4100
Sứ mệnh văn
hóa
Thư số 124a gởi NLQĐNDVN
"Người vợ" là một vĩ nhân
Tết với TPB VNCH và mong ước tuổi xế chiều
Khó quên cái Tết năm nào
Xuân Sang- Xuân Sến
Năm Cọp nói chuyện… Bia
Đêm xuân trên vùng biển chết
Thương chùm Hoa Khế
Tôi đậu bằng … lái xe !
Về ca
khúc "gái xuân"
Thức tỉnh
Tử sĩ Hoàng Sa
Hồi kư trận hải chiến Hoàng Xa
Khi bài thơ Hoàng Sa vượt vĩ tuyến 17 vô Nam
26
truyện thật ngắn
Tuổi già
viễn xứ
Nguồn gốc của cách nói “nam tả nữ hữu”
Chiến
dịch B́nh Tây
Trận hải chiến giữa HQ VNCH và HQ Trung Cộng
Truy lùng cục miền Nam trên lănh thổ
Kampuchia
10 địa danh nổi tiếng trong âm nhạc miền Nam
Trả lời vài câu hỏi về cuộc bại trận của
QLVNCH
Cậu bé chăn trâu trở thành đại điền chủ giàu
nhất
Lạc giữa
mùa xuân
Một Thoáng “AT ... TEN”