Quán phở sáng thứ Bảy đông nghẹt khách xếp hàng ngoài cửa. Mới có 11 giờ 30 mà cô hầu bàn đă chạy mỏi cả chân. Bực ḿnh nhất là khi đến bàn số 13, chỉ có hai người đàn bà thôi nhưng cô lại phải trả lời đến mấy chục câu hỏi, dù đă trở lại lần thứ tư, rồi đứng chờ lâu quá mà vẫn chưa thấy họ chọn xong món ǵ, cô bèn đề nghị:
-Hai bác từ từ chọn nghe, chút nữa cháu quay lại.
-Không quay “nại”, quay đi ǵ cả! Gớm! Chờ ǵ mà “nâu nà nâu”! Mang ngay cho bọn “lày” hai tô đặc biệt, “nớn” nhất và ngon nhất của nhà các cô đi “lào”! Nhiều thịt, nhiều “lước”, không “nấy” giá nhưng bù cho ba đĩa “giau” thơm!
-Dạ bù ba dĩa… dâu, thơm ǵ? Bác muốn món tráng miệng th́ chỉ có chè ba màu thôi
-Không ba, bốn màu ǵ tất! “Giau” thơm để ăn phở mà cô không biết à? Giá tanh “nắm”, bọn tôi chỉ thích “giau” quế và ng̣ gai thôi, ba đĩa mới đủ. Mang “lước” béo, hành “chần” ngắn ngắn, ớt hiểm thái mỏng đủ cả vào cho bọn tôi
-A! Cháu… hiểu rồi!
Cô hầu bàn mừng rỡ quay ngay sang bàn khác nhưng bị gọi giật ngược lại:
-“Lày”! Thêm hai cốc cà phê sữa đá thật đậm “lữa” đấy!
-Dạ!
Miệng dạ, tay ghi ghi, chép chép, mà không biết cô chưa rành tiếng Việt hay tại cái màn “bù dâu thơm” với… rể thối không có trong mă số quen thuộc của nhà hàng nên cô nguệch ngoạc hơi lâu. Thế mà vừa dợm chân chạy là cô đă bị mụ ú hét vang:
-“Lày”! Thêm một cà phê sữa đá cho thằng con “giai” nhà tôi nữa. Nhớ cho nhiều sữa vào, không th́ “ló” “nại” chê đấy.
-Dạ!
Cô gái lúc này có vẽ hơi quạu với thái độ xấc xược của người đàn bà diêm dúa đeo vàng chói cả mắt kia rồi, nhưng cô thấy có mấy cái bàn khách vừa dùng xong, đang cần lau chùi gấp để rước khách mới vào nên cô chỉ kịp ghim tờ giấy cho đầu bếp và nói vọng vào:
-Số 13: hành trần cắt ngắn, ớt xắt lát.
Trong khi lau bàn của khách cũ, dọn dẹp sạch để tiếp khách mới, cô
nghe mụ ú, áo đỏ choét đang thao thao kể với mụ có cặp lông mày dữ
tợn ngồi cùng:
-Thằng con tôi du học, cho đám sinh viên vay “lặng” “năi” mấy trăm ngh́n đô nhưng chúng không trả đúng hạn kỳ nên tôi phải đích thân sang Canada đ̣i và cho đám “xă hội đen" đến hỏi tội bọn chúng, nhân tiện đi chơi một chuyến “nuôn” và mua sắm ít thứ hàng hiệu đem về bán “nại” cho mấy bà bên ngành công an thành phố.
Bà mắt xếch cũng bàn thêm kinh nghiệm vào những món đám cán bộ cao cấp ở Hà Nội đang thèm, cách nào để qua mặt sự khám xét ở phi trường Canada:
-Chứ c̣n về tới phi trường Việt Nam th́ đă có “công an” em út lo cả “giồi”!
Thế là lắm thứ “lậu”, lắm tên… “công” rất… “an”
toàn được hai bà oang oang mồm liệt kê ra…
Bên cạnh, thực khách ngồi ở các bàn 11, 12 và 14 ghép lại th́ toàn
là những người lính VNCH bị VC bỏ tù hơn 15 năm, được người bạn đồng
đội chủ quán đăi bữa trưa, đang bàn tán những kế hoạch cho phiên họp
chiều nay, nhằm chống lại kế hoạch “văn hóa vận” và nhuộm đỏ Cộng
Đồng của Việt Cộng như: đưa văn công của chúng sang tŕnh diễn và
đem gia đ́nh, con cháu của chúng ồ ạt xuất ngoại sang Canada để rửa
tiền và tẩu tán tài sản. Thấy cháu gái sinh viên, con người bạn cùng
khóa, t́nh nguyện ra chạy bàn cuối tuần, để lấy tiền gây quỹ, giúp
cho một tổ chức hậu duệ, đă bị hai mụ kiêu căng kia bắt nạt từ năy
giờ là họ đă gai mắt, chướng tai với sự trịch thượng ấy từ đầu nên
càng chăm chú lắng nghe hai mụ “tự khoe lư lịch” bằng những ánh mắt
bực bội. Trừ một người mặc áo trắng ngồi ở đầu bàn cứ bận rộn, lăng
xăng rời chỗ ngồi mấy lần ra, tất cả c̣n lại, chưa thấy ai phản ứng
ǵ cả.
*
Rồi cũng đến lúc phở, hành, “giau”, ớt, cà phê được cô gái lúc năy
đem đến. Hai tô phở vừa đặt xuống bàn bên cạnh hai chén nước béo là
có chuyện ngay:
-“Lày”! Sao “nại” thái hành “gia” “lát” bấy thế “lày”? Thịt ǵ mà cứ đỏ tươi trông kinh quá! Cô mang vào xối thêm “lước” dùng “nên” cho chín thịt!
-Dạ phở đặc biệt th́ lúc nào cũng có thịt tái chung nữa, c̣n hành trần bà dặn xắt ngắn ngắn hồi năy mà
-Ơ hay nhà cô “lày”, tôi bảo thế bao giờ? Mang vào! Đổi cái khác cho tôi!
-Dạ đổi cái ǵ?
-Tôi không muốn hành thái văm “gia” cả thế này!
-Chứ bà muốn hành làm sao?
-Th́ hành “chần” b́nh thường vẫn thái như thế… “lày… lày”
Bà ủn ỉn đưa ngón tay út ra dí dí vào mặt cô gái, thấy điều như muốn đâm thủng mắt cô. Cô né thụt lùi một bước rồi hỏi:
-Sao bà biểu ngắn ngắn?
-Th́ tôi nói cho cô hiểu “nà” hành “chần” thêm vào trong cái chén “lước” béo chứ không phải trong tô phở
-Thôi để cháu đổi hai chén hành trần b́nh thường và làm chín thịt tái cho bà
Nói xong cô lấy lại hai tô phở và hai chén nước béo, rồi đặt ba dĩa rau xuống bàn và định quay vô bếp, nhưng bà chằn lửa đă ch́ chiết:
-Khiếp! Bưng “giau” mà để cả bàn tay vào trong ấy th́ ai mà ăn?
Bà c̣n quay qua dạy bà ú ù:
-Đám con nhà chúng tôi “ló” bảo bên Canada “lày” mà thế “nà” họ chê mất vệ sinh, họ chả đụng đến đâu bà ạ!
Rồi bà hét vào mặt cô gái:
-Cô đổi “nuôn” mấy đĩa “giau” thơm khác. Mà “nấy” đĩa “lào” nhiều nhiều tí! Gớm! Vài cọng “noe” ngoe thế ăn chă bỏ.
-Dạ 3 dĩa rau mà có hai tô phở thôi mà
-Gớm! Ba mà cứ như một thế kia th́ “nàm” sao đủ?
Cô gái tức anh ách, ăn phở chứ bơi trong phở hay ăn bánh tráng cuốn sao mà đ̣i nhiều rau, lắm nước vậy?
V́ lần này bị bắt lỗi đúng, vụ đụng tay vào rau,
nên cô yên lặng quay đi.
Vào bếp, cô yêu cầu y như ư hai mụ muốn, nhưng nhớ lại những lời đối
thoại lúc năy cô càng tức hơn, th́ ra bọn này là vợ con cán bộ Việt
Cộng ra đây rửa tiền mà các chú, bác hay nói chuyện với ông Nội và
Ba ḿnh đây. Tức ḿnh, cô lượm lại hết mấy chục nhánh ng̣ gai, rau
quế của thực khách ăn thừa, chưa bỏ vào thùng rác, hăy c̣n nằm trong
mấy cái dĩa ngổn ngang chờ rửa rồi ném chúng lên trên ba cái dĩa
“giau mất vệ sinh” cô vừa bị mắng lúc năy. Khi hai tô phở thêm nước
dùng vừa được đầu bếp chuyền qua tay, nhớ lại những chữ “gớm’ kéo
dài của mụ ph́ lũ, cô liền… “gớm” vào mỗi tô vài ngụm nước miếng cho
bỏ ghét rồi mới bưng ra.
*
Hai mụ khó tính cầm đũa vọc tưng bừng mấy lát thịt xem có c̣n sót
miếng nào sống không rồi cười hí hửng:
-“Giau” thế th́ mới đủ chứ! Nhớ thêm cái túi đựng cốc cà phê cho thằng con giai và bỏ nhiều giấy vào cho “ló” “nau mồm”. Mà cà phê có đúng như tôi dặn không đấy?
-Dạ đúng!
Cô trả lời ngay, dù rằng cô chẳng dặn ḍ thêm sữa hay thêm cà phê chi cả. Bà mắt xếch lúc này mới lôi trong cái túi nylon ra hai ổ bánh ḿ không, xé một miếng to và nhúng vào tô phở xe lửa rồi hích bà xe… tăng:
-Bà thử xem, chúng “ló” về “lói” đúng thật bà nhỉ. “Lước” phở ngoài “lày” họ nấu ngọt ơi “nà” ngọt. Chỉ mỗi tội h́nh như họ vớt bọt không khéo như bọn ḿnh “lên” “lước” dùng không trong.
Cô gái nán lại, nh́n cho được cảnh hai bà chấm bánh ḿ vào “nước bọt”, lặt “giau” thừa bỏ vào tô và múc nước… miếng của cô húp sùm sụp rồi mới quay đi. Nh́n thật là măn nhăn! Ḷng cô vui phơi phới
Vui! Hai bà cũng đang toe toét, nhồm nhoàm bên hai tô nước… bọt.
Thằng con ông cháu cha nào đó rồi cũng sẽ vui với ly cà phê “nhiều”
sữa của cô.
*
Cô đến bên bàn số 12, đưa miếng giấy và nói ǵ đó với ông ngồi đầu
bàn mặc áo trắng có vẽ bận rộn suốt buổi kia. Ông nghe xong th́ cười
cười, đứng dậy, và với giọng nói của một vị sĩ quan ngoài chiến
trường năm nào, ông chỉ tay về hướng hai mụ “đẫy đà nợ máu nhân
dân”, rồi nói sang sảng cùng mọi người trong quán mà không cần bất
cứ một thứ khuếch đại âm thanh nào cả:
-Chúng tôi xin phép thưa cùng tất cả Quư Vị: để giúp cảnh sát kiểm soát t́nh h́nh an ninh chung của thành phố với bọn côn đồ, chúng tôi có đặt hệ thống quay phim khắp cả quán.
Hai bà ngồi ở bàn này vừa tự khoe là gia đ́nh cán bộ cộng sản VN, luồn tiền chúng ăn cướp của đồng bào trong nước qua đây cho sinh viên Việt bên Canada vay nặng lăi. Họ c̣n khoe là có liên hệ với bọn du đảng ở địa phương này và là dân chuyên buôn hàng lậu, từ Hà Nội qua.
Cô cháu nội của tôi cho biết bọn cho vay cắt cổ này đă gọi 4 tô phở đặc biệt, 3 ly cà phê sữa đặc biệt, 4 chén hành trần đặc biệt, 3 dĩa rau đặc biệt nhưng sẽ không trả tiền đúng như thế. Chúng tôi có các nhân chứng ngồi ở bàn này chứng kiến mọi chuyện, vậy xin báo cùng mọi người: chúng tôi sẽ nộp cuộn phim quay hôm nay cho chính quyền địa phương cùng với lời “tự khai” và tự khoe của những thành phần bất hảo này.
Nếu hai tên Việt Cộng này không trả đủ số tiền trong hóa đơn hôm nay th́ Quư Vị giúp chúng tôi đừng cho chúng rời khỏi quán v́ chúng tôi sẽ đóng cửa hôm nay để cùng bà con tỵ nạn ở thành phố chúng ta đưa bọn buôn lậu này tới sở cảnh sát.
Đang xếp hàng mà tự nhiên nghe “đóng cửa”, đang ăn ngon lành mà nghe
có Việt Cộng nên mọi ánh mắt cùng đổ về một hướng. Yên lặng vài
giây, rồi th́ tiếng vỗ tay vang lên rào rào nghe thật đă tai cô sinh
viên.
Bây giờ cô mới hiểu trước đây ông nội cô nói ǵ:
-Không phải lúc nào cũng “dĩ ḥa vi quư” cả đâu nhé con! Ta lùi th́ địch tiến, ta phải tiến mới dẹp được giặc!
Cô mỉm cười với ư nghĩ: Bọt nào cũng là bọt, bọt
bèo mà! Rau đă nhiều và chắc chắn… thơm! Chỉ có hai mụ Việt Cộng này
là… thối quá!
*
Và từ đó cái quán phở ấy ngày càng đông người Quốc Gia xếp hàng, nhờ
công quảng cáo của hai mụ Vi Xi chấm bánh ḿ với nước bọt.
Bọt này không cần vớt, vẫn trong veo!
Ư Nga
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
42 năm t́nh
cảm đồng môn
42 Năm T́nh
Chúc mừng hội ngộ
Tôi và Tiểu Đoàn 7
TQLC
Thơ gửi Đại Gia
Dấu ấn vào đời
USA 20 năm và Tôi
Hăy c̣n đó niềm
tin
Pleiku và hoài
niệm
Kư sự
những ngày tháng 2
Một mảnh đời
Xuân quê hương
Một chuyến về
thăm nhà
Tết đến
Một buổi
chiều, hai người già
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Về từ Tân Cảnh
Cô đơn và ước mơ
Trên đồi cao
Phạm Thị
Thàng - Nữ anh hùng đất G̣ Công
Bạn cũ năm mươi năm
Hương xưa ngày ấy
Đại Bàng gẫy cánh - F5
Sự thật đời tôi / Trung Tướng Trần Văn Minh
Thèm
Sao chổi
Đừa con dâu
Đại đội 17 "Hoàng Gia" 1
-
2
Sau cuộc biển dâu
Những người lính Dù
Tiễn nhau ngàn dặm cũng chia phôi
Tấm Poncho
Người bạn học và
ông thầy cũ
Mối hận ngh́n trùng!
Những mùa Trung Thu
Tấm ảnh hai người
lính
Tin quan trọng gửi
đến các anh em TPB ở Việt Nam
Chim bay về biển
Văn chương
Việt Nam và chữ “Y”
Hạnh phúc và bất hạnh
Chữ "Tín"
Nếu ngày ấy...
Thuận An
Thôi ! Ḿnh
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Văn hoá phương Nam
Thức tỉnh
Sự xâm lăng văn
hóa của việt cộng
Tác giả
“Những Đồi Hoa Sim” đă chết trên đồi hoa sim
Hành trang và lư
tưởng
Góp nước miếng
húp chung
Đêm chờ sáng 1975
Thuốc lào trong tù....
Người chồng một đêm
Khóa 8 B+C/72
SQTB/Thủ Đức họp mặt
Trở về cố hương
Trôi theo ḍng đời
Ngộ chiêu
T́nh người
trong cuộc chiến
Khóc bạn
Cư An Tư Nguy
Con c̣n nợ ba
Không Quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Những
người chiến sĩ đáng hănh diện
Nắng chiều vẫn đẹp
Hạnh phúc vẫn
long lanh
Con Trâu đâu có cải tạo
Nhớ nhà
Bác sĩ trong tù
Nhà bốn anh em
Tháng Sáu và Tôi
Chuyện về một cô gái
Chuyện một người mang tên Nguyễn Thị Di Tản
Cái giường đôi
Ưu việt nhất !!!
Hậu nhân trả lời VC
Huỳnh Tấn Mẫm
Chúng tôi vẫn sống
Bọt không cần vớt
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa, Chuyện kể từ đầu
Làm sao để chôn hai Chế Độ?
Cà-phê lính
Cuộc trùng phùng
bi thảm
Tuổi trẻ nghĩ ǵ ?
Tiển con
Nhớ anh linh Anh
hùng Nguyễn Ngọc Trụ
40 năm nhớ về
C̣n đó niềm đau
Viết cho con cháu
Tưởng nhớ bác Thái Văn Kiểm
Người bạn thân
Người già cả, người bệnh tật
Người tỵ nạn và
Việt kiều
Sự ra đi
của hai vị Tướng Tư Lệnh
Nhạc Sĩ Thục Vũ
Câu chuyện
của Nguyễn Thị Thái Ḥa
Một thoáng Pleiku
Bạn đồng môn khóa 2 CSQG
Quân đội bị quên
lăng của Việt Nam Cộng Hoà
Nhạc sĩ Lê
Trạch Lựu và bài hát Em Tôi
Bắc Kỳ
Văn chương trào
phúng truyền khẩu
Mậu Thân Huế – Nhân chứng sống
Kỷ niệm với Hồ Ngọc Cẩn
Điều c̣n lại sau
40 năm
Thương
Tiếc những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù
Anh là áng mây trôi
Tâm thức
người lính Nhảy Dù trong cơi vô sắc
Rợp bóng cờ
Trên núi Hoàng Liên
Kư ức mùa Xuân
Để tưởng niệm một
người Anh
San Jose, năm hết tết
đến
Valentine trong di sản Chiến Tranh
T́nh như gió thoảng
Thằng Thời
40 năm cuộc sống người thương phế binh VNCH
Ăn Tết thôn quê
Hạt bụi nào trong mắt
Giọt nắng cho người
Gặp tướng Ngô Quang Trưởng Lần Cuối Cùng...
Những Đồng Minh Của Mỹ Bị Bỏ Rơi Tại Miền Nam VN
Quê Hương, chùm khế ngọt
Quả tim người tử tù
Anh hùng Ngụy Văn Thà
Người ở lại Hoàng Sa
Trận Hoàng
Sa, biểu tượng hội tụ ḷng yêu nước
Ngày 19-01: Tưởng Niệm ngày Hoàng Sa nhuộm máu
Em gái hậu phương Dạ Lan là ai?
Hồi kư Việt Nam
Để nhớ một thời áo trận
Con dao xếp trong ngày Tết Tây
Người về từ Đại Dương
Lễ Tưởng Niệm Tử
Sĩ Hoàng Sa
Lăo Mốc
Lên núi t́m chồng
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012