LHN
Biết tui là dân HO nên có người biểu tui kể thử một câu chuyện thật
xảy ra trong tù cải tạo . Nếu tui kể hổng được thì người ta hổng tin
vào cái bằng Tiến-Sĩ Cải-Tạo của tui . Chắc người ta nghi tui làm
bằng giả để đi HO . Mà cũng thông cảm thôi vì Việt-Nam sau khi bị VC
toàn trị rồi thì cái gì cũng có thể dỏm được . Mà bằng cấp thì càng
dỏm nhiều hơn và Tiến-Sĩ thì nhiều đếm hổng xuể . Bởi tại bị vậy nên
tui mới viết bài nầy hổng thôi người ta nói cái bằng Tiến-Sĩ Cải-Tạo
của tui là bằng giả . Bài nầy tui đặt tựa là “Con Trâu Đâu Có Cải
Tạo !”.
Câu chuyện nầy xảy ra tại trại cải tạo Nam-Hà vào khoảng năm
1979-1980 ( vì lâu quá nên tui hổng dám chắc năm nào ) . Thời gian
đầu của đời tù cải tạo thì những người tù bị đưa lên vùng núi
Hoàng-Liên-Sơn do bộ đội quản lý . Tới năm 1978 vì sư phụ Trung Cộng
muốn dạy cho đệ tử Việt Cộng một bài học nên đánh tràn qua biên giới
Việt-Trung . Do đó tù cải tạo được chuyển giao qua cho công an quản
lý để bộ đội rảnh tay mà tiếp thu bài giảng của thầy . Rất nhiều tù
, trong đó có tui , được chuyển về trại Nam-Hà vào năm 1978 .
Sau vài ngày ổn định mọi thứ thì các tù binh bắt đầu được lên lớp và
sau đó là đi lao động . Về lên lớp , nói chung , thì các cán bộ công
an cũng nói y hệt như các cán bộ bên bộ đội . Đại khái như : Mỹ là
đế quốc xâm lược ; ngụy quyền miền Nam là tay sai bán nước ; ngụy
quân là công cụ đánh thuê ; tất cả các người tù đều là có tội chết
nhưng được Đảng khoan hồng tha chết và cho đi cải tạo , lao động để
trở thành người lương thiện ; lao động là vinh quang chớ hổng phải
là đày ải , hành hạ . Chỉ khác một điều duy nhứt là bên bộ đội thì
không kêu chúng tôi là tù mà cũng cấm chúng tôi không được tự xưng
và kêu nhau là tù ; còn ở trại Nam-Hà nầy thì các cán bộ công an nói
thẳng chúng tôi là tù cải tạo . Còn về công việc lao động thì tui đã
làm qua nhiều thứ như phụ xây thêm nhà tù , làm ruộng trồng lúa ,
đào kênh thủy lợi , trồng nấm , đục đá . Mỗi công việc đều có nhiều
chuyện để kể nhưng trong phạm vi đề tài của bài nầy tui chỉ kể giới
hạn về công việc làm ruộng trồng lúa mà thôi .
Trại Nam-Hà nằm trên một khu đồi cao gần bên một quả núi nhỏ và ngay
cạnh con đường đất (nghe nói đường nầy có thể đi tới chùa Hương) .
Bên phía dưới thấp là vùng đầm lầy ăn liền ra đồng ruộng của hợp tác
xã . Công việc làm ruộng được bắt đầu lúc đó là đang mùa đông . Và
ai cũng biết làm ruộng trồng lúa thì sẽ có những việc như cày , bừa
, gieo mạ , cấy lúa , gặt lúa rồi đập và phơi lúa . Đám tù được dẫn
ra tới ruộng mới biết công việc cụ thể mà mình phải làm ra sao .
Những thửa ruộng đã gặt xong tự hồi nào chỉ còn trơ gốc rạ . Ruộng
đang ngập nước , đất đã mềm sẳn nên hổng cần cày mà chỉ có bừa . Bừa
để nhận những gốc rạ chìm xuống sình lấy chỗ cấy lúa . Và xưa nay
việc kéo cày hay kéo bừa nếu hổng có máy thì là do con trâu làm .
Người thì cầm càng đi phía sau điều khiển con trâu . Nhưng khi ra
tới ruộng mới biết hổng có máy cày mà cũng hổng thấy con trâu nào dù
trại có nuôi một bầy trâu mấy chục con . Té ra là mọi thứ sẽ do
người tù làm hết . Tù được chia thành từng nhóm 4 người cho một cái
bừa . Trong nhóm thay phiên nhau , ba người kéo bừa đi trước thay
con trâu và một người cầm càng đi sau giữ bừa . Mèn ơi ! Trâu thì
hổng xài lại bắt người kéo thế . Cái nầy mà dám nói là vinh quang
hổng phải đày ải đây . Theo tui thì đày ải chỉ một phần , mà phần
lớn là muốn hạ nhục người tù . Dĩ nhiên là tất cả mọi người tù đều
phải chịu nhục mà làm . Người nầy nhìn người kia cùng nuốt hận để
làm . Không hẹn mà nên , những người cầm càng phía sau không ai dám
đứng lên cái bừa cho bạn kéo như khi điều khiển trâu mà chỉ lội sình
để cầm càng . Coi vậy chớ kéo cũng nặng lắm vì lội sình đã khó đi
rồi mà đằng nầy còn phải kéo cái bừa nữa . Những bước chân nặng nề
dưới ruộng sình . Những bắp chân tái tím vì dầm trong nước lạnh
buốt. Những thân hình co ro, lầm lủi trong gió mùa đông . Hoạt cảnh
nầy liệu có nơi nào trên thế giới có được hay không . Làm được một
lúc là bắt đầu nghe có tiếng cự nự trong các nhóm kéo bừa . Mấy anh
kéo bừa phía trước cự anh cầm càng phía sau :Bộ mắc ông nội mầy hay
sao mà đè chi nặng dữ vậy mậy . Đè vừa thôi . Một hồi tới phiên mầy
kéo là tao đè lại cho biết .
Thì ra anh cầm càng mà đè mạnh chừng nào thì mấy anh phía trước phải
kéo nặng chừng nấy . Mà hể đè hổng mạnh thì gốc rạ hổng chịu chìm .
Nghe nhóm nầy cự rồi tới nhóm kia cự đâm ra thấy tức cười . Mà cười
ra nước mắt . Hổng ai có thể tưởng tượng được cuộc đời của mình có
lúc lại thê thảm như vầy . Chắc mấy tay cán bộ trên bờ đang hả hê
trong bụng lắm . Người nào nghĩ ra được “phương cách” lao động nầy
chắc phải được Đảng tuyên dương . Trong đám cán bộ có một người có
vẻ là có thớ lắm , đó là thiếu-úy Lự . Hắn đi vòng vòng từ đội tù
nầy tới đội tù khác dòm ngó . Đi tới đâu hắn cũng kêu tập họp tù lại
cho hắn lên lớp . Bởi vậy đám tù cũng khoái cho hắn tới chỗ mình mà
lên lớp lắm. Hổng phải vì hắn nói hây nên muốn nghe. Vì hắn nói thì
cũng như con két nói, chỉ toàn lập lại những điều cũ rích . Hắn vừa
nói một tiếng là ai cũng biết hắn sẽ nói tiếp cái gì . Vậy thì tại
sao tù lại khoái nghe hắn nói ? Thưa hổng phải khoái nghe hắn nói ,
mà chính là khoái được đứng để nghỉ ngơi khỏi làm trong mươi mười
lăm phút . Hắn nói càng dai càng tốt vì mình được đứng nghỉ càng lâu
. Lần đó hắn lại chỗ đội tù của tui để lên lớp . Sau khi nói đã đời
, hắn kết luận :
Các anh cần phải tích cực lao động cho có năng suất cao. Về với gia
đình sớm hay muộn là tùy ở chính bản thân các anh . Không phải chỉ
làm chiếu lệ cho hết giờ , mà làm cho hết việc và mỗi người cần phải
phát huy sáng kiến để gia tăng năng suất .
Nói xong thì hắn hỏi như thường lệ là ai có ý kiến hoặc thắc mắc gì
hôn . Thường thì hổng ai có ý kiến ý cò gì ráo . Nhưng lần đó có một
anh bạn tù đưa tay lên . Hắn chỉ về anh bạn đó và hỏi anh muốn nói
gì . Anh bạn tù nói :
Thưa cán bộ , muốn gia tăng năng suất lao động , ở trại có nuôi một
bầy trâu mấy chục con sao không xử dụng để kéo bừa ?
Chà ! Câu hỏi nầy có lý quá ha . Ai cũng thấy ý kiến của anh bạn tù
nầy cũng chính là ý kiến của mình nên rất hào hứng với câu hỏi nầy.
Các bạn có biết thiếu úy Lự trả lời ra sao hôn ? Hắn hổng cần suy
nghĩ gì cho lâu mà phán ngay một câu xanh dờn với một vẻ đắc ý như
vừa nghĩ được một câu danh ngôn bất hủ :
Các anh mới cải tạo chớ con trâu đâu có cải tạo mà bắt nó kéo bừa .
Nói xong hắn gật gù với vẻ mặt hả hê , dương dương tự đắc nhìn từng
gương mặt xanh tái của đám tù vì câu nói xanh dờn của hắn . Mọi
người im thin thít và nghẹn họng như vừa bị tạt một gáo nước lạnh
vào mặt giữa trời đông . Đúng là VC nói vậy mà hổng phải vậy .
Tui chợt nhớ tới lời của tổng thống Nguyễn-văn-Thiệu “Đừng nghe
những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm” . Tiếc thay
khi mà cả miền Nam lẫn miền Bắc Việt-Nam đã nhìn thấy được những gì
cộng sản làm thì…quá trễ . Vậy mà tới giờ cũng vẫn còn có những
người hổng nhìn thấy , hay nhìn mà cố tình hổng chịu thấy những gì
cộng sản đã làm .
LHN .
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
42 năm tình
cảm đồng môn
42 Năm Tình
Chúc mừng hội ngộ
Tôi và Tiểu Đoàn 7
TQLC
Thơ gửi Đại Gia
Dấu ấn vào đời
USA 20 năm và Tôi
Hãy còn đó niềm
tin
Pleiku và hoài
niệm
Ký sự
những ngày tháng 2
Một mảnh đời
Xuân quê hương
Một chuyến về
thăm nhà
Tết đến
Một buổi
chiều, hai người già
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
Còn nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
mình
Hai hình ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành trình
của 5 ngày tìm về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện tình trái
ngang
Khối diễn hành
Bãi tập
Lễ mãn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
Tình Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
Vì hai chữ Tự Do
Nghìn trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Về từ Tân Cảnh
Cô đơn và ước mơ
Trên đồi cao
Phạm Thị
Thàng - Nữ anh hùng đất Gò Công
Bạn cũ năm mươi năm
Hương xưa ngày ấy
Đại Bàng gẫy cánh - F5
Sự thật đời tôi / Trung Tướng Trần Văn Minh
Thèm
Sao chổi
Đừa con dâu
Đại đội 17 "Hoàng Gia" 1
-
2
Sau cuộc biển dâu
Những người lính Dù
Tiễn nhau ngàn dặm cũng chia phôi
Tấm Poncho
Người bạn học và
ông thầy cũ
Mối hận nghìn trùng!
Những mùa Trung Thu
Tấm ảnh hai người
lính
Tin quan trọng gửi
đến các anh em TPB ở Việt Nam
Chim bay về biển
Văn chương
Việt Nam và chữ “Y”
Hạnh phúc và bất hạnh
Chữ "Tín"
Nếu ngày ấy...
Thuận An
Thôi ! Mình
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Văn hoá phương Nam
Thức tỉnh
Sự xâm lăng văn
hóa của việt cộng
Tác giả
“Những Đồi Hoa Sim” đã chết trên đồi hoa sim
Hành trang và lý
tưởng
Góp nước miếng
húp chung
Đêm chờ sáng 1975
Thuốc lào trong tù....
Người chồng một đêm
Khóa 8 B+C/72
SQTB/Thủ Đức họp mặt
Trở về cố hương
Trôi theo dòng đời
Ngộ chiêu
Tình người
trong cuộc chiến
Khóc bạn
Cư An Tư Nguy
Con còn nợ ba
Không Quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Những
người chiến sĩ đáng hãnh diện
Nắng chiều vẫn đẹp
Hạnh phúc vẫn
long lanh
Con Trâu đâu có cải tạo
Nhớ nhà
Bác sĩ trong tù
Nhà bốn anh em
Tháng Sáu và Tôi
Chuyện về một cô gái
Chuyện một người mang tên Nguyễn Thị Di Tản
Cái giường đôi
Ưu việt nhất !!!
Hậu nhân trả lời VC
Huỳnh Tấn Mẫm
Chúng tôi vẫn sống
Bọt không cần vớt
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, Chuyện kể từ đầu
Làm sao để chôn hai Chế Độ?
Cà-phê lính
Cuộc trùng phùng
bi thảm
Tuổi trẻ nghĩ gì ?
Tiển con
Nhớ anh linh Anh
hùng Nguyễn Ngọc Trụ
40 năm nhớ về
Còn đó niềm đau
Viết cho con cháu
Tưởng nhớ bác Thái Văn Kiểm
Người bạn thân
Người già cả, người bệnh tật
Người tỵ nạn và
Việt kiều
Sự ra đi
của hai vị Tướng Tư Lệnh
Nhạc Sĩ Thục Vũ
Câu chuyện
của Nguyễn Thị Thái Hòa
Một thoáng Pleiku
Bạn đồng môn khóa 2 CSQG
Quân đội bị quên
lãng của Việt Nam Cộng Hoà
Nhạc sĩ Lê
Trạch Lựu và bài hát Em Tôi
Bắc Kỳ
Văn chương trào
phúng truyền khẩu
Mậu Thân Huế – Nhân chứng sống
Kỷ niệm với Hồ Ngọc Cẩn
Điều còn lại sau
40 năm
Thương
Tiếc những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù
Anh là áng mây trôi
Tâm thức
người lính Nhảy Dù trong cõi vô sắc
Rợp bóng cờ
Trên núi Hoàng Liên
Ký ức mùa Xuân
Để tưởng niệm một
người Anh
San Jose, năm hết tết
đến
Valentine trong di sản Chiến Tranh
Tình như gió thoảng
Thằng Thời
40 năm cuộc sống người thương phế binh VNCH
Ăn Tết thôn quê
Hạt bụi nào trong mắt
Giọt nắng cho người
Gặp tướng Ngô Quang Trưởng Lần Cuối Cùng...
Những Đồng Minh Của Mỹ Bị Bỏ Rơi Tại Miền Nam VN
Quê Hương, chùm khế ngọt
Quả tim người tử tù
Anh hùng Ngụy Văn Thà
Người ở lại Hoàng Sa
Trận Hoàng
Sa, biểu tượng hội tụ lòng yêu nước
Ngày 19-01: Tưởng Niệm ngày Hoàng Sa nhuộm máu
Em gái hậu phương Dạ Lan là ai?
Hồi ký Việt Nam
Để nhớ một thời áo trận
Con dao xếp trong ngày Tết Tây
Người về từ Đại Dương
Lễ Tưởng Niệm Tử
Sĩ Hoàng Sa
Lão Mốc
Lên núi tìm chồng
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012