Trần Quang Thiệu
Chiều thứ hai, đi làm về, Bill nhận được lá thư của gia đ́nh từ Việt
Nam. Vừa bóc thư, Bill vừa lầm bầm:
– Không biết kỳ này ông già lại ca bản ǵ nữa đây.
Những hàng chữ viết nắn nót trên tờ giấy mỏng như đập vào mắt Bill:
Bân con,
Bố suy nghĩ măi rồi mới viết lá thư này trong lúc buồn buồn nhớ tới
các con. Bố đặt tên con là ‘Bân’, chữ ‘Bân’ (斌) có nghĩa là ‘lịch
thiệp’ và có chữ ‘Văn’ đứng cạnh v́ bố hằng mong mai sau lớn lên,
con sẽ theo con đường văn chương, làm rạng danh ḍng họ Nguyễn Hữu,
một giấc mơ mà bố ôm ấp, nhưng biết đời ḿnh không thể đạt thành.
Như con biết, 17 tuổi bố bỏ học, dở thầy, dở thợ, vất vả với đời
sống, rồi, cuối cùng, trở thành anh công chức quèn, lấy vợ, nuôi
con, và mong cho con nối được giấc mộng không thành của đời ḿnh.
Khi con bước chân vào đại học, bố đă vui mừng, tưởng rằng con sẽ
thành người như bố ước mơ. Tiếc thay vận nước điêu linh, con cũng
như bao nhiêu thanh niên đều phải thi hành nghĩa vụ, và rồi trôi nổi
tới phương trời xa! Bố mẹ ngày ngày chờ con về, và ngày con trở về
thăm nhà lần đâu tiên, bố đă để rơi giọt nước mắt mừng vui trên đôi
má nhăn nheo. Nhưng rồi, bố nghe con nói về nếp sống mới, và bố ngỡ
ngàng. Không, bố không c̣n kỳ vọng có con làm rạng danh ḍng họ
Nguyễn Hữu như bố từng mơ ước trước đây, nhưng có ǵ như hụt hẫng
mỗi lần cha con chuyện tṛ.
Ngày xưa, có lần bố đạp xe đi làm, bị một chiếc xe chở đầy lính Mỹ
vượt qua mặt, những người lính cười nói ồn ào, vứt xuống ḷng đường
thanh kẹo cao su như bố thí, bố đă tức tủi nghẹn ngào. Ngày con về,
nói cười hả hê với những danh từ xa lạ, bày ngổn ngang những món quà
đắt giá cũng làm bố ngỡ ngàng. Nhưng bố chỉ thật sự chua xót khi giơ
tay vuốt tóc đứa con trai của con. Tên nó là ǵ nhỉ, Tim hay Tím ǵ
đó. Nó lắc đầu tránh bàn tay của bố và lầu bầu cái ǵ đó mà bố không
hiểu. Bố biết là có lẽ từ đây gịng họ Nguyễn Hữu sẽ không c̣n trên
thế gian!
Con à, có lẽ bố già quá rồi nên không c̣n thích nghi với những thay
đổi của cuộc sống. Bố nh́n con, nh́n cháu và ḷng bố xót xa. Con bây
giờ là Bill chứ không phải là Bân. Tóc con cột đuôi gà, chứ không
c̣n hớt cao như xưa. Thế nhưng tóc của vợ con lại ngắn ngủn, nửa
nâu, nửa vàng, ôm sát khuôn mặt kiêu kỳ. Thằng Tim ‘Hey man’ chứ
không “Thưa bố’ như con thủa nào. Cuối đời mà bố vẫn bơ vơ. Bố nói
thế, con hiểu không, Bân?
Tuy nhiên bố cũng cám ơn các con rất nhiều. Tiền các con gửi về giúp
bố mẹ hàng tháng đủ cho bố mẹ sống thoải mái lúc tuổi già. Căn nhà
nhỏ gần rạch Thị-Nghè khang trang hơn cũng là nhờ các con. Chiều
chiều, đứng nh́n ḍng nước, bố thấy ḷng ḿnh cũng dịu dàng như con
nước trôi.
Bây giờ đă gần ngày Noël. Bên phương trời đó, có lẽ các con đang bận
rộn mua sắm, hội hè. Bố bây giờ ít ra khỏi nhà. Ngay cả những ngày
Tết, bố cũng chỉ thắp hương khấn ông bà, xin các người tha thứ và,
dù sao đi nữa, cũng xin phù hộ cho các con ở phương xa.
Bố chỉ cầu mong sao cho gia đ́nh con luôn luôn đưọc hạnh phúc, thuận
vợ, thuận chồng. Và nếu bố được khuyên con đôi lời th́ bố mong rằng
con hăy nghĩ tới cội nguồn. Dù sao đi nữa, con vẫn là người Việt da
vàng, cố giữ lấy phần nào nếp sống của tổ tiên.
Lần tới, có về thăm nhà, con cố đưa bố ra ngoài Bắc. Bố muốn về thăm
lại núi Ba V́ và quê Bất Bạt một lần trước khi nhắm mắt xuôi tay.
“Bên này đất nước nhớ thương nhau.” Chúng ḿnh cùng quê với Quang
Dũng đó con.
Chúc các con những ngày vui.
Bố của con,
Nguyễn Hữu Cầu.
Gấp lá thư đút vào túi Bill thở dài:
– Ông già càng ngày càng lẩn thẩn. Không biết là sống thêm được bao
năm nữa.
Bỗng nhiên, Bill chợt bùi ngùi, nghĩ thầm:
– Ngày xưa ông chỉ mong ḿnh đậu Cử Nhân văn chương, đi dạy học,
sống đời thanh bạch; thế nhưng, lưu lạc sang xứ này, ḿnh lại kiếm
ra khối tiền, nhưng chỉ có mỗi cái bằng Master … Card nên ông ấy vẫn
buồn. Thôi, sang năm ḿnh về một ḿnh, không mang theo vợ con, nhất
là cái thằng Tim cà chớn, rồi đưa ông ra Bắc thăm quê hương như ông
ấy muốn!
Bill ngồi xuống bàn, cầm bút, định viết vài hàng trả lời bố, nhưng
một ư tưởng chợt lóe ra trong đầu, Bill vỗ bàn:
– Tại sao ḿnh không mời ông già sang chơi với ḿnh ít lâu. Biết đâu
chừng những ǵ ông già thấy tận mắt sẽ giúp ông hiểu thêm về đời
sống ở Mỹ, sẽ thông cảm và thương yêu con cháu hơn.
o0o
Cụ Cầu leo lên chiếc xe Van, thắc mắc:
– Sao anh lại phải đi cái ‘xe tải’ như thế này? Không đủ tiền mua xe
nhỏ hả con?
Bill mỉm cười:
– Ở đây ai có ‘xe tải’ là khá đó bố, c̣n xe nhỏ th́ ai mà chả có! Cả
nhà đều muốn ra phi trường đón bố nên con phải lái chiếc xe lớn này.
– Thế hả? Bố cứ tưởng…
Cụ Cầu nhướng mắt nh́n ra ngoài. Sao chẳng có ai đi bộ nhỉ? Mà toàn
xe hơi không à, lâu lâu mới có chiếc xe gắn máy, mà sao xe gắn máy
lại chạy nhanh hơn cả xe hơi? Ăn mặc th́ cứ như thằng điên, đầu c̣n
đội cả nón sắt!
Xa lộ 101 kẹt cứng, chầm chậm, nhưng rồi Bill cũng về đến nhà ở San
Jose. Bill thở phào đỡ bố ra khỏi xe:
Nhà ḿnh đây. Bố nghỉ cho đỡ mệt, rồi sẽ tính sau.
Cụ Cầu ngơ ngắc nh́n căn nhà to lớn trên sườn đồi. Thế này th́ ở sao
cho hết. Nhà chúng nó có bốn người. Con th́ một đứa đi học xa, chỉ
c̣n một đứa ở nhà. Cụ nh́n con:
Này anh Bân, thế cái nhà này bao nhiêu tiền?
Bân thở ra:
– Vài trăm ngàn bố ạ.
– Vài trăm ngàn? Thế tiền đâu mà lắm thế.
– Tiền nhà băng cho muợn. Ở đây ai cũng nợ cả, bố ạ. Ḿnh trả góp
hàng tháng mà!
– Thế anh làm bao nhiêu tiền một tháng cho đủ để trả tiền lời?
– Vài ngàn thôi. Nhưng con dặn bố thế này nhé. Bố hỏi con làm bao
nhiêu một tháng th́ được, chứ đừng hỏi người quen. Ở đây, họ kỵ
những câu hỏi như vậy, không như ở VN ḿnh.
– Thế à. Lạ nhỉ…
Phải mất đến cả tháng, cụ Cầu mới quen dần, mới không c̣n lúng túng
với ṿi nước nóng lạnh trong pḥng tắm, mới biết làm thế nào để hệ
thống báo động không kêu ầm ĩ khi mở cửa ra vào, mới hết giật ḿnh
v́ tiếng điện thọai reo, và mới dám nhấc máy nghe xem có phải Bân
gọi từ sở về.
Những náo nức ban đầu khi Bân đưa cụ đi thăm Little Sài G̣n, thử
thời vận ở Las Vegas, đă nhạt nḥa. Cụ bắt đầu cảm thấy hiu quạnh.
Hàng ngày, hai vợ chồng Bân đi làm, và Tim đi học, chỉ c̣n ḿnh cụ
quanh quẩn trong nhà, xem mấy cuốn băng nhạc cũ, hoặc thơ thẩn ngoài
sân nh́n hoa cỏ. Hàng xóm chẳng quen ai. Lâu lâu, có ông Ấn Độ già
đi ngang nhà nhe hàm răng móm mém cười, nhưng hai người ngôn ngữ bất
đồng, chẳng nói với nhau được một câu.
Buổi chiều, Tim đi học về là nó trốn biệt trong pḥng, có hỏi nó câu
nào th́ cũng như không. Thằng bé ú ớ khoa chân, múa tay, hoặc chỉ
toét miệng ra cười!
Bân thương bố nên dắt cụ đi bộ ra đường lớn, chỉ cách cho cụ đi xe
buưt tới khu chợ VN để cụ đi dạo, và nhặt báo chợ về đọc cho đỡ
buồn. Bân ghi số điện thoại nhà, điện thoại sở, đưa cho cụ và dặn
ḍ:
– Bố cứ leo lên xe buưt, xuống phố chơi cho vui. Có lạc th́ gọi điện
thoại cho con, hoặc cứ ngồi trên xe buưt, cuối cùng xe cũng về đến
chỗ cũ! Đừng sợ bố ạ.
Thấy Bân dặn ḍ ḿnh như con nít, cụ Cầu vừa buồn cười, vừa tức:
– Có sợ cái ‘đếch’. Núi rừng Bắc-Việt tôi c̣n biết đường đi. Phố xá
ở đây rộng răi, đường trải nhựa, đi dễ như bỡn. Anh cứ để mặc tôi!
Cụ Cầu nói thế, nhưng rồi hai lần Bân phải lái xe tới đón cụ về. Lần
thứ nhất, cụ nhởn nhơ đi bộ từ nhà ra đường lớn, rồi lang thang sao
đó đi luôn lên xa lộ 680! Cụ bị cảnh sát giao thông chặn lại, và mặc
người cảnh sát nói ǵ cụ cứ lắc đầu, đưa cái ID card ra như thể là
bị hỏi giấy tờ ở VN. Họ đành ‘bắt’ cụ về station, t́m thông dịch
viên Việt Nam, lúc đó cụ mới đưa số điện thoại ra để cho họ gọi Bân
đến đón cụ về.
Lần thứ hai, cụ ngồi trên xe buưt, nhưng quên chỗ xuống xe. Xe chạy
tuốt lên đến tận Menlo Park, rồi ngừng lại, không chạy nữa v́ cuối
đường, và tài xế hết phiên! Cụ xuống xe, t́m điện thoại công cộng
gọi cho Bân, nhưng không hiểu operator muốn nói ǵ nên đành chịu
đứng đó, cứ thấy người da vàng nào là lên tiếng gọi “Ông ơi cho hỏi
thăm” hoặc “Bà ơi cho hỏi thăm”. Mấy tiếng đồng hồ sau mới có một cô
bé Việt Nam đi qua, giải thích cho cụ là cụ đă sang area code 650
rồi, chứ không c̣n ở vùng 408 nữa nên opeartor nhắc cụ bỏ thêm tiền
mới gọi được. Cô gái giúp cụ gọi Bân và, về đến nhà, cụ cứ tấm tắc:
– Không biết con cái nhà ai mà tử tế thế. Lại không nhận cả tiền gọi
điện thoại ḿnh đưa trả.
Bân hỏi:
– Thế bố có hỏi tên và số điện thoại của cô ấy không để con gọi cám
ơn.
Cụ Cầu cười:
– Sợ văi đái nên chẳng nhớ ǵ!
Sau hai tai nạn đó, cụ Cầu hết muốn đi ‘giang hồ’ một ḿnh. Bân sợ
bố buồn nên xin nghỉ phép, đưa bố lên Seatle thăm người bạn già
nhiều năm không gặp. Bác Bảo nằm liệt giường trong nhà già, bật khóc
nức nở khi thấy bạn vào thăm. Cụ Cầu cũng rớt nước mắt nắm tay bạn:
– Cũng đến hơn chục năm rồi mới gặp lại bác. Nghe tin bác bị bệnh mà
không ngờ đến nông nỗi này.
Bác Bảo cố cầm nước mắt:
– Khổ lắm bác ạ. Chỉ muốn chết cho nhẹ nợ.
– Giời bắt sao th́ đành chịu vậy thôi. Thế các anh các chị ấy có vào
thăm thường không?
– Có bác ạ. Cuối tuần nào chúng nó cũng thay nhau vào thăm. Ngày
thường đứa nào cũng bận đi làm, đi học, chẳng có ai ra vô, chỉ có
mấy bà y tá Mỹ đen lâu lâu vào lật ḿnh như lật con nít ấy.
Bân và Phú, người con trai bác Bảo, bỏ ra ngoài để cho hai người bạn
già nói chuyện tâm t́nh. Phú thở dài:
– Thế nào cụ cũng cho ḿnh là bất hiếu. Nhưng không làm được ǵ hơn
anh ạ. Tôi đă nghĩ đến chuyện đưa ba tôi về VN, nhờ một người họ
hàng xa chăm sóc để cụ có người chuyện tṛ hàng ngày, thế nhưng vẫn
không đành ḷng v́ xa xôi quá, chúng tôi làm sao mà thăm viếng
thường xuyên. Đằng nào cũng khổ. Ông cụ nhà anh c̣n khoẻ quá, thân
h́nh thẳng băng, và bước chân c̣n vững trăi.
Bân gật đầu:
Vâng. Bố tôi c̣n khoẻ, nhưng tuổi cũng đă cao. Chỉ là vấn đề thời
gian. Trước sau ǵ rồi chúng ta cũng sẽ có cùng một vấn đề.
Cụ Cầu mắt đỏ hoe, câm nín trên đường về. Lâu lâu, cụ thở dài. Xe
chạy qua một rừng thông cụ nói với con giọng buồn buồn:
Cảnh ở đây đẹp quá. Cứ như Đà Lạt ở Việt Nam ḿnh. Thế nhưng cô đơn
trong nhà già th́ thật là đáng sợ. Cảnh đẹp mà làm ǵ, và cuộc đời
đến lúc này c̣n có ǵ để tiếc thương.
Bân cũng không biết nói ǵ hơn, nghĩ thầm, không biết mai sau chuyện
ǵ sẽ xảy ra cho bố ḿnh và cho cả chính ḿnh!
o0o
Cụ Cầu nhất định đ̣i về VN ngay, chứ không ở hết sáu tháng như dự
trù. Cụ bảo vợ chồng Bân:
– Bố nóng ruột quá. Vẫn biết mẹ các con rất khỏe mạnh, nhưng đi lâu,
bố chẳng yên tâm. Các con lấy chỗ máy bay cho bố về. Bố cũng đă thấy
nước Mỹ. Ngày xưa, có bao giờ nghĩ rằng có ngày ḿnh được đến chơi
đất nước này. Bà nội con suốt đời không ra khỏi cổng làng. Bố như
thế cũng là măn nguyện lắm rồi.
Bân nài nỉ măi, nhưng cụ Cầu không thay đổi ư muốn, nên anh ta đành
ḷng đưa bố ra phi trường. Nh́n bố vẫy tay giă từ, Bân muốn khóc v́
chẳng biết bao giờ mới gặp lại. Bân hứa với bố là sẽ về thăm nhà
thường hơn, nhưng không biết là có giữ được lời v́ cuộc sống quay
cuồng trên đất nước người. Thằng Tim sống gần ông nội ba tháng nên
cũng đă quen thân, chứ không c̣n xa lạ như lúc ban đầu. Khi cụ Cầu
vuốt tóc nó giă từ, nó không c̣n né tránh, trái lại Tim ṿng tay ôm
cụ như nó thường hun bố mẹ mỗi lần đi đâu về.
– Good bye, Grand-Pa.
Tim đưa tay vẫy ông nội và, khi bóng cụ Cầu đă khuất sau cánh cửa
phi trường, Tim hỏi Bân:
– Are we going to see Grand-Pa again?
Bân vuốt tóc con:
– Yes, son. We’ll see him again. Grand-Ma too.
Một tuần sau khi cụ Cầu ra về, Bân lại nhận được thư bố. Từ ngày cụ
Cầu ra về, Bân cứ ngơ ngẩn buồn. Những ngày qua cha con gần gũi, Bân
cảm thấy ḿnh hiểu và yêu quí cha hơn. H́nh như ông cụ đă đổi tính
ít nhiều, không c̣n khó khăn như xưa, và có cái ǵ mơ hồ trong t́nh
cảm của cụ mà Bân chưa nh́n ra.
Bân chậm trăi bóc lá thư. Bao giờ cũng vẫn vậy, thư trên giấy mỏng,
nét chữ nắn nót như thể người viết để cả tâm hồn vào những ḍng chữ.
Các con của bố,
Bố đă về tới Sài G̣n, nhưng hơi mệt v́ đường xa nên hôm nay mới viết
cho các con. Mẹ con đón bố ở phi trường, không ôm hôn như Mỹ, không
cả cầm tay, nhưng nước mắt lưng tṛng, đầy ắp ân t́nh. Bố mới đi có
ba tháng, mà thấy như là đă xa mẹ con một đoạn đời.
Mẹ con cám ơn những món quà các con gửi. Vải vóc và bánh trái mẹ con
đem biếu hàng xóm láng giềng, chỉ giữ lại mấy lọ dầu gió và hộp sâm,
pḥng khi trái gió, trở trời. Hàng xóm ở VN ḿnh dù sao cũng thân
thiết chứ không như người xa lạ ở chỗ các con.
Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Sống gần các con có vài tháng ở
bên đó, nhưng bố đă hiểu các con nhiều hơn. Ngày xưa, có lẽ bố đă
quá khe khắt với các con mà không biết là ḿnh đă lỗi thời, ôm măi
những giá trị cổ điển của những ngày tháng cũ.
Danh vọng làm khổ con người. Bố làm khổ bố, và cả con nữa, Bân, v́
những ước mơ hăo huyền cho gịng họ Nguyễn Hữu. Nghĩ lại, bố mới
thấy những vơng lọng vua ban cho tổ tiên cất dấu trong nhà từ đường
ở quê nhà Sơn Tây không phải là những ǵ đáng hănh diện trong khi đa
số họ hàng nghèo đói, quanh quẩn trong mảnh đất khô cằn.
Các con tha phương, và cũng chẳng có danh vọng ǵ, nhưng dù sao, các
con cũng có đời sống vật chất đầy đủ, và yên vui. Lẽ dĩ nhiên các
con cũng có những băn khoăn, lo lắng về đời sống, nhưng đó không
phải là những dằn vặt làm héo hon con người. Bố mừng cho các con, và
cám ơn các con đă lo lắng cho bố mẹ vào lúc tuổi già.
Thấy t́nh cảnh bác Bảo, bố cũng cảm thương, nhưng thôi, cứ cho đó là
số phận. Bố mẹ chọn nơi này để sống hết cuộc đời thay v́ sang ở với
các con như các con đă yêu cầu. Đất nước này dù sao cũng là quê nhà,
có anh có em, có hàng xóm láng giềng, và dù cho có chân yếu, tay mềm
th́ cũng vẫn c̣n có người cho ḿnh nương tựa lẫn nhau. Các con cứ
yên tâm, đừng lo nghĩ cho bố mẹ lúc này.
À, c̣n điều này nữa. Thằng Tim không phải là đứa trẻ hư hỏng như bố
nghĩ trước đây. Qua bên đó, bố mới biết là nó được nuôi dạy và lớn
lên trong môi trường tự do nên hành động và cư xử phóng khoáng thế
thôi, chứ thực ra, nó vẫn đầy t́nh cảm gia đ́nh. Bố nghĩ lại những
ǵ được dạy bảo như ṿng tay thưa gửi, cúi đầu dạ thưa, chưa chắc đă
là đường lối tốt. Bố không chắc, nhưng biết đâu lối giáo dục đó đă
chẳng đưa đẩy con người vào ṿng quỵ luỵ, dễ trở thành tay sai cho
ngoại bang!
Bân con, bố chưa bao giờ khen con, cũng như ông nội không bao giờ
khen bố, nhưng con cần biết là con không làm ǵ cho bố phải thất
vọng hay buồn tủi đâu. Bố nói thế chắc là con cũng đă hiểu ḷng bố
lúc này.
Lúc nào rảnh, vợ chồng con về chơi với bố mẹ. Nhớ mang cả thằng Tim
về, nghe con.
Bố của con,
Nguyễn Hữu Cầu.
Bân gấp lá thư, mắt mờ như muốn khóc.
– Bố ơi, có bao giờ con oán trách bố đâu, nếu con làm ǵ được cho bố
vui ḷng th́ con cũng làm hết sức ḿnh.
Thằng Tim ở trên lầu chạy xuống, hỏi:
Daddy, are you crying?
Bân lắc đầu, nói bằng tiếng Việt:
Không, có hạt bụi nào bay vào mắt bố đó thôi.
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
42 năm t́nh
cảm đồng môn
42 Năm T́nh
Chúc mừng hội ngộ
Tôi và Tiểu Đoàn 7
TQLC
Thơ gửi Đại Gia
Dấu ấn vào đời
USA 20 năm và Tôi
Hăy c̣n đó niềm
tin
Pleiku và hoài
niệm
Kư sự
những ngày tháng 2
Một mảnh đời
Xuân quê hương
Một chuyến về
thăm nhà
Tết đến
Một buổi
chiều, hai người già
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Về từ Tân Cảnh
Cô đơn và ước mơ
Trên đồi cao
Phạm Thị
Thàng - Nữ anh hùng đất G̣ Công
Bạn cũ năm mươi năm
Hương xưa ngày ấy
Đại Bàng gẫy cánh - F5
Sự thật đời tôi / Trung Tướng Trần Văn Minh
Thèm
Sao chổi
Đừa con dâu
Đại đội 17 "Hoàng Gia" 1
-
2
Sau cuộc biển dâu
Những người lính Dù
Tiễn nhau ngàn dặm cũng chia phôi
Tấm Poncho
Người bạn học và
ông thầy cũ
Mối hận ngh́n trùng!
Những mùa Trung Thu
Tấm ảnh hai người
lính
Tin quan trọng gửi
đến các anh em TPB ở Việt Nam
Chim bay về biển
Văn chương
Việt Nam và chữ “Y”
Hạnh phúc và bất hạnh
Chữ "Tín"
Nếu ngày ấy...
Thuận An
Thôi ! Ḿnh
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Văn hoá phương Nam
Thức tỉnh
Sự xâm lăng văn
hóa của việt cộng
Tác giả
“Những Đồi Hoa Sim” đă chết trên đồi hoa sim
Hành trang và lư
tưởng
Góp nước miếng
húp chung
Đêm chờ sáng 1975
Thuốc lào trong tù....
Người chồng một đêm
Khóa 8 B+C/72
SQTB/Thủ Đức họp mặt
Trở về cố hương
Trôi theo ḍng đời
Ngộ chiêu
T́nh người
trong cuộc chiến
Khóc bạn
Cư An Tư Nguy
Con c̣n nợ ba
Không Quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Những
người chiến sĩ đáng hănh diện
Nắng chiều vẫn đẹp
Hạnh phúc vẫn
long lanh
Con Trâu đâu có cải tạo
Nhớ nhà
Bác sĩ trong tù
Nhà bốn anh em
Tháng Sáu và Tôi
Chuyện về một cô gái
Chuyện một người mang tên Nguyễn Thị Di Tản
Cái giường đôi
Ưu việt nhất !!!
Hậu nhân trả lời VC
Huỳnh Tấn Mẫm
Chúng tôi vẫn sống
Bọt không cần vớt
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa, Chuyện kể từ đầu
Làm sao để chôn hai Chế Độ?
Cà-phê lính
Cuộc trùng phùng
bi thảm
Tuổi trẻ nghĩ ǵ ?
Tiển con
Nhớ anh linh Anh
hùng Nguyễn Ngọc Trụ
40 năm nhớ về
C̣n đó niềm đau
Viết cho con cháu
Tưởng nhớ bác Thái Văn Kiểm
Người bạn thân
Người già cả, người bệnh tật
Người tỵ nạn và
Việt kiều
Sự ra đi
của hai vị Tướng Tư Lệnh
Nhạc Sĩ Thục Vũ
Câu chuyện
của Nguyễn Thị Thái Ḥa
Một thoáng Pleiku
Bạn đồng môn khóa 2 CSQG
Quân đội bị quên
lăng của Việt Nam Cộng Hoà
Nhạc sĩ Lê
Trạch Lựu và bài hát Em Tôi
Bắc Kỳ
Văn chương trào
phúng truyền khẩu
Mậu Thân Huế – Nhân chứng sống
Kỷ niệm với Hồ Ngọc Cẩn
Điều c̣n lại sau
40 năm
Thương
Tiếc những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù
Anh là áng mây trôi
Tâm thức
người lính Nhảy Dù trong cơi vô sắc
Rợp bóng cờ
Trên núi Hoàng Liên
Kư ức mùa Xuân
Để tưởng niệm một
người Anh
San Jose, năm hết tết
đến
Valentine trong di sản Chiến Tranh
T́nh như gió thoảng
Thằng Thời
40 năm cuộc sống người thương phế binh VNCH
Ăn Tết thôn quê
Hạt bụi nào trong mắt
Giọt nắng cho người
Gặp tướng Ngô Quang Trưởng Lần Cuối Cùng...
Những Đồng Minh Của Mỹ Bị Bỏ Rơi Tại Miền Nam VN
Quê Hương, chùm khế ngọt
Quả tim người tử tù
Anh hùng Ngụy Văn Thà
Người ở lại Hoàng Sa
Trận Hoàng
Sa, biểu tượng hội tụ ḷng yêu nước
Ngày 19-01: Tưởng Niệm ngày Hoàng Sa nhuộm máu
Em gái hậu phương Dạ Lan là ai?
Hồi kư Việt Nam
Để nhớ một thời áo trận
Con dao xếp trong ngày Tết Tây
Người về từ Đại Dương
Lễ Tưởng Niệm Tử
Sĩ Hoàng Sa
Lăo Mốc
Lên núi t́m chồng
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012