Tụi bây biết không ? Bây giờ tao đi làm bằng xe
đạp. Tụi bây đừng cười. Tao không giỡn đâu. Hồi xưa, trong bọn mấy
đứa tụi ḿnh, tao là thằng tếu nhứt. Tao hay kể chuyện tiếu lâm, hay
bịa chuyện này chuyện nọ để chọc cười, để phá phách cho vui với
nhau. Nên tụi bây thường nói: “Coi chừng ! Nó nói cái ǵ ḿnh phải
xin keo coi có đúng không, rồi hăy tin”. Hồi đó, khác. Bây giờ,
khác. Tụi bây đi hết rồi, chỉ c̣n ḿnh tao kẹt lại. Nói thiệt hay
nói dóc đều không c̣n ư nghĩa ǵ nữa, cũng không c̣n giá trị ǵ nữa
đối với tao. Bởi v́ không c̣n ai để giỡn, không c̣n ḷng dạ đâu để
giỡn, và cái cười của tao đă vượt biên đâu mất từ lâu...
Điều ngộ nghĩnh là, bây giờ, bất cứ chuyện ǵ tao kể ra chắc chắn
tụi bây đều không tin ráo ! Bởi v́ tụi bây đă di tản trước ngày 30
tháng tư 1975, không thấy không biết những ǵ đă xảy ra ở trong
nước, làm sao mà tin ? Vả lại “những ǵ đă xảy ra” đă không xảy ra
theo quy luật thông thường. Tất cả đều bị xáo trộn, đảo lộn một cách
nghịch lư đến nỗi tao là người sống trong đó mà lắm khi tao phải tự
hỏi: “Làm sao có thể như vậy được ?”. Vậy mà nó đă “như vậy được”
tụi bây à ! Khó tin nhưng có thật ! Cho nên, những ǵ tao viết ở đây
cho tụi bây hoàn toàn là những chuyện có thật mà... khó tin đó.
Ngoài ra, trong cuộc sống hằng ngày, tao cứ phải nghe ra rả nói láo
nói dóc, cứ phải luôn luôn nói láo nói dóc... Nào là “Đă vượt chỉ
tiêu 150%” (Chỉ tiêu là con số đă được ấn định trước cho mức sản
xuất, không biết là bao nhiêu, nhưng thấy tháng nào cũng vượt, năm
nào cũng vượt, nghành nào cũng vượt – tao phải... dịch những chữ mới
rơ ràng ra như vậy cho tụi bây hiểu, bởi v́ bây giờ ḿnh không c̣n
nói giống như hồi trước nữa). Nào là “Đă hồ hởi phấn khởi đi làm
nghĩa vụ” nghĩa là đi làm cái nghĩa vụ ǵ đó một cách... khoái trá
sôi động bởi v́ biết chắc rằng không đi cũng không được. Nào là
“Hoàn toàn nhất trí” ( Bây giờ không nói ề nhứt Ừ nữa, mà nói ề nhất
Ừ. Nghe... cách mạng hơn ), nghĩa là “đồng ư hoàn toàn”, cho nó rồi,
kẻo không th́... kẹt lắm. Mọi người đều “nhất trí” hết mà ḿnh không
“nhất trí” th́ nó... ḷi ra coi không giống ai. Thành ra “nhất trí”
cũng có nghĩa là “phải làm như mọi người”. Tụi bây hiểu chưa ? Nào
là “Làm việc rất là năng nổ”. Tao nghĩ chắc khỏi cần dịch. Tụi bây
cứ nghe “nó... lốp bốp” là đoán ra cái nghĩa của nó rồi. Đại khái là
làm việc giống như có cờ phất trống khua, có loa trên loa dưới ồn
ào, c̣n lè phè suốt buổi hút thuốc uống trà là chuyện khác... vân
vân và vân vân... Kể không hết !
Sau bao năm dài sống trong môi trường như kể trên, “cái thèm” rất
lớn của tao là được sống thật, nói thật. Cho nên, viết cho tụi bây
giống như tao được... giải phóng. Vậy những ǵ tao kể ra đây, tụi
bây khỏi phải xin keo !
Bây giờ, tao đi làm bằng xe đạp. Vẫn làm ở sở cũ. (C̣n được làm việc
ở sở cũ là may đó nghen. Nhiều người bị đổi đi nơi khác xa hơn và
thường th́ ở một nghành nghề không dính dấp ǵ với phần chuyên môn
của ḿnh hết. Cách mạng mà !). Cái xe hơi con cóc , tao đă cho nó
lên nằm trên bốn gộc cây để bán lần bán hồi bốn bánh xe, cái b́nh
điện, cái đề-ma-rơ... Hầu như tháng nào tao cũng phải bán một món ǵ
trong nhà, bởi v́ lương của tao cộng với những ǵ vợ tao và hai con
gái lớn kiếm được hằng tháng... không đủ sống. T́nh trạng đó bắt đầu
từ sau hai “trận” Nhà Nước đổi tiền.
Đạp xe riết rồi cũng quen. Khoảng cách trên mười cây số từ nhà đến
sở, tao coi như “pha”. Chỉ bực ḿnh là xe đạp của tao hay sút sên
khi nó “nhảy” ổ gà. Mà đường sá bây giờ, ổ gà ở đâu nó... ḷi ra
nhiều quá. (Người ta nói Mỹ rút đi, để lại toàn là đồ giả không –
tao nghe sao chép vậy !). Cho nên, ở nhiều đoạn đường, tao lái xe
tránh ổ gà giống như người say rượu ! Vậy mà có hôm vẫn “nhảy” ổ gà
cho nên hai tay tao thường lấm lem dầu, đất, mà quần áo th́ ướt đẵm
mồ hôi.
Bây giờ, tao làm việc “thông tầm”, nghĩa là làm suốt tới chiều rồi
về sớm không có về nhà ăn cơm nghỉ trưa như hồi trước. V́ vậy, mỗi
sáng tao mang theo một lon ghi-gô cơm với vài miếng cá mặn để ăn tại
bàn viết buổi trưa. Chiều về sớm, tao có bổn phận nấu cơm làm đồ ăn,
bởi v́ giờ đó vợ con tao c̣n làm việc ở tổ may thêu cách nhà cũng
khá xa.
Mỗi sáng đi làm, lúc nào tao cũng đem theo cái giỏ đi chợ treo ṭn
ten ở ghi-đong, giống như đi chợ chớ không giống đi làm ! Bởi v́
trong sở thường hay... bất thần bán cho nhân viên (gọi là “phân
phối” chớ không gọi là “bán”, nghe có vẻ... chia xẻ hơn là trao đổi)
cá, rau cải... vv. Tuy không nhiều và không được lựa chọn v́ phải...
bắt thăm trúng lô nào lấy lô đó, nhưng rẻ hơn ngoài chợ thành ra
cũng đỡ. Cho nên, đi làm việc mà ngày nào cũng nhóng nhóng hỏi thăm
“coi bữa nay có phân phối ǵ không ?” và chiều về đến nhà, thằng con
tao – thằng út đó, tụi bây nhớ không ? bây giờ nó lớn đại rồi – chạy
ra mở cổng lúc nào cũng hỏi: “Bữa nay có mua được ǵ không ba ?”. Và
hôm nào thấy trong giỏ có đồ ǵ để ăn là mắt nó sáng rỡ. Tội nghiệp,
sống trong sự thiếu thốn triền miên, có đứa nhỏ nào, có người lớn
nào mà không nghĩ đến miếng ăn ?
Bây giờ, tao hút thuốc lá vấn tay. Tao tự vấn lấy. Không phải tao
muốn lập dị mà v́ tao không đủ sức mua loại thuốc điếu kỹ nghệ thông
thường. Mới đầu, tao vấn thuốc rê G̣ Vấp. Nó nặng muốn... tét phổi !
Về sau, tao bắt chước thiên hạ mua thuốc lá Lạng Sơn đă xắt sẵn -
nghe nói là giống thuốc Virginia, mấy ông ngoài Bắc bảo thế ! - đem
trộn với thuốc G̣ Vấp, hút thấy được. Vậy là mỗi khi muốn hút, tao
cứ tà tà xé một miếng giấy quyến, tà tà rứt một miếng thuốc kéo cho
dài dài ra khi để lên ḷng giấy, rồi đặt hết tâm tư vào mấy ngón tay
(của cả hai bàn tay đang chụm đầu lại nâng nhẹ giấy và thuốc !) để
ém, lận, cuốn, xe... cho điếu thuốc được tṛn đều trước khi đưa lên
lưỡi liếm. Xem thật “ung dung nhàn hạ”. Giống như một nghi thức. Và
tao có quyền tà tà vấn thuốc như vậy bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào:
trong khi làm việc, trong các buổi hội họp học tập, và cả ngay trước
mặt ông xếp của tao nữa (Bây giờ gọi là “thủ trưởng”, nôm na là “cái
đầu đứng đầu”. C̣n cái đầu có cái óc hay không lại là chuyện khác).
Cho nên, hút thuốc vấn – đối với tao – giống như là một cách thoát
tục, cái “tục” quá... tục mà tao đang sống bây giờ. Tuy nhiên, sao
tao vẫn nghe thèm điếu thuốc ba số năm là loại thuốc mà mấy chục năm
tao đă hút ! Làm như mùi vị của nó c̣n nằm ở đâu trong máu trong
xương. Nhiều đêm trở giấc, tao nghe thèm ray rứt, thèm chảy nước mắt
!
Chiều hôm qua, trên đường về nhà, đạp xe tới chợ Tân Định th́ trời
bỗng đổ mưa. Tao tấp vô đụt mưa dưới mái hiên tiệm nước nằm ở góc
đường dọc hông chợ (tao quên tên) và đường Hai Bà Trưng. Lúc đó, cỡ
gần năm giờ (đồng hồ tay, tao đă bán từ lâu, nên từ lâu, tao chỉ...
đoán giờ thôi !). Trong tiệm thấy lai rai có người ăn uống.
Tao đă đứng sát vào vách vậy mà gió cũng tạt mưa vào ướt hết phía
dưới chân. Một lát, tao nghe lạnh chân. Rồi tao nghe đói. Cái đói
đến một cách đột ngột, giống như nó chui từ dưới chân chui lên. Hồi
năy đạp xe trên đường, tao có thấy đói đâu, mạêc dù buổi trưa tao
chỉ ăn có một lon ghi-gô cơm với ít mắm ruốc – dĩ nhiên là tao có
uống thật nhiều trà, thứ này, loại thường thôi, trong sở ( Bây giờ
gọi là “cơ quan”) có chị nhân viên tối ngày cứ châm đầy b́nh cho
ḿnh uống “líp” – Vậy mà bây giờ tao lại thấy đói. Có lẽ tại v́ lỗ
mũi tao nghe mùi hủ tiếu, mùi ḿ. Ờ... tụi bây không biết chớ từ lâu
rồi – tao không nhớ là bao nhiêu lâu, nhưng chắc là lâu lắm – tao
chưa được ăn ḿ. Bây giờ đứng đây phía đường hông chợ Tân Định, phía
trên gió, vậy mà vẫn “đánh hơi” rơ mồn một mùi nước lèo của xe ḿ
nằm bên đường Hai Bà Trưng, phía dưới gió, rơ như hơi của nước lèo
đang bốc lên ngay trước mũi ! Tao nuốt nước miếng.
Thèm quá ! Tao thèm ăn ngay một tô ḿ ! Thọc tay vào túi quần, tao
đụng hai tờ giấy bạc. Móc ra xem th́ ra là hai đồng. Tao chỉ có ngần
đó thôi ! Nhưng hai đồng, đủ để ăn một tô ḿ rồi ! Th́ ăn... đại một
tô cho nó đă ! Tao dợm bước vào tiệm nước bỗng nhớ lại vợ tao hồi
sáng khi trao cho tao hai đồng đó, có dặn: “Chiều, anh ghé chợ Cây
Quéo mua 6 cái hột vịt và nửa giỏ rau. Về, anh bắc nồi cơm bỏ vô
luộc trước. Chừng mẹ con em về, em làm nước mắm rồi dầm cho nhà ăn.”
H́nh ảnh cả nhà tao 7 đứa quây quần bên “nửa giỏ rau và 6 cái hột
vịt” và h́nh ảnh tao một ḿnh ngồi ăn tô ḿ... làm tao khựng lại. Tô
ḿ mà tao muốn ăn, thèm ăn, là cả một bữa ăn của gia đ́nh ! Tao
không thể đổi được. Thà là tao nhịn thèm. Thà là tao chịu đói để về
ăn chung với vợ con. Ăn thứ ǵ cũng được, ít nhiều ǵ cũng được, dở
ngon ǵ cũng được. Miễn là ăn chung với tụi nó. Để thấy rằng cuộc
đời tao bây giờ chỉ c̣n lại có tụi nó là quí thôi ! Tao nghe thương
vợ thương con vô cùng. Và tao cũng nghe thương thân tao vô cùng...
Tao đứng yên nh́n ra mưa bỗng nghe hai má của ḿnh ướt lạnh. Đưa tay
lên vuốt mặt mà nghĩ rằng ḿnh vuốt nước mưa trên má...
(Trên đây là lá thơ viết lỡ dở, của ai viết cho ai, tôi không biết.
Thơ viết trên giấy tập học tṛ, Chữ nhỏ li-ti, nhưng đẹp và rơ nét.
T́nh cờ, tôi nh́n thấy “nó” trong xấp giấy gói hàng cùa bà bán xôi
đầu ngơ nên tôi xin...)
Tiểu Tử
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
42 năm t́nh
cảm đồng môn
42 Năm T́nh
Chúc mừng hội ngộ
Tôi và Tiểu Đoàn 7
TQLC
Thơ gửi Đại Gia
Dấu ấn vào đời
USA 20 năm và Tôi
Hăy c̣n đó niềm
tin
Pleiku và hoài
niệm
Kư sự
những ngày tháng 2
Một mảnh đời
Xuân quê hương
Một chuyến về
thăm nhà
Tết đến
Một buổi
chiều, hai người già
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Về từ Tân Cảnh
Cô đơn và ước mơ
Trên đồi cao
Phạm Thị
Thàng - Nữ anh hùng đất G̣ Công
Bạn cũ năm mươi năm
Hương xưa ngày ấy
Đại Bàng gẫy cánh - F5
Sự thật đời tôi / Trung Tướng Trần Văn Minh
Thèm
Sao chổi
Đừa con dâu
Đại đội 17 "Hoàng Gia" 1
-
2
Sau cuộc biển dâu
Những người lính Dù
Tiễn nhau ngàn dặm cũng chia phôi
Tấm Poncho
Người bạn học và
ông thầy cũ
Mối hận ngh́n trùng!
Những mùa Trung Thu
Tấm ảnh hai người
lính
Tin quan trọng gửi
đến các anh em TPB ở Việt Nam
Chim bay về biển
Văn chương
Việt Nam và chữ “Y”
Hạnh phúc và bất hạnh
Chữ "Tín"
Nếu ngày ấy...
Thuận An
Thôi ! Ḿnh
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Văn hoá phương Nam
Thức tỉnh
Sự xâm lăng văn
hóa của việt cộng
Tác giả
“Những Đồi Hoa Sim” đă chết trên đồi hoa sim
Hành trang và lư
tưởng
Góp nước miếng
húp chung
Đêm chờ sáng 1975
Thuốc lào trong tù....
Người chồng một đêm
Khóa 8 B+C/72
SQTB/Thủ Đức họp mặt
Trở về cố hương
Trôi theo ḍng đời
Ngộ chiêu
T́nh người
trong cuộc chiến
Khóc bạn
Cư An Tư Nguy
Con c̣n nợ ba
Không Quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Những
người chiến sĩ đáng hănh diện
Nắng chiều vẫn đẹp
Hạnh phúc vẫn
long lanh
Con Trâu đâu có cải tạo
Nhớ nhà
Bác sĩ trong tù
Nhà bốn anh em
Tháng Sáu và Tôi
Chuyện về một cô gái
Chuyện một người mang tên Nguyễn Thị Di Tản
Cái giường đôi
Ưu việt nhất !!!
Hậu nhân trả lời VC
Huỳnh Tấn Mẫm
Chúng tôi vẫn sống
Bọt không cần vớt
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa, Chuyện kể từ đầu
Làm sao để chôn hai Chế Độ?
Cà-phê lính
Cuộc trùng phùng
bi thảm
Tuổi trẻ nghĩ ǵ ?
Tiển con
Nhớ anh linh Anh
hùng Nguyễn Ngọc Trụ
40 năm nhớ về
C̣n đó niềm đau
Viết cho con cháu
Tưởng nhớ bác Thái Văn Kiểm
Người bạn thân
Người già cả, người bệnh tật
Người tỵ nạn và
Việt kiều
Sự ra đi
của hai vị Tướng Tư Lệnh
Nhạc Sĩ Thục Vũ
Câu chuyện
của Nguyễn Thị Thái Ḥa
Một thoáng Pleiku
Bạn đồng môn khóa 2 CSQG
Quân đội bị quên
lăng của Việt Nam Cộng Hoà
Nhạc sĩ Lê
Trạch Lựu và bài hát Em Tôi
Bắc Kỳ
Văn chương trào
phúng truyền khẩu
Mậu Thân Huế – Nhân chứng sống
Kỷ niệm với Hồ Ngọc Cẩn
Điều c̣n lại sau
40 năm
Thương
Tiếc những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù
Anh là áng mây trôi
Tâm thức
người lính Nhảy Dù trong cơi vô sắc
Rợp bóng cờ
Trên núi Hoàng Liên
Kư ức mùa Xuân
Để tưởng niệm một
người Anh
San Jose, năm hết tết
đến
Valentine trong di sản Chiến Tranh
T́nh như gió thoảng
Thằng Thời
40 năm cuộc sống người thương phế binh VNCH
Ăn Tết thôn quê
Hạt bụi nào trong mắt
Giọt nắng cho người
Gặp tướng Ngô Quang Trưởng Lần Cuối Cùng...
Những Đồng Minh Của Mỹ Bị Bỏ Rơi Tại Miền Nam VN
Quê Hương, chùm khế ngọt
Quả tim người tử tù
Anh hùng Ngụy Văn Thà
Người ở lại Hoàng Sa
Trận Hoàng
Sa, biểu tượng hội tụ ḷng yêu nước
Ngày 19-01: Tưởng Niệm ngày Hoàng Sa nhuộm máu
Em gái hậu phương Dạ Lan là ai?
Hồi kư Việt Nam
Để nhớ một thời áo trận
Con dao xếp trong ngày Tết Tây
Người về từ Đại Dương
Lễ Tưởng Niệm Tử
Sĩ Hoàng Sa
Lăo Mốc
Lên núi t́m chồng
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012