Khuất Đẩu
Họ chưa là ǵ của nhau. Anh, vẫn gọi nàng bằng cô
và xưng tôi. Cô, tuy gọi bằng anh nhưng cũng không xưng em. Cứ như
hai kẻ xa lạ mới gặp nhau lần đầu.
Nhưng họ đă quen biết nhau khá lâu.
Anh là sĩ quan pháo binh, trông coi hai khẩu pháo 155 ly đóng tại
sân vận động quận lỵ, sát cạnh trường của cô.
Cả hai không có duyên cớ ǵ gặp nhau, nếu không có những lá đơn thưa
kiện của trường. Cứ mỗi lần, hai khẩu pháo thi nhau nhả đạn, cả thầy
và tṛ đều phải tháo chạy ra khỏi lớp. Bao nhiêu ngói đều lần lượt
rơi xuống đất, tường th́ nứt, cửa th́ xệch xạc. Đó là chưa kể cái
mùi thuốc mồi nồng nặc đến cả tiếng đồng hồ sau vẫn chưa chịu tan.
Nắng, trông thấy cả trời xanh. Và mưa, nước lênh láng như ngập lụt.
«Trường học mà như thế, kiện là phải!».
Đó là kết luận của anh. Nhưng anh bảo, «tôi đâu có muốn thế. Quận
bảo đóng ở đâu th́ đóng ở đó. Cả năm, đóng cạnh trường cô, tôi biết
ai cũng khó chịu. Nhiều lúc thấy thầy tṛ leo lên mái che chắn bằng
bao nilon, tôi thực áy náy. Chiến tranh là vậy, nhiều cái thật phi
lư!»
«Không phải nhiều cái mà là tất cả», cô nói cay nghiệt.
«Có lẽ là vậy, nhưng biết làm sao được. Tôi đâu có muốn đi lính.
Cũng như cô đâu có muốn giảng bài trong mùi thuốc súng. Chúng ta bị
cuốn vào cuộc chiến chết tiệt này, không biết đến bao giờ!»
Cuộc chuyện tṛ của họ cứ như thế, nhàn nhạt, chan chán. Anh cố giải
bày, c̣n cô vẫn cứ cố chấp. Làm như thể bao nhiêu tai họa là tự anh
gây ra. Vậy nên, chẳng bao giờ thấy họ ngồi thân mật với nhau trong
một quán ăn hay một quán cà phê năo nuột những bài ca phản chiến.
Một chút ǵ đó nghe ra có vẻ t́nh cảm, th́ chỉ là mùi hương kín đáo
trong những trang sách.
Anh thường cho cô mượn mà không bao giờ muốn đ̣i lại: những Mặt trận
miền tây vẫn yên tĩnh, Giă từ vũ khí, Một thời để yêu và một thời để
chết…
Toàn là những sách về chiến tranh. Cứ tưởng cô sẽ ném vào một góc
nào đó, không ngờ cô lại đọc say sưa. Cuộc chiến ở Tây Ban Nha, ở
Đức thật khốc liệt, tàn bạo nhưng nó không bẩn thỉu và hèn hạ như ở
đây, một nơi, người ta sẵn sàng giết cả đàn bà và trẻ con để lên án
lẫn nhau là tàn ác!
Dần dần cô cũng nhận ra thấp thoáng bóng dáng anh trong đó, một kẻ
lạc lơng, cô độc, mang trên lưng một nỗi buồn dài.
Lúc này, hai khẩu pháo đă dời ra khỏi phố quận, đặt trên một ngọn
đồi cheo leo.
Anh bảo: «ở đó tha hồ mà ngắm mặt trời lặn. Đẹp th́ có đẹp, nhưng
buồn quá!». Một lúc, anh lại nói: «nhất là ngồi ngắm một ḿnh!» Lúc
ấy, cô mới chịu cười, một nụ cười đối với anh là dịu dàng quá đỗi.
«Thế th́ anh giống như hoàng tử bé rồi. Tôi chỉ ao ước một lần thôi
mà chẳng được!»
«Sao vậy?», anh hỏi.
«Chẳng sao cả, lên một ḿnh th́ có mà điên!»
«Tôi sẽ đưa cô lên!»
«Lại để nh́n hai con quái vật ấy à?»
«Đâu có sao. Giờ nó hiền lắm. Mỗi đêm bắn vài chục quả vào các mật
khu để các cụ ở quận ngủ ngon, vậy thôi.»
«Nó hiền với các anh chứ không hiền với tôi!»
«Thế th́ hết chiến tranh tôi sẽ đưa cô lên.»
«Chừng đó cả tôi và anh đều chống gậy, lên sao nổi!»
«Không lâu đến thế đâu. Mỹ rút, Đại Hàn rút, cũng sắp ḥa b́nh rồi.
Có điều Bắc Việt không rút, chẳng biết ḥa b́nh kiểu ǵ: trong chiến
thắng hay chiến bại!»
«Kiểu ǵ th́ cũng không giống như «nước thanh b́nh ba trăm cũ»
Khi hàng trăm khẩu pháo dấu kín trong núi rừng Buôn mê thuột cùng
lúc nhả đạn, cứ tưởng khẩu đội pháo của anh phải gấp rút lên trấn
giữ ở đèo Dốc cao để khống chế con đường tiến quân của địch, th́
được lệnh kéo vào Phan Rang. Rồi lại vào Phan thiết, Long Khánh…Sau
cùng bỏ cả pháo cả xe, chạy bộ, rồi lại phải tháo cả giày, vứt cả mũ
để khỏi bị bắt sống.
Một cuộc tháo chạy lạ lùng và kỳ quái nhất trong lịch sử chiến
tranh. C̣n hơn quân Napoléon khi rút khỏi Moscow, quân Anh chết dí ở
Dunkerque!
Trong cơn hoảng loạn đương nhiên họ chẳng thể nào nghĩ đến nhau. Họ
c̣n có cả cha mẹ, anh em. Nhưng những lúc một ḿnh trong cô đơn và
cơ cực, người nọ nhớ tới người kia với bao nhiêu điều hối tiếc.
Anh, trong trại cải tạo, càng khổ nhục lại càng nhớ tới ngọn đồi
quạnh hiu và anh cứ tiếc là không được ngồi với cô dù chỉ một lần để
xem mặt trời lặn. Khi cô bảo anh giống như hoàng tử bé, quả thật anh
sướng ran, chiều nào anh cũng ngồi trên chiếc ghế và cứ dịch chuyển
măi cho đến khi mặt trời khuất hẳn.
C̣n cô, sau khi bị đuổi khỏi trường, không biết làm ǵ hơn, chỉ ngồi
dài lưng ra coi quán cho mẹ, cũng ao ước phải chi ngày đó đừng kiêu
ngạo khép kín, đừng cố chấp th́ đă ít ra là một lần, theo anh lên
đồi, đưa tay để anh dắt qua những gộp đá…!
Ôi chao, sao mà sến và cải lương quá, (đọc tới đây chắc có người kêu
lên như vậy), nhưng nếu không cải lương và sến như thế, th́ bốn mươi
năm sau, khi người đàn bà đă trên sáu mươi và người đàn ông đă bảy
mươi, làm sao có thể gặp nhau được.
Và cũng lẩn thẩn làm sao khi ta thấy họ gặp nhau trên đồi.
Họ chưa phải chống gậy. Ông vẫn c̣n đủ sức nắm tay dắt bà bước qua
những gộp đá chông chênh và bà, một đôi lúc quá đà tưởng sắp ngă vào
ông. Trên đỉnh đồi toàn đá sỏi, chẳng c̣n để lại chút ǵ dấu vết của
hai khẩu pháo. Những vỏ đạn, ngay cả những viên thuốc mồi, những bao
cát, những ṿng dây thép gai đă được dân chúng quanh vùng nhặt nhạnh
đào bới mang đi. Giờ, chỉ c̣n có bầu trời, vẫn cao và xanh ôm lấy
ngọn đồi bé nhỏ giống như tinh cầu của hoàng tử bé.
Họ ngồi xuống bên nhau. Và, như hai đứa nhỏ cùng chơi một tṛ chơi
bí mật, họ ngắm mặt trời đang lặn. Trời và đất như cũng đang ngỡ
ngàng. Xanh hơn, cao hơn. Mặt trờ́ tưởng chừng không chỉ một lần
lặn, mà đến cả chục lần. Cứ lặn xuống rồi lại trồi lên, có vẻ như
muốn bù đắp chọ họ những ǵ đă mất.
Như chàng chăn chiên xứ Provence, ông kể cho bà nghe những câu
chuyện lưu lạc ở xứ người, những vùng đất ông đă qua, những sa mạc
nắng cháy hoang vu, những con sông dài bất tận, những ngôi nhà chạm
tới lưng trời và nỗi buồn lạc lơng, đất và người của ai chứ đâu phải
của ḿnh, những hàng cây cổ thụ râm mát, những cây cầu rực sáng
trong đêm, đẹp ngời ngời như thế nhưng sao không bằng bụi chuối sau
hè, cây cầu khỉ bắc qua một con lạch, và những lúc tan trường bao
nhiêu tà áo bay bay như cánh chim, trong khi cô giáo kiêu kỳ đủng
đỉnh gơ từng bước trên hè phố như một nàng quận chúa …
Đó là bản trường ca ngọt ngào, êm ái, mà bà được nghe, dù muộn. Và
khi sương đêm đă thấm lạnh, bà gục đầu lên vai ông mà ngủ. Cũng là
lúc, ông nói một câu, lẽ ra phải nói những bốn mươi năm trước: «Tôi
yêu em xiết bao!»
Giả sử trước kia ông nói như vậy, th́ sao nhỉ? Th́ hai người sẽ lấy
nhau, sẽ sinh ra những đứa con, bà sẽ một thân một ḿnh vừa nuôi con
vừa nuôi chồng trong tù, sau đó họ sang Mỹ theo diện HO, bà gọt
khoai, rửa bát trong nhà hàng, ông cắt cỏ, đẵn cây, rồi cố học để có
thể ngoi lên, làm đến hai job, cứ chồng về th́ vợ đi, chồng đi th́
vợ về, ngay cả gặp nhau trên giường cũng khó huống ǵ là rủ nhau lên
đồi, họ dốc sức nuôi con, lo cho chúng vào đại học, hănh diện khi
chúng tốt nghiệp, rồi chúng có nhà riêng để lại căn nhà mênh mông
chỉ có hai người, ông th́ t́m vui trong internet, bà ngồi xem phim
bộ.
Đến một lúc nào đó ngôi nhà chỉ c̣n một người. Rồi chẳng c̣n người
nào nữa!
Vậy th́, mất bốn mươi năm nhưng c̣n được một đêm như đêm nay, cho dù
có v́ cảm lạnh mà hai người không bao giờ thức dậy nữa, th́ cũng
giống như một câu vọng cổ đang xuống xề, xin hăy cứ vỗ tay như
thường lệ!
Khuất Đẩu
Hồi ức -
Một thời chinh chiến
No Easy Day - Ngày Vất Vả
42 năm t́nh
cảm đồng môn
42 Năm T́nh
Chúc mừng hội ngộ
Tôi và Tiểu Đoàn 7
TQLC
Thơ gửi Đại Gia
Dấu ấn vào đời
USA 20 năm và Tôi
Hăy c̣n đó niềm
tin
Pleiku và hoài
niệm
Kư sự
những ngày tháng 2
Một mảnh đời
Xuân quê hương
Một chuyến về
thăm nhà
Tết đến
Một buổi
chiều, hai người già
Đời người như
thoáng mây bay
Mùa lá thay màu
Hồi tưởng về
một cánh Dù đơn lẻ
Bất Khuất của tôi
Nó và Tôi
C̣n nợ Thanh An
Mùa Đông năm ấy
Kể chuyện chúng
ḿnh
Hai h́nh ảnh -
một cuộc đời
No Easy Day - Ngày Vất Vả
Những ngày hè
không thể quên !
Họp mặt
Những cái
tên không thể quên !
40 năm Bất Khuất
Hành tŕnh
của 5 ngày t́m về một thời tuổi
trẻ
Kỷ niệm Quân trường:
Đi Phép - Về Phép
Thuyền đời
Cuộc
sống của người lính chiến ĐPQ & NQ
Highway of Heroes
Nắng ấm quê hương
Truyện dài Bất Khuất
Thuyền đời ơi !
Những thằng
chúng tôi
Bài thơ trên
đồi Bác sĩ Tín
Viên đạn vang rền
Chuyện t́nh trái
ngang
Khối diễn hành
Băi tập
Lễ măn khóa
Một Đời Bất Khuất
Kỷ niệm Quân Trường - Về phép
Kỷ niệm Quân Trường - Cúp phép
Hồi
tưởng chiến trường 1062 Thượng Đức
Dọc đường gió bụi
T́nh Bất Khuất
Ngày xưa thân ái
Tôi đi lính
Bất Khuất
Quan Âm Tây
Du Hí truyện
Làm trong
sáng tiềng Việt
Hạ cờ tây
Thù dai
Kỷ niệm khó quên
Trận cuối
trong đời lính của tôi
Khúc hát Quân Hành
Một nỗi đau
Thủ Đức - Tuần huấn
nhục
Tâm thư của Cố Thiếu Úy
Trần Văn Quí
Trận Ô-Căm
Một lần vĩnh biệt
Một lần đi
Chuyến đi cuối năm
Nhớ về mái trường xưa
Phạm Xuân Tịnh - Một cuộc đời
Những ngày tháng
không quên
Tự do ơi, tự do!
V́ hai chữ Tự Do
Ngh́n trùng cách biệt
Thầy Chín
Để nhớ để quên
Về từ Tân Cảnh
Cô đơn và ước mơ
Trên đồi cao
Phạm Thị
Thàng - Nữ anh hùng đất G̣ Công
Bạn cũ năm mươi năm
Hương xưa ngày ấy
Đại Bàng gẫy cánh - F5
Sự thật đời tôi / Trung Tướng Trần Văn Minh
Thèm
Sao chổi
Đừa con dâu
Đại đội 17 "Hoàng Gia" 1
-
2
Sau cuộc biển dâu
Những người lính Dù
Tiễn nhau ngàn dặm cũng chia phôi
Tấm Poncho
Người bạn học và
ông thầy cũ
Mối hận ngh́n trùng!
Những mùa Trung Thu
Tấm ảnh hai người
lính
Tin quan trọng gửi
đến các anh em TPB ở Việt Nam
Chim bay về biển
Văn chương
Việt Nam và chữ “Y”
Hạnh phúc và bất hạnh
Chữ "Tín"
Nếu ngày ấy...
Thuận An
Thôi ! Ḿnh
về Linh Xuân Thôn, đi em !
Văn hoá phương Nam
Thức tỉnh
Sự xâm lăng văn
hóa của việt cộng
Tác giả
“Những Đồi Hoa Sim” đă chết trên đồi hoa sim
Hành trang và lư
tưởng
Góp nước miếng
húp chung
Đêm chờ sáng 1975
Thuốc lào trong tù....
Người chồng một đêm
Khóa 8 B+C/72
SQTB/Thủ Đức họp mặt
Trở về cố hương
Trôi theo ḍng đời
Ngộ chiêu
T́nh người
trong cuộc chiến
Khóc bạn
Cư An Tư Nguy
Con c̣n nợ ba
Không Quên những người Chiến Sĩ QLVNCH
Những
người chiến sĩ đáng hănh diện
Nắng chiều vẫn đẹp
Hạnh phúc vẫn
long lanh
Con Trâu đâu có cải tạo
Nhớ nhà
Bác sĩ trong tù
Nhà bốn anh em
Tháng Sáu và Tôi
Chuyện về một cô gái
Chuyện một người mang tên Nguyễn Thị Di Tản
Cái giường đôi
Ưu việt nhất !!!
Hậu nhân trả lời VC
Huỳnh Tấn Mẫm
Chúng tôi vẫn sống
Bọt không cần vớt
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Ḥa, Chuyện kể từ đầu
Làm sao để chôn hai Chế Độ?
Cà-phê lính
Cuộc trùng phùng
bi thảm
Tuổi trẻ nghĩ ǵ ?
Tiển con
Nhớ anh linh Anh
hùng Nguyễn Ngọc Trụ
40 năm nhớ về
C̣n đó niềm đau
Viết cho con cháu
Tưởng nhớ bác Thái Văn Kiểm
Người bạn thân
Người già cả, người bệnh tật
Người tỵ nạn và
Việt kiều
Sự ra đi
của hai vị Tướng Tư Lệnh
Nhạc Sĩ Thục Vũ
Câu chuyện
của Nguyễn Thị Thái Ḥa
Một thoáng Pleiku
Bạn đồng môn khóa 2 CSQG
Quân đội bị quên
lăng của Việt Nam Cộng Hoà
Nhạc sĩ Lê
Trạch Lựu và bài hát Em Tôi
Bắc Kỳ
Văn chương trào
phúng truyền khẩu
Mậu Thân Huế – Nhân chứng sống
Kỷ niệm với Hồ Ngọc Cẩn
Điều c̣n lại sau
40 năm
Thương
Tiếc những nữ Anh Thư tử chiến với giặc thù
Anh là áng mây trôi
Tâm thức
người lính Nhảy Dù trong cơi vô sắc
Rợp bóng cờ
Trên núi Hoàng Liên
Kư ức mùa Xuân
Để tưởng niệm một
người Anh
San Jose, năm hết tết
đến
Valentine trong di sản Chiến Tranh
T́nh như gió thoảng
Thằng Thời
40 năm cuộc sống người thương phế binh VNCH
Ăn Tết thôn quê
Hạt bụi nào trong mắt
Giọt nắng cho người
Gặp tướng Ngô Quang Trưởng Lần Cuối Cùng...
Những Đồng Minh Của Mỹ Bị Bỏ Rơi Tại Miền Nam VN
Quê Hương, chùm khế ngọt
Quả tim người tử tù
Anh hùng Ngụy Văn Thà
Người ở lại Hoàng Sa
Trận Hoàng
Sa, biểu tượng hội tụ ḷng yêu nước
Ngày 19-01: Tưởng Niệm ngày Hoàng Sa nhuộm máu
Em gái hậu phương Dạ Lan là ai?
Hồi kư Việt Nam
Để nhớ một thời áo trận
Con dao xếp trong ngày Tết Tây
Người về từ Đại Dương
Lễ Tưởng Niệm Tử
Sĩ Hoàng Sa
Lăo Mốc
Lên núi t́m chồng
Bài vở cũ 2014
Bài vở cũ 2013
Bài vở cũ 2012