Có
trung hiếu nên đứng trong trời đất
Không công danh thà nát với cỏ cây.
Xin mượn hai câu này của cụ Nguyễn Công Trứ để tặng hương
hồn em tôi và các bạn đã bỏ mình trong cuộc vượt thoát
đầy cam go và máu, tuy không thành công, nhưng tất cả đã
viết lên một trang sử bi hùng cho những cuộc vượt thoát của
tù cải tạo.
Cũng có kẻ tính đường kiêu hănh,
Chí những lăm cướp gánh non sông,
Nói chi những buổi tranh hùng
Tưởng khi thế khuất vận cùng mà đau.
(NGUYỄN DU)
Các bạn đã hơn hai tuần băng rừng vượt suối, vượt qua đỉnh
Hàm Rồng (theo anh Vũ Mạnh Hùng) và để rồi gục ngã tại
làng Bò của người dân tộc, cách trại tù gần 200 cây số,
các bạn đã bị bắt, bị đánh đập, và rồi bị bắn chết,
xác bị vùi trong đất nông làm phân bón cỏ cây.
Cũng có kẻ mắc oan tù rạc
Gửi ḿnh vào chiếu rách một manh.
Nắm xương chôn rấp góc thành,
Kiếp nào cởi được oan t́nh ấy đi
(NGUYỄN DU)
Và đây là lời kể của những người đi tìm di cốt sau 32 năm…
…..Hồi đó phát hiện 4 người họ nghĩ là Phun Rô nên rượt đuổi bắn
chết 1 người, 3 người c̣n lại bị bắt , nhốt trong những cái cḥi
làm bằng lá và đất.(ngưng trích)…….
Ba người này là Hùng, Hòa và Khánh (theo Vũ Mạnh Hùng )
……Sau đó anh tôi (Hòa) lại thoát chạy ,bị rượt đuổi và bị băn
chết bởi toán du kích cùng công an xă hồi đó .Thương cho anh tôi
nằm xuống ở tuổi 25, tuổi xuân phơi phới tràn đầy sức sống! (ngưng
trích)
Lúc này Khánh đã bị thương, Hùng đang bị thẩm vấn, Hòa bị
phát hiện ngay khi tháo chạy với hai tay còn bị trói nên gây
tiếng động (theo Vũ Mạnh Hùng)
……Không t́m được đúng hướng đă chạy tới ngay sau trụ sở ủy ban
xă,cạnh đó lại là nhà của đồn trưởng công an biên giới, (ngưng
trích)
…….Lời của một già làng đă nói: Tại nó sợ quá nên mới chạy chứ không
chạy bọn tao đâu có bắn. (ngưng trích)
CUỘC TÌM KIẾM TƯỞNG CHỪNG VÔ VỌNG
Cuộc tìm kiếm em tôi nung nấu trong tôi ba mươi mấy năm qua,
từ ngày gặp anh Cương trên đường phố Sàigòn đổi tên, khi cả
tôi và anh ấy đang là phu xích lô, tim tôi quặn thắt mà nước
mắt không dám trào ra, tôi nhận lời thông báo từ anh ấy,
không kịp nói lời cám ơn, vội vàng từ giã, và rồi mất
luôn liên lạc vì sau đó tôi lại vào tù lần thứ hai.
Ra tù, tôi lấy đại ngày tử là ngày rầm tháng bảy để xin
má tôi thờ vọng Hòa, chờ ngày tôi tìm được ngày đích xác,
ngày ấy đã có rồi nhưng má tôi cũng đã ra người thiên cổ,
có ai nghĩ ra rằng cuộc tìm kiếm phải đợi 32 năm mới hoàn
tất ???
Trại Gia Trung
Tôi tìm em trong vô vọng, tôi không hề nghĩ đến trại Gia Trung,
vì là Hòa là một Ch/uý mới ra trường, chưa nặng ký lắm,
tôi chỉ hỏi thăm những bạn tù Xuyên Mộc, Suối Máu, Phước
Long vv... câu trả lời là không, tôi gần như tuyệt vọng cho
đến một ngày, 11 tháng Bảy năm 2010, bạn tôi, Thịnh Rôbô,
hối hả tìm tôi, báo tin về bài viết của anh Nguyễn Hoàng
Sơn trên website Hội Quán Phi Dũng, được đăng lại trên trang web
Bất Khuất.
http://batkhuat.net/van-cauchuyen-vuotnguc.htm
(Xin có lời cám ơn rất chân thành đến Thịnh Rôbô, dù là
bạn thân, nhưng hãy nhận lời cám ơn này của gia đình tôi),
tôi đọc bài viết, đúng là câu chuyện về Hòa, để biết rơ
hơn, tôi nhắn tin tìm anh Sơn trên website Cánh Thép
Tìm tác giả của bài viết 'Cuộc vượt ngục đẫm máu trại
tù Gia Trung"
Thưa quí Niên trưởng Không Quân
Tôi tên là Thuận, anh ruột của Hòa 81 được nêu lên trong bài
viết.
Thưa các anh, qua hơn 30 năm tôi cố gắng đi tìm những người
bạn của Hòa, những ai biết được câu chuyện vượt ngục này
để cố gắng xác định nơi Hòa nằm xuống và ngày tháng hầu
gia đình lo cúng giỗ để anh linh Hòa siêu thoát, mọi sự
tưởng như vô vọng, thật là may mắn tôi được đọc bài viết
của anh Sơn, tôi cố gắng truy cập để tìm số điện thoại
nhưng không có nên đành phải viết dài dòng như thế này, mục
đích là muốn liên lạc trực tiếp người viết để hỏi thêm
vài chi tiết, mong rằng có ai đó trong các anh quan tâm giúp
đỡ và thông báo lời nhắn này, tôi rất cám ơn và mong muốn
được hàn huyên cùng các anh.
Xin cám ơn
Thuận .
Lúc này không biết anh Sơn đang làm gì mà
không chịu lên website Cánh Thép, theo tôi, đây là một trong
những trang web thông minh với nhiều thông tin bổ ích, xin cám
ơn các anh đã chuyển dùm tôi lời nhắn này.
Chờ hoài không được, lòng tôi nôn nóng, lời hứa tự trong tim
làm tôi đau nhói, tôi quyết tâm tìm, và tôi gởi email cho
người điều hành website Bất Khuất,
Các bạn thân mến
Tôi là Thuận, khóa 9B72, tình cờ đọc bài viết của anh
Nguyễn Hoàng Sơn về chuyến vượt ngục đẫm máu ở trại tù
Gia Trung, trong đó có em tôi là Hòa, Nguyễn văn Hòa, không
phải Trần văn Hòa, bao năm qua tôi cố tìm nơi nó nằm xuống
nhưng chưa có cơ hội, nhân đọc bài viết này, tôi nghĩ rằng
mình đang gặp may, mong anh Sơn khi đọc được thư này làm ơn
gọi cho tôi ở số 510-663-9948 ngày hay đêm, tôi tìm xác em
tôi, xin anh giúp tôi tìm xác đồng đội của mình.
Nhờ các bạn trong Diễn Đàn Bất Khuất thông báo cho anh Sơn
dùm, cám ơn các bạn
Lần này thì tôi thành công, bạn batkhuat872 đã trả lời (xin
chân thành cám ơn bạn batkhuat872) và giới thiệu qua anh
Hùng, tự Hùng Nhô (372) tận bên Úc. Lời nhắn trở lại của
anh Hùng trên website Cánh Thép đã có hiệu quả, hoan hô anh
Hùng, anh Hiếu nhập cuộc và rồi anh Sơn đã lên tiếng, THAY
MẶT GIA ĐÌNH XIN CÁM ƠN TẤT CẢ CÁC BẠN.
CUỘC TÌM KIẾM BẮT ĐẦU
Tuy thế, thời gian quá lâu, vật đổi sao dời, tôi phải tìm
tới tâm linh, tôi điện thoại về VN tìm nhà ngoại cảm, bằng
cách nhờ người quen, bằng điện thoại, nhưng sau khi kiểm
chứng, tất cả đều không thể tin được, cuối cùng, tình cờ
trên website PhiDũng, và kế đến là website RFA đăng tin về vụ
hai nhà ngoại cảm Đà Nẵng tìm ra (???) hài cốt của Phi
Đoàn Tinh Long 07, tôi như người sắp chìm vớ được phao, tôi
email cho anh Trương nguyên Thuận, và qua anh, tôi làm quen với
các nhà ngoại cảm, xin có lời cám ơn anh Trương nguyên
Thuận.
Qua tìm hiểu, trại giam Gia Trung có 6 trại, nhưng nằm đâu
thì không ai xác định được, những người bạn tù của tôi
không ở trong cuộc cũng chỉ biết lờ mờ về tọa độ, anh Sơn
cho hay là trại K1, nhưng K1 nằm đâu???
Câu hỏi thật khó trả lời cho tôi và các chị em tôi, những
người tôi giao nhiệm vụ đi tìm, họ là những người dân bình
thường, là nhà giáo, là nhà khoa học đã tốt nghiệp Đại
Học, chưa hề đi lên cao nguyên huống chi là nói tới biên
giới.
Thôi đành ra đi bằng niềm tin tuyệt đối vào tâm linh, cầu
mong sự phò hộ của tổ tiên ông bà, cầu mong Hòa sống khôn
thác thiêng đưa đường dẫn lối, cầu khấn và cầu khấn, lòng
tôi như lửa đốt trong những ngày hai gia đình chị em tôi và
hai đứa cháu trên đường đi lên Mường Dan, Gia Lai , VN là
ngày, Mỹ là đêm, bao nhiêu ngày đi tìm bên đó là bao nhiêu
đêm tôi thức trắng, tôi hối hận, tôi ân hận, tôi tự dày vò
tại sao tôi không tự mình đi mà lại đẩy chị em tôi vào vùng
nguy hiểm, rủi có mệnh hệ gì thì tôi ăn nói làm sao đây.
Nhất là hôm bị gài độ giữ lại bên ngoài trại Gia Trung, cứ
nửa tiếng là tôi gọi về một lần, cho đến khi cả nhà lên xe
đi thì CaLi trời vừa sáng, mệt mỏi thể xác nhưng lòng nhẹ
nhàng, thân nhân mình đã ra khỏi vùng hiểm nguy, tôi có một
ngày làm việc phấn chấn, lạy trời, tôi không bị ngủ gục
khi lái xe.
Trước khi hai gia đình lên đường, tôi làm bài văn tế cho em
và yêu cầu đọc trước di ảnh của Hòa, trước bàn thờ ông bà
cha mẹ, lòng thầm mong Hòa linh thiêng mà nghe lời khấn
nguyện của tôi.
Hòa, chú Hòa, em tôi
Chú, thân chiến sĩ vùi thây nơi gió cát,
Tôi, chí ươn hèn gởi xác, phận lưu vong,
Lời dặn dò của chú ngày xưa, tôi đã làm xong.
Nhưng còn chú, và tôi, mình chưa trọn nghĩa
Ôi nghĩa anh em, ôi tình đồng đội.
Viên đạn thù nào khiến chú nỡ xa tôi
Ai có ngờ đâu ngày ấy chia phôi
Và đó, lần cuối cùng tôi cầm tay chú
Cục đường chia đôi, tay mình nắm vội
Hạt muối se lòng nghe mặn chát đầu môi
Và chú đi, trong vận nước nổi trôi
Tận miền miên viễn.
Bây giờ, anh chị em trên đường tìm kiếm
Bằng lòng tin và chỉ có lòng tin
Nếu linh thiêng chú đừng phụ lòng tin
Tôi chờ, mấy mươi năm, tôi vẫn tin có chú.
Ôi đau đớn cho tim tôi
Tôi mong ngày được khóc,
Đưa chú về với cát bụi thời gian
Để lòng tôi thanh thản trong nỗi đau trần thế
Lời hứa với lòng có thể gần trọn vẹn
Chú nằm đâu ???
Bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Hồn vật vờ trên cành cây ngọn cỏ
Gió núi mây ngàn mãi đến hôm nay
Nợ núi sông không còn chi để trả
Thôi về đi, đồng đội chú đang chờ
Về đi, em ơi, mẹ cha cũng đang chờ
NHẬT KÝ HÀNH TRÌNH CỦA NGƯỜI THAM GIA TÌM KIẾM
... Mặc dù không tin lắm vào các nhà ngoại cảm nhưng nghe lời
anh Thuận ngày 5/8/2010 chúng tôi vào Đà Nẵng gặp các nhà “ngoại
cảm”. (ngưng trích)
…Sau khi cúng tổ tiên, chúng tôi lên đường từ Huế với nhiều lo âu,
cầu khẩn Trời, Phật gia hộ, không một ai trong đoàn nói ra nhưng đều
thể hiện niềm tin mănh liệt chuyến này chắc sẽ có nhiều may mắn
thành công.
… Đến Đà nẵng cùng tháp tùng những người tự xưng là “nhà ngoại
cảm” tiếp tục hành tŕnh đến Măng Yang ( Tỉnh Gia Lai). Đoàn đă đến
Măng Yang vào 12 g đêm hôm đó.
10/8/2010
Từ nhà trọ tồi tàn dơ bẩn của huyện, 5g sáng chúng tôi đến trại
Gia Trung, họ hẹn 7giờ 30 sáng quay lại.
(Vào văn phòng trại có ba người, hai người bốc mộ và em
tôi, nhưng trại chỉ cho một mình em tôi vào phòng lưu trữ vì
là thân nhân ruột thịt). (theo lời kể của em tôi)
Xin làm việc với trại Gia Trung, từ những tư liệu lưu trữ cẩn
thận, các ông quản giáo ở đó đă cấp cho chúng tôi những thông tin: “
Về trường hợp của anh tôi, vượt trại ngày 12 tháng4/1979, bị bắn
chết đâu đó ở vùng Biên giới VN-Campuchia ngày 2 tháng 5/1979,
hiện không chôn cất tại khu chôn cất của trại. Chúng tôi hoàn toàn
tin vào nguồn thông tin này vì nó được ghi trên loại giấy vàng
khè chỉ dùng trong thời bao cấp đó. Họ còn nói họ ủng hộ việc
làm của chúng tôi ,nhưng họ không tin chúng tôi có thể tìm ra nơi
chôn cất, v́ cách trại Gia Trung trên 100km. Họ khuyên chúng tôi
nên trở về và lấy ngày đó mà làm đám giỗ cho anh. Lúc đó, thú
thật trong ḷng tôi cảm thấy vô vọng và buồn vô cùng. (ngưng trích)
Cũng có kẻ mắc vào khóa lính,
Bỏ cửa nhà đi gánh việc quan,
Nước khe cơm vắt gian nan,
Dăi dầu ngh́n dặm lầm than một đời.
Buổi chiến trận mạng người như rác,
Phận đă đành đạn lạc tên rơi.
Lập ḷe ngọn lửa ma trơi,
Tiếng oan văng vẳng tối trời càng thương.
(NGUYỄN DU)
(Dưới đây là cuộc đối thoại giữa em tôi với những công an của
pḥng lưu trữ hồ sơ tại trại Gia Trung):
-CA: Chị t́m đến đây có việc ǵ không?
-T: Tôi có người anh ruột sau 1975 đi tập trung cải tạo ở trại Hóc
môn sau đó được chuyển về đây, năm 1979 vượt ngục bị bắn chết, tôi
muốn trại cho tôi biết những thông tin về anh tôi mà trại đang lưu
giữ.
-CA: Từ đâu chị có nhưng thông tin này
-T: T́nh cờ anh tôi nói chuyện với bạn bè, nghe được chuyện anh Ḥa
tôi nên ḍ hỏi
-CA: Những người hồi đó cải tạo ở đây, đến hạn được thả về sau này
đi Mỹ cả rồi
-T: Tôi mong các anh t́m lại hồ sơ năm 1979 giúp tôi
-CA: Chị từ đâu đến?
-T: Tôi đến từ Huế và mong các anh hiểu cho nguyện vọng của gia đinh
chúng tôi là t́m được và mang hài cốt anh tôi về mà thôi
-CA: Anh của chị tên gì?
-T: Anh tôi tên Nguyễn văn Ḥa, sinh năm 1954
Họ lôi ra xấp hồ sơ giấy vàng khè và cho biết:
-CA: Anh chị trốn trại ngày 12 tháng 4/1979, ngày 2 tháng 5/1979
bị bắn chết ở vùng biên giới VN-Cam puchia
-T: Các anh có biết đích xác nơi chôn anh tôi không?
-CA: Thường những người chết trong trại đều chôn ở đây, và chúng tôi
sẽ tạo điều kiện cho thân nhân di dời, trường hợp anh của chị chắc
chôn trong rừng th́ chúng tôi không biết.
Thấy tôi có vẻ buồn họ nói:
-CA: Chúng tôi khuyên gia đ́nh nên trở về và lấy ngày 2 tháng 5/79
làm ngày giỗ cho anh ấy chứ chắc chắn không t́m được hài cốt đâu vì
biên giới cách đây hơn 100km, mà đă sau 32 năm rồi!
-T: Có thể có ai đó trong các anh biết điều ǵ không?
-CA: Chúng tôi là lớp trẻ sau này nghe kể lại thôi!
Chợt nhớ ra điều ǵ, một công an nhấc máy điên thoại và gọi cho ai
đó.
-CA: Tôi vừa gọi cho ông cán bộ hồi đó bị nhóm người này búa cho 6
búa nhưng không chết hiện vẫn c̣n đang công tác tại đây nhưng đang
trong thời gian nghĩ phép, (may là ổng nghỉ phép chứ nếu không thì
tôi là người nghe ổng chửi và có thể công viêc tìm kiếm chấm dứt
ngang đây!), ổng nói hồi đó vết thương nặng, phải điều trị lâu nên
ổng không biết.
Tôi không nói ǵ thêm.
-CA: Chị và gia đ́nh nên về Huế và mỗi năm tới ngày kỵ giỗ cho anh
ấy thôi, không nên t́m làm ǵ, sau mấy chục năm không c̣n chi để
mà hận thù, nhưng chúng tôi không biết nên không thể giúp cho chị
được. (ngưng trích)
NHẬT KÝ HÀNH TRÌNH (TIẾP THEO)
... Khi chúng tôi vào một quán ăn nghèo nàn trước mặt trại Gia
Trung để ăn lót dạ và cúng cho anh tôi 1 bữa ăn sáng thì ông già
chủ quán hỏi thăm, chúng tôi kể sơ cho ông nghe sự việc, ông ấy
bảo hồi đó ông cùng vài người bạn đi khai thác gỗ trong vùng
đó, có nghe nói 1 toán 7 người vượt trại Gia Trung nhưng có
2 người bị bắn chết tai chỗ, những người còn lại chạy lên vùng
thuộc đồn biên phòng 725 hiện giờ, sau đó bị du kich phát hiện bắn
chết 2 người, c̣n mấy anh còn lại bị giải về trại Gia Trung.
Lúc này th́ tôi tin anh Ḥa đang theo chúng tôi từng bước. Chúng
tôi đă mời ông già này cùng lên xe đi chỉ đường cho chúng tôi
và hứa sẽ hậu tạ nhưng không biết v́ lư do ǵ ông ấy từ chối.
Chính ông ấy cũng không tin chúng tôi t́m ra mộ v́ đă hơn 30 năm
giữa rừng núi, nếu họ đem xác về trại chôn thì trong hồ sơ trại
đă có ghi. Thấy tội nghiệp cho chúng tôi ông đă chỉ đường cho
chúng tôi lên biên giới. Lúc này chúng tôi quyết định dù thế nào
cũng phải lên biên giới cho thỏa ḷng, vậy là chúng tôi lên xe tiếp
tục cuộc hành tŕnh.
Đi dọc theo quốc lộ 19, đến đoạn rẽ vào đồn biên pḥng chúng
tôi bắt đầu gặp rắc rối v́ khi chúng tôi hỏi đường dân đia
phương, người th́ nói không biết, người th́ chỉ đường sai nên chúng
tôi đã phải quay xe lui tới 7,8 lần trên đường rừng đất đỏ Ba
zan. Nhìn rừng núi trùng trùng điệp điệp chúng tôi đã nản ḷng v́
giữa bạt ngàn rừng núi biết t́m anh tôi ở đâu??? (ngưng trích)
... Chúng tôi chỉ biết cầu nguyện anh Ḥa nếu linh thiêng hăy phù hộ
cho chị em chúng tôi t́m được anh ấy, cuối cùng, chúng tôi dừng
lại hỏi một cậu thanh niên, may mắn thay, cậu ta nói đang trên
đường đến đồn Biên phòng 725 và tình nguyện làm người dẫn đường.
Lời cầu nguyện của chung tôi đă được đáp ứng!
Đi khoảng hơn 5km cậu ta dừng lại nói đă đến nơi cậu ta muốn đến và
chỉ cho chúng tôi tiền trạm của đồn biên pḥng cách đó không xa,
lúc đó là 12g trưa ngày 10 tháng 8. Thường th́ ít khi có mặt đồn
trưởng ở đó, nhưng may mắn cho chúng tôi là sáng nay đồn có việc
họp và họ mới ăn cơm xong, họ tiếp đăi chúng tôi tốt và hỏi chúng
tôi có việc ǵ mà đến tận đây, sau khi nghe tôi nói rơ sự t́nh, ông
đồn trưởng đă gọi điện cho ông cựu đồn trưởng hỏi xem có nghe hoặc
biết về trường hợp của anh Ḥa không? Ông ấy nói có biết và nói rơ
là bị bắn tại đây (hồi đó đây gọi là làng Ḅ v́ người dân tộc nuôi
rất nhiều ḅ) còn nói gia đ́nh nên dừng lại tìm kiếm ở đây không
nên lên tận đồn biên pḥng trên biên giới. Ông còn cho biết tên
của những du kích và công an xă hồi đó trực tiếp tham gia vụ việc
này. Giờ th́ chúng tôi có quyền hy vọng sẽ t́m được anh tôi!
Ông đồn trưởng mời chúng tôi nghỉ ngơi ,biết chúng tôi đường xa tới
và đây là vùng giáp biên giới, không ai lui tới làm ǵ nên không có
quán ăn dọc đường, ông đă lệnh cho những người dưới quyền nấu cơm
cho chúng tôi ăn. V́ lúc này là giữa trưa nên ổng hẹn sẽ dẫn chúng
tôi đi gặp những người có liên quan vào lúc gần 2g chiều. Đây là
địa phận thuộc huyện Đức Cơ, xă Ia Pnôn.
Khi chúng tôi ăn cơm xong (khoảng gần 2g ) ông nói vì đường khó đi
mà ổng lại đi xe máy nên chỉ chở được 1 người đi gặp các người đó,
chúng tôi hội ư nhanh và quyết định sẽ để chồng tôi đi cùng, chị em
tôi lại một lần nữa khấn nguyện với anh Ḥa. Chúng tôi ngồi chờ mà
ḷng hồi hộp, bồn chồn không thể tả, thương cho anh tôi hơn 20 ngày
đêm băng rừng vượt suối khổ sở biết nhường nào để rồi kết cục là
phơi xác giữa rừng cách quê hương gần ngàn cây số! (ngưng trích)
...Chúng tôi lên xe đến gặp những người đó, đối mặt với những
người từng truy sát anh tôi ... (ngưng trích)
(Trên đường đi của gia đình lên Gia Lai, anh Sơn gọi phone nhắc
tôi về anh Giám, nếu tìm ra Hòa thì bốc luôn anh Giám về,
tôi nghĩ tại sao không???, cũng là anh em cả, tôi vội điện
cho em tôi nói rơ ý tôi về Giám, và dứt khoát phải đem Giám
về, hoặc cả hai, hoặc không có ai) .
.... Bọn họ kể, anh Giám ( họ không biết tên), bị bắn chết chôn
trong rẫy cao su, c̣n anh Ḥa (họ nói cao hơn anh Giám) chôn ở gần
đây.Và họ dẫn chúng tôi đến nơi chôn anh ấy, đó là khu nhà mồ của
dân tộc thiểu số Gia rây và Ê đê (gọi là nhà mồ nhưng chỉ là những
căn nhà nhỏ tồi tàn trong đó có quan tài để nổi lên trên hoặc chỉ
là những cái chum) anh tôi nằm trong lùm cây um tùm, thấy mà xót xa
quá!!! Chúng tôi thắp hương nơi anh tôi nằm xuống rồi về lại tiền
trạm của đồn biên pḥng 725.
Từ lúc này trở về sau chúng tôi đă gặp không biết bao nhiêu cản trở.
Đồn biên pḥng nói họ rất muốn giúp đỡ chúng tôi nhưng đây thuộc
đia phận của xă quản lư, chúng tôi phải xin phép xă mới được bốc mộ,
chúng tôi lại cử chồng tôi vào ủy ban xă xin giấy phép, ban đầu họ
đồng ư cho chúng tôi bốc mộ, với điều kiện, phải có từ 3 đến 4
người làm chứng đây đúng là nơi chôn anh ,chúng tôi đă mời đủ 3
người, thế nhưng sau khi nghe ư kiến của trưởng công an xă th́ ủy
ban xă lại đổi ư, lư luận rằng: chúng tôi tới đây mà không vào
ngay ủy ban, số là khi chúng tôi đang ở trong tiền trạm đồn 725 th́
ông ta đang ăn nhậu ở nhà bên cạnh, ông ta vu khống đồn biên phong
đào được vàng mà giữ lại ăn môt ḿnh, c̣n tay bí thư đảng th́ nói
thẳng “thằng này dân ác ôn không cho dời”, rồi áp lực lên một dân
bản làm ông này từ chối không làm chứng nữa v́ sợ, dù trước đó bác
này rất nhiệt t́nh. Chúng tôi lo và buồn, nghĩ không lẽ đă đến đây
mà lại về tay không? Khi chúng tôi khẩn khoản xin th́ ủy ban hẹn
mai sáng trở lên đây họ sẽ giải quyết kèm theo điều kiện phải có
những người làm chứng, chứng minh đó là mộ của anh tôi.
Tôi nói cứng với họ: Nếu ngày mai chúng tôi quay trở lại mà các anh
không giải quyết th́ chúng tôi đành gởi anh tôi lại, chỉ xin một
nắm đất về thờ thôi v́ dù sao chúng tôi cũng đă mang linh hồn của
anh tôi về với tổ tiên rồi!. Nói th́ nói thế nhưng ruột gan chúng
tôi như lửa đốt, lại cầu nguyện anh Ḥa giúp cho mọi chuyện thuận
buồm xuôi gió.
Những chức sắc ở đây ai cũng nói nơi anh tôi nằm là khu nhà mồ nên
rất khó cho việc bốc mộ, nếu trong khi bốc mà đụng phải xương cốt
của người làng th́ phải nộp phạt trâu trắng trâu đen gì đó cho
làng, ủy ban lại nói lỡ sau này trong thôn bản có người đau ốm họ
cũng sẽ bị làng phạt vạ y như thế. Chúng tôi chưa bao giờ gặp những
luật lệ như thế này nên ai cũng rất lo lắng, trời đă về chiều, đồn
biên pḥng khuyên chúng tôi nên trở về huyện Đức Cơ t́m nơi trọ,
sáng mai lên đây tính sau, họ c̣n nói nếu dân làng không cho phép
họ sẽ giúp chung tôi bốc vào ban đêm (dân làng ở đây chiều lại tu
tập nhau uống rượu cần, tối 9g là không ai ra đường nữa). (ngưng
trích)
(Khi nghe về chuyện bốc lén vào ban đêm, tôi đã gọi về
cản ngăn, vì tôi nghĩ rằng đã hiên ngang thì mãi mãi hiên
ngang, tại sao lại làm lén, không cho bốc thì về, cát bụi
rồi cũng về với cát bụi, và tôi gởi email tâm sự cùng các
anh Hùng, Hiếu và Sơn, lúc này bạn đồng hành của tôi là
các anh, lại nữa, đêm hôm tăm tối, ai biết chuyện gì sẽ xảy
ra).
...Trở về huyện Đức Cơ với tâm trang rối bời, chúng tôi không ai ngủ
được, nhưng ai cũng nghĩ phải cố đem hai anh về ( lúc đi anh Thuận
có dặn cố gắng đem anh Giám về vì anh ấy không có người thân).
Mọi người cố t́m cho được phương án tối ưu, phân tích nguyên nhân
tại sao không được dời mộ? Có thể có những luật bất thành văn chăng?
Chắc chắn không phải do không được phép v́ những đối xử đúng mực của
trại Gia Trung và đồn Biên Pḥng đă chứng minh điều đó. Điều cũng
rất may là chiều tối đó chúng tôi đă t́m được sự cam đoan và lời hứa
của các già làng và một số niên lăo: xác định và làm chứng cho sự
việc anh tôi bị bắn và địa điểm chôn anh tôi. Đây là tia sáng giúp
chúng tôi có hy vọng.
11/8/2010
Sau một đêm không ngủ, lại cùng nhau lên xă Iapnôn. Do đáp ứng đủ
yêu cầu của xă về nhân chứng và do những người dân tộc có chôn người
thân trong khu vực đó đến xác nhận nơi anh tôi nằm không dính dáng
ǵ đến xương cốt người thân của họ (có một bà già ra chỉ nơi chôn
chồng bà nằm cách anh tôi chừng 1,5 m). Nên xă đă đồng ư bằng miệng
cho chúng tôi đi xác định nơi chôn anh tôi thông qua du kích xă,
(toàn là người dân tộc), đến phát dọn cây rừng cho chúng tôi dưới sự
chứng giám của các già làng và niên lăo với điều kiên phải trả thù
lao cho họ. C̣n chuyện bốc mộ phải thỏa măn một số điều kiện khác.
Xă Ia Pnôn
Khi vùng anh tôi nằm đă dọn sạch cây cỏ, đoàn chúng tôi bắt đầu
tham gia xác định phạm vi khuôn đất có hài cốt anh tôi để chuẩn bị
cho việc t́m kiếm tiếp theo. Nhờ sự chỉ dẫn chính xác của các già
làng và dân quân thời đó mà việc xác định mộ của chúng tôi tiến
triển thuận lợi chỉ gói gọn trong một diện tích rất nhỏ khoảng 2m2.
Đây là tiền đề vô cùng quan trọng và dễ dàng cho chúng tôi t́m thấy
xác anh tôi sau này.
Lúc này xuất hiện một rào cản khác, già làng đưa ra điều kiện để hốt
xác anh tôi về là 10.000.000 đồng / mộ và phải đi ṿng đường núi
không được qua làng (chi tiết này chúng tôi có ghi âm lại, đó là
trao đổi của các nhà “ngoại cảm” và các già làng). Chúng tôi phải
chấp nhận, dù chúng tôi phải cần kiệm từng đồng trong sinh hoạt và
thể lực kiệt quệ. Lúc này chúng tôi mới thấy rơ dân ở đây không đơn
giản như chúng tôi đă nghĩ, họ bắt đầu lộ rơ bản chất! Nhưng chính
v́ họ gây khó khăn cho chúng tôi như thế nên chúng tôi quyết tâm
bằng mọi giá phải đưa các anh về, không thể để các anh sống nơi
chốn hoang sơ thêm một ngày nào nữa. Việc bốc mộ bây giờ không chỉ
phụ thuộc vào chính quyền mà c̣n bị ràng buộc bởi hủ tục của người
dân tộc.
Xong việc xác định mộ anh Ḥa, chúng tôi lên xe đi t́m nơi anh Giám
nằm, con đường chung tôi sắp đi là đường rừng mà dân bản men theo đó
để đi làm nương làm rẫy, rất hẹp! Nh́n con đường trước mặt, chúng
tôi ai cũng lo lắng ra mặt, may mắn chiếc xe chúng tôi thuê thuộc
dạng xe leo địa h́nh và cháu Lộc tài xế lại thuộc hàng cao thủ. Xe
nhích lên từng bước vì đường lầy lội sau cơn mưa, thêm vào đó lại
gập ghềnh, cây cối hai bên lại vươn ra vì thế hai cháu Bo và Lộc
phải thay phiên nhau xuống chặt bớt nhánh cây để xe có thể trườn
vào, đi khoản nữa giờ th́ đến rẫy cao su mà các già làng nói là nơi
chôn anh Giám, muốn lên rẫy phải chui qua bụi rậm leo qua con hào
nhỏ rồi vào rẫy, đây là rẫy cao su của một người dân tộc tên là
Gian, anh ta người bản khác tới đây bị bắt rể (cưới vợ), ở đây vẫn
còn theo chế độ mẫu hệ nên anh ta phải ở nhà vợ, cha vợ anh ta lúc
con sống đă chứng kiến việc chôn anh Giám. Đến nơi các già làng chỉ
chúng tôi thấy toàn là cao su trồng mỗi cây cách nhau 2m, anh Giám
được chôn dưới 1 gốc cây cao su, người dân ở đây nói không hy vọng
t́m thấy xác anh v́ mỗi năm mỗi cày xới, tội cho anh quá! Chúng tôi
thắp cho anh nén nhang sau 32 năm nằm yên nơi rừng thiêng nước độc.
Dù thế nào chúng tôi cũng vô cùng biết ơn các già làng, nhờ họ mà
việc xác định vị trí anh Giám nằm không khó lắm. Lúc đó đă hơn 12g
trưa chúng tôi cùng nhau trở về huyện Đức cơ và hẹn 2g chiều sẽ lên
lại bàn với xă những việc cụ thể để mai sáng lên bốc mộ.
Chiều 11/8/2010
Trên đường về Đức Cơ, chúng tôi suy tính thiệt hơn, làm thế nào để
có thể bốc được mộ của cả 2 anh được trọn vẹn, giảm chi phí và phiền
hà. Thực tế lúc này những thành viên gia đ́nh muốn có tiền để đáp
ứng tất cả đ̣i hỏi nhưng lực bất ṭng tâm.
Chiều đó những người bốc mộ đề xuất bốc mộ anh Giám trước, v́ anh ở
xa các cơ quan chính quyền và dân cư. Họ nói sẽ bốc mộ anh Giám cho
vào ba lô mang về, ngày mai chỉ bốc mộ anh Ḥa rồi về luôn. Không
hiểu sao lúc này tôi thấy không an tâm về việc làm của họ, nhưng tôi
không ngăn cản v́ anh tôi ở xa gọi về nói hăy làm theo lời họ sẽ có
kết quả.
Khoảng 5 giờ chiều chúng tôi thực hiện phương án này, chồng tôi cùng
cháu Bo và cháu Lộc thay phiên nhau đào, người anh đầu đàn của chúng
tôi bị sốt ngă nước không thể đi nên phải nằm lại nhà trọ.
Sự việc đến đây xảy ra nhiều rắc rối với dân bản và kế hoạch bốc mộ
chút nữa đổ vỡ hoàn toàn.
Lúc chúng tôi đào đất trên mộ anh Giám là lúc những người dân tộc
trên đường từ nương rẫy về sau một ngày làm việc, thấy lạ ai cũng
đúng lại nh́n, không may cho chúng tôi là Gian chủ rẫy cũng là một
người trong số đó, hắn hỏi chúng tôi làm ǵ, sau khi biết chúng tôi
muốn đào đât lên t́m hài cốt hắn cố t́nh cản trở, sau một hồi điều
đ́nh, hắn ngă giá và để được tiếp tục công việc chúng tôi phải đền
cho hắn 1triệu đồng/cây, may mà trên mộ anh Giám chỉ có một cây
cao su!! Tưởng là không c̣n ǵ phải lo chúng tôi tiếp tục công việc
dỡ dang, bây giờ là 6g chiều, trời bắt đầu tối dần, các nhà “ngoại
cảm” vẫn chưa thấy được hài cốt của anh Giám. Chúng tôi ai cũng nôn
nóng v́ trời tối phải dùng đèn pin soi mà vẫn chỉ thấy mọi vật mờ
mờ. Đang tiếp tuc công việc th́ bất ngờ một đoàn già làng kéo đến
với những bộ dạng hung hăn, th́ ra tên Gian sau khi lấy tiền đền bù
đă chạy về làng khoe và sự việc tới tai các già làng, họ sợ nếu bốc
được mộ anh Giám rồi chúng tôi sẽ không chung cho họ đủ số tiền như
đă hứa nên buộc chúng tôi ngay bây giờ phải ứng trước cho họ 50%
số tiền đó, đồng thời họ bắt buộc chúng tôi phải dừng ngay lại. Quả
thật chúng tôi rất sợ ! Họ trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ riêng
của bộ tộc họ nên chúng tôi hoàn toàn không hiểu ǵ, bóng tối th́
gần như bao phủ cả khu rừng. Buộc ḷng chúng tôi phải đưa tiền cho
họ và thất thểu ra về, (có môt tên trong số đó kéo tay tôi ṿi tiền
riêng nhưng tôi không cho, chúng tôi đă ghi h́nh khuôn mặt hắn nhưng
rất tiếc máy ảnh đă bị trấn lột).(ngưng trích)
Bây giờ chúng tôi thực sự khủng hoảng, không biết ngày mai có bốc
được mộ các anh không? Bọn họ sẽ c̣n bày ra những tṛ ǵ nữa để moi
tiền của chúng tôi, tiền chúng tôi mang đi đă gần cạn ,vợ chồng tôi
đă gọi điện cho người quen để vay mượn thêm. (ngưng trích)
Về tới nhà trọ cũng gần 12g đêm. Không ai trong số anh chị em chúng
tôi ngủ được, càng bàn bạc chúng tôi càng bế tắc, họ ở trong bóng
tối c̣n chúng tôi ở ngoài ánh sáng, họ có thể hại chúng tôi bất cứ
lúc nào nếu họ muốn. Càng nghĩ chúng tôi càng thương cho các anh
tôi, thương anh tôi quá! Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Ngày mai sẽ ra
sao đây? Chỉ biết cầu nguyện và cầu nguyện: Anh Ḥa linh thiêng
chứng giám, nếu anh muốn về bên ba mẹ tổ tiên hăy giúp cho chị em
thoát khỏi ṿng vây này. Ba mạ ơi, phù hộ cho chúng con, đây có lẽ
là cơ hội cuối cùng anh chị em chúng con có thể đoàn tụ bên nhau dù
kẻ âm người dương. Khó khăn và gian khổ, chúng con phải làm sao
đây????
12/8/2010
Một đêm ngủ dật dờ đầy ác mộng, đến 4giờ kém 15, chúng tôi sửa soạn
cho chuyến cuối cùng tới bản làng Ia Pnôn, (hy vọng sẽ là chuyến
cuối cùng!!!). Nào rựa, nào cuốc, nào xẻng......, chúng tôi c̣n cho
vào ba lô cả mùng và chăn mỏng đề pḥng khi phải ở lại rừng ban đêm,
có cả dụng cụ y tế dùng để cứu thương tại chổ, chúng tôi bàn bạc kỹ
để có thể ứng phó bất cứ khó khăn nào. Khi đă sẵn sàng mọi thứ chúng
tôi lên đường, đến Iapnôn chỉ mới 5g30, đợi tới 6g cũng chẳng thấy
bóng dáng ai, (trong khi họ hẹn sáng 6g lên đây sẽ có tất cả các bên
chứng kiến để chúng tôi bốc mộ). Anh D ở đồn biên pḥng phải chạy
xe máy đến nhà các già làng kêu họ đến, lần lượt bên ủy ban xă, công
an xă cũng có mặt đông đủ. Đến 6g30 chúng tôi tiến hành bốc mộ anh
Ḥa. Chúng tôi ḷng hồi hộp và khấn nguyện Trời Phật, cầu mong anh
Hòa chỉ đường cho chị em tôi. Đây là vùng đất đồi dốc thoai thoải,
qua bao nhiêu năm mưa gió xói ṃn, biết là tập quán ở đây chôn
người rất cạn nên chúng tôi rất cẩn thận khi đào bới đất, khi đào
xuống độ sâu khoảng 20cm th́ dùng bay cào nhẹ và trời ơi! Chúng tôi
thấy anh nằm đó với thân h́nh co quắp, không thể ngăn được nước mắt
chị em tôi cứ thế tuôn trào, (bây giờ đây khi ngồi viết những ḍng
này tôi để cho nươc mắt tự do rơi).
Tại phần thân thể anh tôi đất đổi màu đen khác với chung quanh và
trũng xuống thấp hơn mặt đất quanh đó, (tiếc là h́nh ảnh tư liệu quí
giá đă không c̣n), do vậy hiện nguyên h́nh người nằm đó khố đau!
Chị em tôi như bị ai đó xé nát tâm can, có ai hiểu cho chị em tôi
khi đối mặt với thưc tế chua xót này! Trước đó người chứng kiến viêc
chôn anh tôi nói có gói anh trong bọc ni lông, nhưng té ra chỉ là
nói để lập công, mấy hôm nay chúng tôi hy vọng sẽ c̣n xương cốt của
anh ấy dựa vào lời nói đó. Bây giờ khi sư thật đă rơ ràng, họ lại
nói người dân tộc rất sợ mọi chuyện liên quan đến người chết nên họ
không chôn, bộ đội biên pḥng chôn nhưng lúc đó c̣n quá nghèo nàn
lạc hậu không có cái ăn làm ǵ có bao ni lông mà chôn. Nhận định
của tôi là lúc đó họ hất anh tôi vào chỗ trũng rồi lấp đất lên cho
có vậy thôi.
Bây giờ là công việc của “các nhà ngoại cảm” (hay là các nhà bốc
mộ???) chúng tôi đề nghị họ hốt tất cả đất thuộc phần thân thể anh
tôi, tất cả đất đen, duy nhất ở vùng cổ còn lại một mảnh xương,
âu đó cũng là di vật cuối cùng anh để lại cho gia đ́nh và an ủi
chúng tôi đă dấn ḿnh vào chốn hiểm nguy mang anh về với tiên tổ và
bây giờ tôi có quyền tin ba mạ tôi đang ngậm cười nơi chín suối.(
ngưng trích)
Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người.
Hương khói đă không nơi nương tựa,
Hồn mồ côi lần lữa đêm đen,
C̣n chi ai quí ai hèn,
C̣n chi mà nói ai hiền ai ngu?
(NGUYỄN DU)
Bây giờ từng phần thân xác anh Ḥa đă được chúng tôi bọc cẩn thận
trong giấy điều, (môt loại giấy màu đỏ chỉ dùng cho các nghi thức
cúng kiến), bên ngoài chúng tôi bọc thêm một chiếc áo mưa mới, rồi
cho vào ba lô.
Theo thỏa thuận của bản làng và gia đ́nh th́ khi bốc xong mộ muốn đi
ra khỏi làng chúng tôi không được phép mang hài cốt đi qua cổng
làng, mà phải men theo đường rừng khoảng 3km có dân bản dẫn đường.
Cháu Bo được phân công cơng cậu ra đường cái. Để tránh t́nh huống
xấu xảy ra, chúng tôi phải nhờ người quen là bộ đội biên pḥng bảo
vệ trên đường đi. Khi Bo khởi hành cũng là lúc nhóm người c̣n lại sẽ
lên mộ anh Giám tiếp tục công việc đă bỏ dở hôm trước.
Lúc này chúng tôi đă rút ra được nhiều kinh nghiệm, không giao ngay
số tiền c̣n lại và tiền dẫn đường cho họ v́ có người có thiện cảm
với chúng tôi cho biết: “trên đường đi họ có thể xúi những làng xung
quanh chận đường để làm tiền chúng tôi, hay đ̣i thêm tiền...”.
Ở mộ anh Giám công việc có phần nhẹ hơn, v́ phần lớn lớp đất trên
mặt đă được lấy hết từ chiều ngày 11/8. Chỉ cần tách thêm lớp rất
mỏng là đă phát hiện được h́nh hài anh. Điều thương tâm đối với anh
Giám là thân xác không c̣n nguyên vẹn như trường hợp anh Ḥa.
Chúng tôi cố gắng lấy tất cả ǵ phát hiện lúc đó. Lư do: vùng chôn
anh là vùng đất canh tác, người ta đă đào xới để trồng cao su. Không
như anh Ḥa chỉ cần đào sâu 20cm, anh Giám th́ chúng tôi phải đào
đến độ sâu gần 70cm mới gặp được anh. Thế nằm của anh là nghiêng
nghiêng không có ǵ bao bọc xung quanh, chúng tôi ai cũng chạnh
ḷng, số phận các anh thật khổ, anh chỉ c̣n là những nắm đất mà
thôi!
Có lẽ t́m được các anh là một huyền thoại, không thể không có sự
giúp đỡ, sự linh thiêng, che chở và pḥ trợ của các anh th́ đố ai
làm được?. Xin cầu nguyện chư thiên phò hộ độ tŕ các anh chóng
siêu thoát, xin các anh tha tội cho chúng tôi những thiếu sót có
thể có, v́ chúng tôi đă làm hết khả năng của ḿnh với ḷng trân
trọng nhất. Như lúc bốc mộ anh Giám, chúng tôi đă cầu nguyện được
xin được phép xem anh như là anh em ruột thịt của chúng tôi v́ anh
là bạn đồng sinh đồng tử của anh tôi.
Cũng như anh Ḥa tôi, thân xác anh Giám được chúng tôi tiến hành cẩn
trọng từng bước như anh Ḥa, tuy nhiên khối lượng bốc ít hơn v́ lý
do như đă nói ở trên. Anh Giám cũng được chuyển bằng đường rừng,
theo một hướng khác, bằng cách như anh Ḥa nhưng chỉ ra khỏi địa
phận của làng th́ người dẫn đường không chịu đi tiếp, lần này các
anh biên pḥng lại giúp chúng tôi làm người dẫn đường đưa hài cốt
anh Giám đi tiếp ra đến nơi anh Ḥa đang đợi!
Quan đă được chuẩn bị sẵn, chúng tôi đến một băi đất trống để tẩm
liệm cho hai anh, chúng tôi không cầm được nước mắt khi nh́n h́nh
hài của hai anh bây giờ chỉ gói gọn trong hai quan tài nhỏ. Sau
khi bày lễ vật cúng thổ thần để xin phép được đưa 2 anh về, gia đ́nh
chúng tôi gồm 5 người lên xe chở quan để khởi hành ra khỏi vùng đất
hắc ám này nhanh nhất. (ngưng trích)
NGÔI NHÀ MỚI DÀNH CHO HAI NGƯỜI CON XỨ HUẾ
Nước mắt tôi chạy quanh, khi tôi viết bài này, tôi cũng không
cầm được nước mắt, đời em tôi khi sống cũng khổ cực vì
nhà nghèo, khi chết cũng đau đớn không kém, và tôi đã làm
bài thơ này cho em tôi, trong nỗi đau cùng cực của tôi
Em tôi
Người chiến sĩ năm xưa,
Một người tù không tội
Ba mươi ba năm nằm lại
Làm phân bón cỏ cây
Co quắp, lạnh giá đêm cùng ngày
Một giấc ngủ, không an bình cùng giun dế
Trên thân thể em, phủ cây và rễ
Làm thế nào ủ ấm suốt mùa đông
Trên thân thể em, ba tấc đất lạnh lùng
Làm sao em chịu được với mùa hè oi bức
Thân chiến sĩ nào xá gì cùng cực
Chí anh hùng đâu nệ cảnh gian nguy
Sống hiên ngang, chọn chết hiên ngang
Và em chọn hy sinh, chọn đường vượt thoát
Và em chọn, giấc ngủ dài không bóng mát
Không ấm mình trong tay ấp mẹ cha
Quân thù vùi xác em dưới gốc cây già
Bắt cỏ cây phải thành da ngựa
Giấc ngủ em không còn bình yên được nữa
Khi thanh bình em chưa thấy trên quê hương
Khi lòng thù không buông tha em
Đọa đày em trong ngục tù giun dế
Em nằm, trong hằn học của người trần thế
Không lòng nhân, dù miếng vải quanh thân
Bây giờ, em ngủ, trong tiǹh thân
Tình đồng đội, nghĩa anh em đằm thắm
Hãy mỉm cười đi em
Mỉm cười đi, vì bạn bè trông vọng
Lúc này gia đình chúng tôi không còn bị làm khó bởi địa
phương nữa, mà lại bị làm khó bởi những người tự xưng là
đại diện cho thế giới bên kia, nhưng dù sao tôi cũng cám ơn
họ, vì dựa vào họ mà tôi tự xây dựng niềm tin, và tôi
quyết liệt không cho ai xâm phạm niềm tin của tôi, đây cũng
là một yếu tố để tạo nên thành công trong trường hợp này.
Tôi yêu cầu gia đình đặt hai vòng hoa thương tưởng đến hai
chiến sĩ trong lòng chúng tôi, những đồng đội một thời kiêu
hãnh, những đồng tù một thời gian khó, bây giờ kẻ còn
người mất, nắm bụi trần đã yên nghỉ trên quê hương, nhưng
lòng người viễn xứ vẫn mãi xót xa cho người phận bạc, thôi
cũng một kiếp người, cầu mong bạn và em sớm siêu thoát,
bạn bè xa gần hàng năm vẫn cúng giỗ đúng ngày, với niềm
thương mến vô biên cho bạn và em, xin cám ơn những người bạn
này với lòng kính trọng của tôi.
Gia đình tôi theo đạo Phật, chúng tôi làm lễ an táng theo nghi
thức Phật Giáo, chúng tôi không biết tôn giáo của anh Giám,
coi anh như là anh em trong nhà, lúc đầu không biết họ của
Giám, gia đình định cho anh theo họ Nguyễn, may mà được xác
nhận mới giữ họ Trần, mong chị Trần Ngọc Anh khi đọc những
dòng chữ này thì liên lạc với tôi để biết hiện giờ anh ấy
đang nằm đâu, chúng tôi đã làm bia mộ cho hai đồng đội, đẹp
đẽ, khang trang.
Giữa gió núi mây ngàn bên bờ sông Hương núi Ngự, bên cạnh
tiếng chuông chùa ngân nga, ngày đêm nghe câu kinh tiếng kệ mà
vui với cảnh bồng lai, khi chết đã đau đớn tột cùng, 32 năm
trả nợ núi sông, bây giờ an bình yên nghỉ,
Phật hữu t́nh từ bi phổ độ
Chớ ngại rằng có có không không.
Nam mô Phật, nam mô Pháp, nam mô Tăng
Độ cho nhất thiết siêu thăng thượng đài.
(NGUYỄN DU)
....Nhìn hai ngôi mộ song hành bên nhau trong khu mộ gia đình,
lòng tôi đã hoàn toàn thanh thản, lần đầu tiên trong đời,
tôi không còn gì để băn khoăn.
Người Việt Nam chúng ta mồ mả là điều vô cùng thiêng liêng, thể hiện
sự kính trọng, t́nh thương, công ơn ... đối với người đă chết. Đây
là t́nh cảm trước tiên của những người trong gia đ́nh, bạn bè thân
hữu đối với người ở bên kia thế giới. Đây cũng là điều tôi trăn trở,
cố nén nỗi đau thương mất mát để quyết định bằng mọi giá phải t́m
cho ra đống tro tàn anh tôi, nằm yên dưới ḷng đất sau hơn 30 năm.
Cũng mong làm thỏa ḷng phần nào t́nh thương, quan tâm của bạn bè
anh tôi. (tâm sự của em tôi)
Tôi cho làm hai tấm bia thật đẹp cho hai đồng đội của mình
với lòng trân kính và thương yêu, tôi tự hài lòng với chính
tôi và các bạn tôi, những ai cùng quan tâm tới hai bạn cũng
đã hài lòng. Tất cả chúng ta đã làm tròn trách nhiệm với
đồng đội, với những người anh em vắn số, hảy cùng tôi rót
ly rượu mời dù muộn đến 32 năm
Câu chuyện chưa dừng ở đây, chúng tôi thật sự ‘sốc’ khi hay
tin thi hài của Quốc vẫn còn nằm trong khu mộ tù Cải Tạo
Gia Trung, việc bốc mộ Quốc rất dễ mà gia đình Quốc không
làm, giấy báo tử đã về sau đó 4 năm (1983) tôi mạo muội bảo
em tôi đưa di ảnh của Quốc vào chùa bên cạnh Hòa và Giám,
lấy ngày Quốc chết làm ngày giỗ chung, vì tôi nghĩ rằng
Quốc đã liều mình chết thay cho bạn, một hành động cao cả
mà tôi phải biết ơn, chắc hương hồn Hòa và Giám cũng đồng
ý như thế.
Thương thay
Khi sao đông đúc vui cười,
Mà khi nhắm mắt không người nhặt xương.
Đau đớn nhẽ không hương không khói,
Hồn ngẩn ngơ ḍng suối rừng sim.
(NGUYỄN DU)
Và xót xa thay
Kẻ thân thích vắng sau vắng trước
Biết lấy ai bát nước nén nhang?
Cô hồn thất thểu dọc ngang,
Nặng oan khôn nhẽ t́m đường hóa sinh.
Khi thất thế tên rơi đạn lạc,
Băi sa trường thịt nát máu rơi,
Mênh mông góc bể chân trời,
Nắm xương vô chủ biết rơi chốn nào?
(NGUYỄN DU)
Và khốn khổ thay
Trời thăm thẳm mưa gào gió thét,
Khí âm huyền mờ mịt trước sau,
Ngàn mây nội cỏ rầu rầu,
Nào đâu điếu tế, nào đâu chưng thường?
(NGUYỄN DU)
Bài viết này có thể làm buồn lòng, ân hận, đau đớn cho
người đọc. Những tâm trạng này là ngoài ý muốn của tôi.
Xin khép lại câu chuyện đau buồn này vào dĩ văng, cầu mong
người đi vào chốn bồng lai tiên cảnh, người còn bớt đi
những nỗi đau trần thế.
Chào thân ái
Nguyễn Văn Thuận
Video về quân cách lễ nghi
Cách thức đeo dây
biểu chương...
Lễ nghi
quân cách - Vị trí các lá cờ và toán quốc quân kỳ
Quân phục, cấp hiệu,
huy hiệu... QLVNCH
Tiến
tŕnh h́nh thành Quốc Kỳ & Quốc Ca VN
Tim hiểu về ngày Quân Lực VNCH 19-6
Lịch sử Hướng Đạo Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa
và Trường Trung Học Vơ Khoa Thủ Đức
Đệ nhất Cộng Hoà - Ngày Quốc Khánh 26 tháng 10
Vài Nét Về
Quân Lực VNCH Và Sự H́nh Thành Ngày Quân Lực 19.6
Gươm lạc giữa rừng hoa
“ Triều đại “ Tổng Thống lạ lùng nhất lịch sử Hoa Kỳ
Sắc lệnh về
quần đảo Hoàng Sa
Vị Tổng Thống vĩ đại của nước Mỹ
Giờ phút cuối cùng của một thành phố – Tháng 3 - 1975
Từ chiến trường Khe Sanh đến chiến dịch Tết Mậu Thân
5 điều có thể bạn chưa biết về lá cờ Hoa Kỳ
Sự ra đời của chữ
quốc ngữ...
Nh́n lại cuộc Chiến tranh Triều Tiên 1950 – 1953
Lời phản biện tại buổi tŕnh chiếu sơ lược
phim the Việt Nam War
Không quên biến cố kinh hoàng 11 tháng 9 – 2001 !
140
chữ với mẹo nhớ Hỏi, Ngă & chính tả
Cuộc tổng khởi nghĩa cướp chính quyền ngày 19/8/1945 tại
VN
Vị Tổng Thống giữ chức vụ lâu nhất Nước Mỹ
Tổng Thống Abraham Lincoln
Video về quân cách lễ nghi
VNCH 10 ngày cuối cùng...
Bảo
vệ an toàn cho công dân Hoa Kỳ khi ở Việt Nam
Lễ Hùng
Vương
Cần bảo trọng niềm tự hào dân tộc
Luận về Tậm Lư
Chính Trị
Từ chến trường Khe Sanh đến chiến dịch Tết Mậu Thân
Cố Tổng Thống Ronald Reagan và… H.O.
Diễn tiến cuộc đảo chánh lật đổ Ông Ngô Đ́nh Diệm
Tại sao có cuộc đảo chánh lật đổ ông Ngô Đ́nh Diệm
Ai ra lệnh giết Ông Ngô Đ́nh Diệm? Tại sao?
Một tài liệu 42 năm cũ
Dựng
Lại Quốc Kỳ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ
Quốc Kỳ chúng ta giương cao khắp nơi
Tài liệu về Hải chiến Hoàng Sa năm 1974
Những điều nên biết về
Medicare 2016
Remember C-Rations?
Ai đă bắn nát chân Tướng Nguyễn Ngọc Loan?
Tướng lănh VNCH
Bài phỏng
vấn cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu
Hồi kư về Tướng Lê Văn Hưng và trận An Lộc
Sư Đoàn 23 Bộ Binh và cuộc quyết chiến Ban Mê Thuột
tháng 3, 1975
Đại Tá
Nguyễn Văn Cư
Trường Sa: Băi Cỏ Mây
Thiên Thần
Mũ Đỏ ai c̣n ai mất
Tổng Thống Trần Văn Hương những ngày cuối tháng Tư 1975
tại Sài G̣n
Chuyện của một
ngôi trường
Luận về khoa bảng
Liên Hiệp Quốc và vấn đề: Bảo vệ nhân quyền
Phiếm luận
về mộng mơ qua văn chương và triết học
Chính sách
thuế khóa
Cách viết hoa
trong tiếng Việt
Đoàn
thể Xă hội và Sinh hoạt Chính Trị
Học Viện Quốc Gia Hành
Chánh
John Paul Vann, một viên tướng CIA
Văn hóa
ảnh hưởng ngôn ngữ như thế nào?
Một vài nét về văn hóa
Việt Nam
Tiếng Việt ba miền -
Tiếng nào là ‘chuẩn’ ?
TT
Ngô Đ́nh Diệm đă từng giúp gạo cho dân Tây Tạng tỵ nạn tại Ấn Độ?
HCM đă âm mưu
bán nước từ năm 1924
Vài nét
về hoạt động của Biệt Kích Dù tại Bắc Việt
Hải
chiến Midway
Adm
Chester Nimitz
Nguồn gốc thuyết âm dương tám quẻ...
SĐ Nhảy Dù và cuộc
hành quân Lam Sơn 719
Những trận đánh đi vào quân sử
Nguyên nhân xụp
đổ VNCH 1975
Hậu Quả Của Việc Hoa Kỳ Bỏ Rơi Đông Dương
Tưởng
Niệm Vị Tướng Của Mùa Hè Đỏ Lửa
Thuyết bất biến
Chương tŕnh
chiêu hồi của VNCH
Chiến tranh
Việt Nam (1945-1975)
50 năm đọc và coi lại clip cuộc đảo chánh 1963
An Lộc anh dũng
Nguyên do chính khiến VN bất tử
Người cha đẻ
hành khúc "Lục Quân Việt Nam"...
Trận Ấp Bắc: Thực tế và
huyền thoại
Vài nét hoạt
động của Biệt Cách Dù tại Bắc Việt
Cảnh Sát Dă Chiến
VNCH
Trung
Đoàn 44 trong Mùa Hè Đỏ Lửa ở Kontum
QLVNCH - 1968-1975
Vua Duy Tân
Lịch pháp bách Việt
Đại đội 72,
TĐ7 ND mất tích trên chuyến bay định mệnh ngày 11 tháng
12 năm 1965
Nhảy Dù và
Cổ Thành Đinh Công Tráng
Nhân chứng lịch sử:
Mậu thân Huế
Trận KAMPONG
TRACH 1972
Trả lại sự thật v/v
Sư Đoàn 3BB lui binh...
Thống Tướng Lê Văn
Tỵ
Tướng Đỗ Cao Trí và
Tôi
Những ngày cuối cùng của QLVNCH
Tướng Dư Quốc Đống
Dư âm Cửa Việt
Tướng NGÔ
QUANG TRƯỞNG...
Lịch sử Cảnh Sát
Quốc Gia VNCH
Người Nhái VNCH
Mùa hè đỏ lửa 1972
Không Quân
VNCH và Chiến trường An lộc
NT Nguyễn Mạnh Tường
Tưởng niệm Quốc
Hận 30 tháng 4
Bậc thầy vĩ đại
Quân Dù tiến về
thành nội Tết Mậu Thân
Một ngày với Đô Đốc
Chung Tấn Cang
Tr/T Huế, chiến binh
anh dũng và trung thành với Tổ Quốc
Sinh Vi Tướng, Tử Vi Thần -
Trung Tướng Dương Văn Đức
Viễn thám
Hổ Cáp - Gia đ́nh 9 Kỵ Binh cuối
tháng tư 75
Cố Thiếu Tướng
Trương Quang Ân
Sống anh dũng, chết
hiên ngang
Chuyến công tác cuối
cùng
Cái chết của Cố Thiếu Tá
BĐQ TRẦN Đ̀NH TỰ
Chuyện một người
chiến binh...
Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
Tháng 3 buồn hiu...
Người Lính Ǵà
Không Bao Giờ Chết
Thành h́nh của Quân Lực VNCH
Hăy thắp cho anh
một ngọn đèn
Những ngày cuối cùng của
Truờng Bộ Binh
Một chuyến đi toán phạt
Những NT Vơ Khoa TQLC
Tôi nh́n đồi 31 thất thủ
Ngày tàn cuộc chiến
Tiểu Đoàn 5 Dù - Trấn
thủ B́nh Long; thượng kỳ Quảng Trị
Quân trường
Những người lính bị
bỏ rơi
Tết với người lính cũ
Thái Dương - Nguyễn Văn Xanh
Phi vụ Tống Lệ Chân
Trên đỉnh Chu Pao
Trung Tá Nguyễn Văn Cư
Vài biến cố đàng
sau mặt trận Tây Nguyên 75
Trận đánh phi
trường Phụng Dực...
Sinh nhật thứ 58 - Trường
BB/TĐ
Trung Sĩ Vũ Tiến Quang
Mũ Đỏ, mũ Đen
Chân dung người Chiến Sĩ
CIA và các ông Tướng
Dựng Cờ
Bức tượng Thương Tiếc
Kẽm gai bọc thây anh
hùng
Lịch sử h́nh thành
QLVNCH
Văn tế Chiến Sĩ Trận
Vong
Người lính
VNCH trong mắt tôi (video)
Cà-fê nha, Chuẩn Úy?
Chân dung người
lính VNCH
Chiến thắng An Lộc 1972
Quảng Trị - Mùa hè đỏ lửa
Trương Văn Sương - Người tù
bất khuất
Chết trận Đồng Xoài
Ư nghĩa ngày QL 19/6
Viết cho ngày QL 19/6
Sự h́nh thành QL 19/6
Nhân ngày QL 19/6
Tâm t́nh ngày QL 19/6
Bối cảnh
chính trị quân sự trước 19/6
VNCH bị bức tử
Thủ Đức... gọi ta về
Chân dung người lính
VNCH
Sự thật về cái chết
của Tướng Lê Văn Hưng
Người lính không có số
quân
Giày Saut trong tử địa
Chuyện tháng 4 của những
chàng BK
Trung Tá CSQG Nguyễn
Văn Long
Những v́ sao thời lửa đạn
Mùa hè đỏ lửa: Phần 1,
Phần 2,
Phần 3
Lịch sử chiến tranh VN từ
1945...
Thời chinh chiến
Tiểu Đoàn 5 Dù
Tưởng niệm Tướng Trần Văn
Hai
Vài kỷ niệm với Tướng Lê Nguyên
Vỹ
Tiểu Đoàn 42 BĐQ - Cọp Ba Đầu Rằn
Địa Phương Quân và Nghĩa Quân
QLVNCH
Những người trở về
với đại gia đ́nh dân tộc
Khe Sanh trong ṿng vây
Vietnam,
Vietnam
Từ Mậu Thân 68 đến mùa hè đỏ
lửa 72...
Trận đánh Đức Huệ
Lam Sơn 207A - Khe Sanh
Trận chiến Khe Sanh
Mật trận Thượng Đức -
1974
Người cha đẻ
hành khúc "Lục Quân Việt Nam"...
Quốc Kỳ và Quốc
Ca Việt Nam
Việt Nam Quốc Dân Đảng
Vua Duy Tân
Lịch pháp bách Việt
Cái chết trong tù
CS của cựu Thủ Tướng Phan Huy Quát
Sự đáng sợ cuả nước
Mỹ
Oan hồn trên xứ Huế
Sau 42 Năm, Nh́n Lại Vụ Tết Mậu Thân
Mưa Đồng Tháp Mười
Chăn gối với kẻ thù
Ông Lộc Hộ - Anh hùng vô danh
Cải cách ruộng đất...
Giờ thứ 25
Biến động miền Trung
Người Mỹ phản bội
chúng ta
cs nằm vùng
Những ngày cuối
của TT Nguyễn Văn Thiệu ở SG
T́m hiều về h́nh Tiếc
Thương và Vá Cờ
Tháng Tư đen
Giờ phút hấp hối Thành
Phố Đà Nẵng
Ai giết đức thầy Huỳnh Phú
Sổ
H́nh ảnh VN từ 1884-1884
Thổn thức cho VN
Valentine trong di
sản Chiến Tranh
Hoàng Hậu Nam Phương
Thảm sát ở Tân Lập
Hố chôn người ...
T́nh h́nh nhân quyền
ở VN năm 2007
Người Việt xây thành Bắc
Kinh