Lâm Chương
Bảy thằng Viễn Thám chúng tôi được trực thăng vận vào vùng hành
quân. Theo kế hoạch, giữa trưa sẽ nhảy xuống khu rừng giáp ranh đồn
điền cao su Choup, thuộc lănh thổ Kampuchia. Nhưng mấy thằng phi
công ôn dịch cứ bay tít ở trên cao, và lượn tới lượn lui măi. Chắc
nó muốn ăn đạn pḥng không? Nó không biết phía dưới có hàng vạn quân
Bắc Việt đang giương mắt ngó lên sao? Bay lượn cái kiểu trêu người
này, chẳng khác nào báo cho địch biết rằng, tao sắp thả mấy thằng
Viễn Thám xuống đây, hăy chuẩn bị bắt nó. Nhưng làm sao nói với
thằng phi công? Lỗ tai nó đă bịt kín lại bằng cái máy nghe. Gió tạt
mạnh và tiếng cánh quạt phần phật làm át đi mọi tiếng nói. Không
những thế, nó c̣n làm sai bét cả nguyên tắc nghi binh của Viễn Thám.
Một chiếc trực thăng đổ quân, hai chiếc Cobra yểm trợ có trang bị
đại liên và rocket, sà xuống bắn xối xả, ít nhất là vài ba cái trảng
trống trong rừng. Trong những lần sà xuống ấy, chúng tôi nhảy ở một
nơi đă được chọn lựa trước, để địch không biết chắc chúng tôi xuống
điểm nào. Đằng này, sau khi quần cho đă, bỗng chiếc đổ quân hạ ngay
xuống điểm chính. Hai chiếc Cobra kè hai bên, bắn qua loa vài phát.
Xong, cất đầu lên, bay về luôn.
Thằng Sử trợn mắt nh́n theo, chửi thề: “Đù má! Nó làm ăn cái kiểu ǵ
kỳ cục vậy?”
Không ai có th́ giờ ở đó mà chửi phụ hoạ theo thằng Sử. Chúng tôi
lủi nhanh vào lùm rậm. Kiểm lại quân số. Rồi tức tốc rời khu vực vừa
đổ quân, càng xa càng tốt. Chậm trễ, địch kéo tới bao vây th́ bỏ
mạng.
Vào đất Kampuchia lần này, chúng tôi có nhiệm vụ theo dơi t́nh h́nh
và ghi nhận những nơi tập trung quân của địch. Đây không phải lần
đầu tôi nhảy toán. Nhưng chuyến đi này, tôi lo lắng rất nhiều, nếu
không nói rằng sợ. Theo tin pḥng nh́, Công Trường 7 và Công Trường
9 của Bắc Việt, hiện đang có mặt trong vùng rừng rậm Lưỡi Câu, Mỏ
Vẹt, trải quân chiếm cả hai đồn điền cao su Choup và Mimot. Mấy
tháng trước, chiến đoàn phối hợp nhị thức Bộ Binh Thiết Giáp, vào
Choup và đă bị đánh bật ra ngoài, gây tổn thất khá lớn về nhân mạng.
Sau đó, người ta không muốn dùng lực lượng bộ binh để tấn công vào
đồn điền nữa, vừa tốn kém nhiều, lại không nắm chắc được phần thắng.
V́ thế, Không Quân và Pháo Binh được nghĩ đến. Và Viễn Thám được
điều động vào vùng, để đưa những mục tiêu lên “lưới”.
Liên tiếp trong hai tuần lễ vừa qua, có hai toán Viễn Thám được thả
vào đồn điền Choup. Nhưng tất cả đều mất tích một cách khó hiểu.
Những chàng Kinh Kha thời đại, chẳng ai tiễn qua sông mà cũng một đi
không trở lại. Toán chúng tôi là toán thứ ba. Kế hoạch có thay đổi
chút ít. Xuống ở vùng rừng rậm, để từ đó, ṃ vào Choup. Lấy hướng
Đông, xuyên qua đồn điền, về điểm hẹn tại biên giới Việt Nam. Trên
đường đi, sẽ chấm toạ độ đóng quân của địch, đưa lên “lưới viễn
thám” cho phi pháo oanh kích. Nhiệm vụ đơn giản chỉ có thế, nhưng
thi hành th́ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Từ nửa tháng nay, tinh thần chúng tôi hơi căng. Lúc những đơn vị lớn
nằm án binh bất động, là lúc bọn Viễn Thám lao vào vùng địch. Thời
gian hạn định cho một chuyến công tác là ba ngày hai đêm. Đă hơn
mười ngày rồi, hai toán trước vẫn biệt tăm. Máy siêu tần số của
trung tâm vẫn trực 24/24. Không một tín hiệu gọi về. Đứt liên lạc.
T́nh h́nh địch ra sao, không nắm vững. Trong chiến tranh, mạng người
như những đồng bạc lẻ, tiêu pha không tiếc. Mất mười bốn thằng Viễn
Thám, chẳng nghĩa lư ǵ so với với những thiệt hại vừa qua ở
Dambert, Soul, Mimot, Choup. Thí mạng thêm bảy thằng Viễn Thám nữa,
để thăm ḍ t́nh h́nh địch, không phải là một cái giá quá đắt.
Tôi được gọi lên pḥng thuyết tŕnh, nhận lệnh hành quân. Sáu thằng
trong toán lảng vảng bên ngoài, lo lắng. Khi tôi bước ra, không
thằng nào lên tiếng hỏi, nhưng những cặp mắt ái ngại nh́n tôi, chờ
đợi một câu trả lời.
Tôi nói ngắn gọn: “Chuẩn bị.”
Có mấy tiếng lảm nhảm chửi thề. Đó là dấu hiệu của sự bất măn. Trong
cái đầu của những thằng lính trận, h́nh như luôn luôn có sự bất măn.
Và miệng sẵn sàng tuôn ra những câu chửi thề vô tội vạ. Bất măn,
chửi thề là cái bệnh chung của anh em. Không cần chữa trị, căn bệnh
này cũng biến mất lúc đứng trước thượng cấp. V́ thế mà kỷ luật được
duy tŕ, mệnh lệnh được thi hành một cách triệt để.
Trong lúc anh em lo kiểm lại cấp số đạn dược, và sơn mặt ngụy trang,
tôi bảo trung sĩ Năng lên kho tiếp liệu, lănh khẩu phần cho cả toán.
Khi vác khẩu phần về, Năng nói:”Kèo nài măi, mới xin dư được một túi
mưu sinh.”
Thằng Nhiêu hỏi: “Để làm ǵ?”
“Bán cho mấy thằng trực thăng. Cũng được chầu nhậu linh đ́nh.”
“Chưa biết c̣n mạng trở về hay không. Nói chi đến chuyện nhậu.”
Năng sừng sộ: “Đù má! Sắp hành quân. Miệng ăn mắm ăn muối, đừng nói
bậy nhe.”
“Mày là thằng sợ chết nhất. Mới cưới con vợ ngon lành. Sáu tháng
chưa về phép. Đêm ngủ mộng tinh. Bỏ vợ nhà lâu quá, hôi ê.”
Anh em cười rộ.
Năng nh́n tôi: “Xong chuyến đi này, trung úy đề nghị cho tôi về
phép?”
Tôi trợn mắt: “Mày giỡn? T́nh h́nh đang căng thẳng, cấm trại trăm
phần trăm. Ai dám cấp giấy phép cho mày?”
“Lúc nào cũng nghe nói t́nh h́nh căng thẳng, và cấm trại. Đánh giặc
lâu dài, chứ đâu phải đôi ba bữa là xong. Không thể trấn con người
ta vô rừng măi được. Phải liệu cách giải quyết chứ?”
“Mày có gan th́ lên gặp Đại Bàng Già mà khiếu nại. Trên ổng c̣n có
Mặt Trăng, Mặt Trời, Bắc Đẩu…, cứ theo hệ thống quân giai mà khiếu
nại dài dài lên Tổng Thống. May ra trường hợp của mày được giải
quyết.”
“Những thằng lính văn pḥng, chẳng cần phép tắc mà vẫn tà tà ở thành
phố, ôm đít vợ hằng đêm. C̣n ḿnh trông cái phép gần chảy máu mắt,
không được. Bất công!” Năng càm ràm.
Tôi nói: “Bất công là lẽ thường. Trên cơi đời chó má này, làm ǵ có
sự công b́nh?”
“Nghĩ tức. Nhiều khi muốn đào ngũ.”
“Cứ đào ngũ đi. Bọn Quân Cảnh ngồi ngáp gió, không có việc ǵ làm.
Nó đang chờ mày đấy. C̣n ở đây, không có mày th́ có thằng khác thế
vào.”
Thượng sĩ nhất Sử, nói: “Năng ơi, trước khi hành quân, mày đừng lải
nhải ba cái chuyện đó nữa, được không? Nh́n bộ mặt nhăn như cái bánh
bao của mày, tao nản!”
Thằng Sử là toán phó Viễn Thám. Nó ra trường Đồng Đế năm mười chín
tuổi. Liều mạng và háu đá. Năm năm chiến trường, chưa một lần bị
thương. Nó khoe, thầy của nó tu luyện ở Thất Sơn, chuyên môn uống
máu dơi và ăn gan rắn hổ. Ngày vẽ bùa trấn ma. Đêm ngậm ngải mà ngủ.
Cái nanh heo rừng, nó đeo lủng lẳng trước ngực, thầy nó đă tươm bùa
vào rồi. Nó coi cái nanh này là một thứ bùa hộ mạng, bom đạn không
thể xâm phạm được nó. Từ tiểu đoàn Biệt Động Quân, nó xin qua Viễn
Thám. Mới đầu, tôi không chịu nhận nó vào làm toán phó. Tôi chỉ cần
thằng nào dè dặt và cẩn trọng, chứ không cần liều mang và háu đá.
Bởi nhiệm vụ của chúng tôi là theo dơi địch t́nh, và né tránh tối đa
những đụng độ. Nhưng nó nói, ông thầy yên tâm đi, thằng Sử này cũng
biết tùy hoàn cảnh, không phải lúc nào cũng làm ẩu đâu. Tôi nhận, và
đề nghị cho nó đi thụ huấn một khoá Viễn Thám ở Dục Mỹ. Học xong, nó
về với tôi, đă hơn năm. Sau những lần vào ra hang hùm, tôi thấy nó
đă biết… sợ.
Từ lúc đổ quân cho đến chiều, chúng tôi luồn lách trong khu rừng
rậm. Phát hiện nhiều dấu vết di chuyển của địch qua cây cỏ bị rạp.
Phần lớn rạp xuôi về hướng đồn điền. Chiều gần chạng vạng, chúng tôi
dừng lại bên ven rừng, giáp ranh đồn điền. Dự định “lót ổ” qua đêm.
Tôi mở máy siêu tần số, báo về trung tâm hành quân những ǵ đă nh́n
thấy, và ước đoán t́nh h́nh địch đang dồn thêm quân về Choup.
Có tiếng của Đại Bàng Già: “Dấu vết mới hay cũ?”
Tôi trả lời: “Có mới, có cũ.”
Lệnh Đại Bàng Già: “Ngày mưa phùn. Chồn Đầu Bạc lần theo dấu mới.
Hết.”
Trong đặc lệnh truyền tin, “ngày mưa phùn” là ngày mai. Ám danh của
trưởng toán 3 Viễn Thám là Chồn Đầu Bạc. Chẳng biết tại sao, khi làm
đặc lệnh truyền tin, người ta lại lấy tên của con thú đặt cho tôi?
Đă là chồn, th́ có chồn hôi, chồn mướp, chồn đèn. Làm ǵ có chồn đầu
bạc?
Có lần, đang ngồi chơi trước Bộ Chỉ Huy, trông thấy vị sĩ quan
truyền tin đi qua, tôi gọi: “Ê! Thuận Phong Nhĩ. Sao đặt tôi là Chồn
Đầu Bạc?
Hắn cười: “Chồn già.”
“Trai ba mươi tuổi c̣n son. Gái ba mươi tuổi đă toan về già. Tôi ba
mươi, sao gọi rằng già?”
“Già mưu mô, như con chồn của La Fontaine dụ con gà trống gáy. C̣n
bạn, sao gọi tôi là Thuận Phong Nhĩ?”
“Trong Tây Du Kư, Thuận Phong Nhĩ là thằng truyền tin của Ngọc
Hoàng, có cái lỗ tai nghe xa ngoài ngàn dặm.”
Hắn gục gật cái đầu: “À, ra thế.”
Rồi bỏ đi. Cái tướng phục phịch như con gấu đực, nhưng vô cùng chung
thủy. Không bao giờ hắn chơi đĩ. Hắn sợ mắc tiêm la, rồi sang mầm
bệnh cho vợ. Nhiều thằng lén rỉ tai, hắn bị vợ khoá cu, không cho
chơi bậy.
Tôi chọn chỗ ngủ có nhiều gai góc, và lùm bụi che khuất. Ban đêm,
nếu địch di chuyển qua đây, cũng phải né tránh những nơi vướng mắc
khó đi. Thế là chúng tôi được an toàn. Bóng tối đổ xuống rừng già
rất nhanh. Đêm mù. Khí ẩm hơi sương. Thỉnh thoảng, có những trận gió
cuốn qua, rào rào trên đọt cây. Tiếng hú của cú mèo, như tiếng ma
kêu. Tiếng “cốc cốc” của con chim ǵ không biết, như tiếng gơ nhịp
song lang. Chúng tôi nằm im, nhưng không thằng nào ngủ được. Nghĩ
đến mai đây, lần theo dấu địch vào đồn điền cao su, ai cũng ớn xương
sống. Địch đông như kiến cỏ. Chúng tôi chỉ bảy thằng. Nếu bị lộ tung
tích, biết chạy đàng nào?
Thằng Năng, nằm kế bên tôi, th́ thầm: “Xong chuyến này, thế nào
trung úy cũng ráng t́m cách cho tôi về thăm vợ vài ngày?”
Th́ ra, thằng Năng không ngủ v́ nhớ vợ. Chẳng phải như chúng tôi,
không ngủ v́ lo một ngày mai.
Tôi nói nhỏ: “Lúc này, cầm giấy phép về phố, Quân Cảnh cũng nắm đầu.
Tao sẽ năn nỉ, xin Đại Bàng Già cấp sự vụ lệnh cho mày đi công tác.
Lợi dụng chuyén đi này, mày ghé về thăm vợ.”
“Trung úy hứa th́ giữ lời nhe.”
“Tao giữ lời. C̣n cấp trên chịu cho hay không, là chuyện khác.”
“Tôi nghĩ, trung úy nói là ổng thông cảm liền.”
Tôi nằm xích lại gần Năng hơn: “Tao hỏi thiệt. Đêm động pḥng, vợ
mày c̣n nguyên không?”
“Làm sao biết c̣n hay không?”
“Rách màng trinh, chảy máu.”
“Tối quá. Không nh́n thấy.”
“Có tỏ vẻ đau đớn không.”
“Không biết. Chỉ nằm im như khúc gỗ. Có thể đau, nhưng mắc cở nên
cắn răng chịu đựng.”
“Có “bót” không?”
“B́nh thường.”
Tôi vặn: “B́nh thường là sao?”
Năng lí nhí: “Hỏi khó nói quá.”
“Mày như con ḅ rừng. Chỉ biết hùng hục, chẳng nhận xét ǵ cả.”
Năng nói, nghe rất tội nghiệp như tự nói với chính ḿnh: “Người ta
thương ḿnh. Chịu làm vợ ḿnh, đủ rồi. Mất hay c̣n trinh, không quan
trọng. Miễn sau này, đừng bậy bạ với thằng nào. Trước khi lấy người
ta, ḿnh cũng… tơi bời hoa lá, chứ tốt lành ǵ, mà đ̣i hỏi người ta
c̣n nguyên xi.”
Nằm một lúc lâu, Năng khều vai tôi: “Hồi c̣n bên Trinh Sát, nghe
trung úy sắp cưới vợ?”
Tôi nói: “Xù rồi.”
“Ai xù?”
“Đàng gái.”
“Tại sao?”
“Ông bố của cô ta bảo, khi nào tao xin được về văn pḥng, mới chịu
cho đám cưới. Mà gia đ́nh tao nghèo, không quen “gốc lớn”. Làm sao
xin?”
“Thương th́ lấy. Văn pḥng hay tác chiến, đâu quan trọng?”
“Ổng sợ con ổng sớm thành goá phụ.”
Năng chửi thề: “Đù má! Đi tác chiến, đều là những thằng gia đ́nh
nghèo nàn, không thân thế. Sống hùng sống mạnh, nhưng không không
sống lâu.”
“Thôi, ngủ đi Năng ơi. Khuya, mày c̣n lên phiên gác.”
Tôi lan man nghĩ về cô sinh viên Sư Phạm. Tưởng mối t́nh sẽ tốt đẹp,
sau khi cô ra trường. Nào ngờ, bố cô như một bóng đen trùm xuống với
một điều kiện, mà tôi biết rằng tôi không đủ khả năng thực hiện. Thế
là cô ta đi lấy chồng. Rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó. Cô vẫn b́nh
thường, như chưa từng trải qua một lần thề sống chết với tôi. Khi
tôi t́nh nguyện qua Viễn Thám, có thằng bảo tôi thất t́nh, lao vào
chỗ chết. Tôi chỉ cười. Thật ra, tôi có buồn buồn một thời gian.
Nhưng không quằn quại đau thương bỏ ăn mất ngủ, đến nỗi điên khùng
muốn tự tử, như mấy thằng bạn nói.
Rọ rạy một hồi, Năng lại hỏi: “Không cưới được vợ, có thất t́nh
không?”
Tôi nói có. Năng bảo nhiều thằng v́ thất t́nh mà trở thành thi sĩ.
Và hỏi tôi có làm thơ thất t́nh không?
Tôi trả lời bằng cách đọc ẩu:
Em như cục cứt trôi sông
Anh như con chó đứng trông trên bờ
Em như cục cứt dật dờ
Anh như con chó trên bờ đứng trông.
Năng cười rúc trong cổ: “Thơ thất t́nh ǵ mà chỉ thấy chó với cứt.
Con vợ tôi nghe được bài thơ này, chắc cười chết bỏ.”
Tôi nhắc lại lần nữa: “Thôi, ngủ đi Năng ơi.
Khuya, mày c̣n lên phiên gác.”
Trời hừng sáng. Đủ loại chim rừng hót rộ trên cây. Chúng tôi nh́n
nhau, thấy lạ. Màu chàm ngụy trang trên mặt cho tiệp với màu xanh
cây lá, đă đă làm mặt người đổi khác. Tôi trải tấm bản đồ, chỉ cho
cả toán biết điểm tập trung trong ngày, nếu chẳng may thất lạc.
Lại dặn ḍ hạ sĩ Nhiêu: “Mày đi đầu, không cần phải theo đúng phương
giác địa bàn. Tùy theo địa thế mà đi. Phải hết sức cẩn thận.”
Theo đội h́nh hàng dọc, Nhiêu là khinh binh đi đầu, kế là tôi…, và
thằng Sử toán phó, đi sau cùng. ( Chú thích từ Đ344: Nguyên tắc
trưởng toán đi thứ nh́ sau khinh binh, toán phó thường là ThS hay
ThS1, ít nhất củng là TrS1 phải đi sau cùng để xoá dấu )
Đồn điền Choup. Những cây cao su được trồng ngay hàng thẳng lối.
Thân cây già cỗi, to đến cả người ôm. Tàn lá rợp, che bóng mặt trời.
Thời kỳ chiến tranh, đồn điền bị bỏ hoang nhiều năm. Gai mắc cở là
đà ngang đầu gối. Cỏ dại gần lút đầu người. Những loài cây tạp cũng
chen nhau, vươn lên cùng với cao su. Lợi dụng địa h́nh che khuất,
quân Bắc Việt đă vào đây trú ẩn.
Gần đứng trưa. Thằng Nhiêu dừng lại, nép vào gốc cao su, ngắc tay
gọi tôi lên.
Nó nói nhỏ: “Lắng nghe.”
Trên trời có tiếng ŕ ŕ như tiếng của con ong bay qua.
Tôi nói: “Con đầm già L19, bay quan sát.”
Nó lắc đầu, chỉ tay về phía trước. Có tiếng nói văng vẳng, vọng lại
từ xa. Thỉnh thoảng có tiếng động, h́nh như tiếng chặt cây.
Tôi ngó về phía sau, làm thủ hiệu cho anh em bố trí tại chỗ. Tôi và
thằng Nhiêu len lỏi ṃ lên. Không dám tới quá gần v́ sợ bị lộ, nhưng
tôi cũng ghi nhận được những dữ kiện cần thiết để ước đoán t́nh
h́nh. Khi quay lại chỗ cũ, tôi mở máy báo về trung tâm hành quân.
Thuận Phong Nhĩ tức tốc gọi Đại Bàng Già đến ngay đầu máy.
Tiếng Đại Bàng Già: “Tao đưa mục tiêu lên “lưới”. Chồn Đầu Bạc xáp
lại gần, quan sát, điều khiển “thiên lôi” làm việc, và cho biết kết
quả. Hết.”
Trời đất! Phi pháo dội xuống mục tiêu. Quân địch như ổ kiến lửa, bị
động sẽ bung tràn lan ra ngoài. Đại Bàng Già bảo xáp lại gần. Ông
tưởng bọn tôi có thể tàng h́nh trước con mắt địch quân hay sao?
Tôi bảo mấy thằng trong toán: “Lệnh là thế. Nhưng tụi ḿnh phải
“dọt” khỏi chỗ này cho xa.”
Chúng tôi đổi phương giác. Né tránh mục tiêu. Chừng mười lăm phút
sau, pháo nổ ầm ầm dữ dội. Dứt đợt pháo, phản lực cơ bắt đầu gầm
thét và thả bom Napalm, đốt cháy một khu vực đồn điền.
Đang di chuyển, tôi nghe tiếng Đại Bàng Già hỏi, tốt không, có cần
điều chỉnh ǵ không?
Nh́n về phía mục tiêu, tôi nói tốt rồi. Đâu biết phi pháo dội có
chính xác hay không. Tôi nghĩ, dù sao cũng phải lo cho mạng sống của
bảy thằng chúng tôi trước. Bỗng có tiếng súng AK nổ ḍn, bên hông
trái đội h́nh. Tiếp theo, nhiều loạt súng khác nổ ran.
Trời ơi! Né tránh chỗ đóng quân, lại đâm đầu vào “chốt” tiền đồn của
địch. Tôi la lên trong máy: “Đụng rồi.” Và bấm cái nút báo động đỏ.
Máy siêu tần số trang bị đặc biệt cho Viễn Thám, khi bấm nút đỏ, sẽ
tự động báo nguy về máy trung tâm bằng những tiếng “cạp… cạp… cạp…”
liên tục, như tiếng vịt kêu hoảng hốt.
Chúng tôi vừa bắn trả, vừa tạt về bên phải. Chạy! Tiếng súng đuổi nà
theo sau lưng. Phi pháo vẫn hoành hành ngút khói tại mục tiêu chính.
Chạy trối chết ra khỏi đồn điền, chúng tôi lủi nhanh vào rừng rậm,
nơi đă dặn ḍ điểm tập trung. Kiểm lại quân số. Không thấy thằng
Nhiêu. Những cặp mắt tởn thần mở lớn, chưa hết nỗi kinh hoàng. Địch
quân đang truy lùng khắp khu vực. Tôi liên lạc về trung tâm, báo tổn
thất của ta, và ước đoán thiệt hại của địch.
Lệnh của Đại Bàng Già: “Tung tích đă bị lộ. Lo dọn băi đáp. Trực
thăng bốc về.”
Trong khi ẩn trốn, chờ thằng Nhiêu, tôi mệt mỏi nằm gối đầu trên
chiếc ba lô. Đến chiều vẫn không thấy tăm hơi. Có thể nó đă gục ngả
ngay đợt nổ súng đầu tiên. Nếu tính cái giá hơn thua bằng xác chết,
th́ mất một thằng Nhiêu, đổi lại bao nhiêu sinh mạng địch quân trong
trận oanh kích vừa qua. Nhưng t́nh cảm con người, không đơn giản như
đơn vị đo lường. Chúng tôi buồn thảm nh́n nhau. Tự dối ḷng, biết
đâu thằng Nhiêu vẫn c̣n thất lạc đâu đó.
Ngày thứ ba, kể từ khi vào đất Kampu chia. Không thể xuyên qua đồn
điền để về điểm hẹn tại biên giới Việt Nam. Chúng tôi đi ngược về
phía rừng già, t́m băi bốc trực thăng. Nhưng trực thăng không xuống
được. Những con chuồn chuồn vừa lảng vảng vào khu vực, đă bị pḥng
không từ dưới đất bắn lên. Đành phải bay về. Địch quyết phong toả
vùng trời, để chận bắt cho được chúng tôi. Liên tiếp hai ngày sau,
vẫn thế.
Lương thực mang theo đă cạn. Chúng tôi bắt đầu mở túi mưu sinh. Túi
này chỉ trang bị đặc biệt cho Viễn Thám. Những chàng phi công phải
mang dù khi cất cánh, đề pḥng bất trắc. C̣n chúng tôi được trang bị
túi mưu sinh, pḥng khi gặp khó khăn không trở về đúng thời hạn.
Trong túi chứa đủ thứ lỉnh kỉnh. Thuốc tăng sức, dùng khi có biến
phải chạy thoát thân. Chẳng biết đây có phải là thứ thuốc chích cho
ngựa chạy trường đua hay không. Dẫu sao điều này cũng không thực tế.
V́ khi gấp rút chạy bán mạng, th́ giờ đâu mà mở túi mưu sinh để lấy
thuốc? Thuốc chống buồn ngủ, dùng ban đêm, lúc cần phải tỉnh thức
canh chừng. Thuốc muỗi thoa ngoài da. Thuốc lọc nước, có công hiệu
sát trùng rất mạnh. Sáu cái bánh mặn, theo chỉ dẫn, mỗi ngày chỉ
dùng hai cái. Những viên thịt ḅ khô màu nâu, mỗi viên làm ngọt nước
một tô canh. Một chùm lưỡi câu, lớn bé đủ loại. Một cuộn dây cước
màu xanh nhạt, làm dây câu cá. Và sau cùng là quyển sách nhỏ, in
h́nh một số cây lá trong rừng, cùng những lời giải thích để phân
biệt loại nào có thể, và không thể ăn.
Có túi mưu sinh, chúng tôi vẫn bị đói. Không t́m được cây, lá, củ,
trái nào giống như trong sách chỉ dẫn. Có lần, moi được củ khoai,
như một loại khoai mỡ, ruột màu vàng nhạt. Thằng Năng bảo khoai nần.
Muốn ăn phải xắt lát, ngâm nước vài ngày cho ra hết chất độc, sau đó
phơi cho thật khô, rồi mới luộc. Nhưng thằng Sử cắn một miếng nếm
thử. Nó khẳng quyết đây là một trong những loại khoai mỡ, và muốn
lên lửa để nấu.
Tôi nói: “Muốn chết hả? Nếu địch quân nh́n thấy khói, dù bọn ḿnh có
mọc cánh cũng bay không thoát.”
Sau chừng mười phút, bàn ra tán vào về cái củ khoai lạ, môi miệng
thằng Sử bị ngứa và sưng vều lên. Mọi người đều hoảng. Cũng may, nó
chỉ nếm thử, chứ chưa nuốt.
Chúng tôi xuống sức v́ đói. Đêm nằm trong vùng đất ẩm, lại bị vắt
hút máu. Mặt người phờ phạc. Tinh thần khủng hoảng. Tôi thường xuyên
kêu cứu về trung tâm. Nhưng mỗi lần trực thăng vào vùng lại bị pḥng
không. Địch biết chúng tôi chưa ra khỏi vùng, báo động khắp nơi.
Chúng tôi lẩn vô rừng già. Đi về hướng Bắc, nơi có lữ đoàn Dù đang
hoạt động ở Dambert. Hy vọng đi gần về phía quân bạn, sẽ bớt được áp
lực của địch.
Tiết trời nóng nực, mà rừng rú vẫn xanh um cây lá. Tiếng ve buồn râm
ran mùa hạ. Như những con thú hốt hoảng, chúng tôi sợ hăi bất cứ
tiếng động nào. Sợ nhất là những con chim “tắc cọ”. Loài chim quái
ác! Mỗi khi thấy có người đi, nó sẽ lượn theo măi ở trên đầu, và la
“tắc cọ… tắc cọ…” vang cả rừng. Gặp trường hợp này, phải dừng lại
ngồi im trong lùm, không dám động. Kêu một hồi không thấy ai, nó sẽ
chán, và bay nơi khác. Ngược lại, cũng nhờ chim “tắc cọ” báo động,
mà chúng tôi biết địch đang di chuyển từ xa, để kịp thời tránh né.
Lính hành quân trong rừng, gọi loài chim này theo cái tên nhà binh:
“chim tiền sát”.
Chúng tôi lại chạm địch lần thứ hai. Hoả lực địch rất hùng hậu. Tôi
biết ngay đây là một đơn vị lớn, không phải “chốt” tiền đồn. Chúng
tôi thối lui, đồng thời ném những trái mini lựu đạn về phía sau,
nhưng không cản được bước địch. Súng nổ rát bên mang tai. Địch đuổi
theo, truy bức. Tôi thấy thằng Năng chạy cà nhắc. Một chân nó đă bị
đạn. Tôi lướt tới, kè thằng Năng bằng cách nắm cánh tay của nó
choàng qua vai ḿnh, lôi bừa.
Năng lắc đầu tuyệt vọng: “Thôi, chạy đi.”
Tôi hét: “Ráng!”
Nó xô tôi ra: “Không được.” Và sà xuống một gốc cây, xả súng bắn
ngược về phía sau cản địch, cho những thằng c̣n lại thoát thân.
Từ hai ngày trước, tôi yếu sức v́ đói. Nhưng bây giờ, tôi chạy rất
khoẻ. Đôi chân nhanh nhẹn lạ thường. Tuôn qua những gai góc, phóng
qua những lùm bụi dễ dàng. Thân thể tôi dường nhẹ tênh, lướt như bay
qua những chướng ngại. Những thằng kia cũng nhanh không kém. Nó chạy
mà không cần biết anh em có theo kịp hay không. Nhờ thằng Năng cản
địch, chúng tôi bỏ tiếng súng xa dần. Lúc dừng lại, tôi hấp tấp báo
về trung tâm hành quân. Tiếng nói đứt quảng. Vừa nói vừa thở hổn hển
như sắp đứt hơi. Bây giờ, tôi mới để ư đến tôi, và thấy mệt như chưa
bao giờ mệt đến thế.
Bom và trọng pháo lại dội tan tành xuống mục tiêu. Đại Bàng già
quyết định, bằng mọi cách phải mang chúng tôi về. Trong khi địch
đang bị sấm sét, lợi dụng cơ hội này, trực thăng lao vào vùng, thả
dây cấp cứu. Năm thằng chúng tôi ôm nhau thành một khối, treo ṭn
ten phía dưới trực thăng. Gió ù ù rát mặt. Từ trên cao nh́n xuống,
tôi thấy một vùng khói mù. Oanh tạc cơ vẫn c̣n tiếp tục thả bom.
Giữa ngàn xanh mênh mông u uất dưới kia, có thằng Nhiêu, thằng Năng
vĩnh viễn nằm lại đất Kampuchia.
Tôi xin ra khỏi Viễn Thám từ dạo ấy. Đời lính vẫn thường chứng kiến
nhiều thương đau mất mát của anh em đồng đội. Thế nhưng, những đêm
nằm rừng, nghe tiếng súng xa xa, tôi lại nghĩ đến hai thằng em trong
toán của tôi, nhất là thằng Năng. Tội nghiệp, sau cái đêm động pḥng
với vợ, nó đi luôn không bao giờ về nữa.
Lâm Chương
Video về quân cách lễ nghi
Cách thức đeo dây
biểu chương...
Lễ nghi
quân cách - Vị trí các lá cờ và toán quốc quân kỳ
Quân phục, cấp hiệu,
huy hiệu... QLVNCH
Tiến
tŕnh h́nh thành Quốc Kỳ & Quốc Ca VN
Tim hiểu về ngày Quân Lực VNCH 19-6
Lịch sử Hướng Đạo Quân Đội Việt Nam Cộng Ḥa
và Trường Trung Học Vơ Khoa Thủ Đức
Đệ nhất Cộng Hoà - Ngày Quốc Khánh 26 tháng 10
Vài Nét Về
Quân Lực VNCH Và Sự H́nh Thành Ngày Quân Lực 19.6
Gươm lạc giữa rừng hoa
“ Triều đại “ Tổng Thống lạ lùng nhất lịch sử Hoa Kỳ
Sắc lệnh về
quần đảo Hoàng Sa
Vị Tổng Thống vĩ đại của nước Mỹ
Giờ phút cuối cùng của một thành phố – Tháng 3 - 1975
Từ chiến trường Khe Sanh đến chiến dịch Tết Mậu Thân
5 điều có thể bạn chưa biết về lá cờ Hoa Kỳ
Sự ra đời của chữ
quốc ngữ...
Nh́n lại cuộc Chiến tranh Triều Tiên 1950 – 1953
Lời phản biện tại buổi tŕnh chiếu sơ lược
phim the Việt Nam War
Không quên biến cố kinh hoàng 11 tháng 9 – 2001 !
140
chữ với mẹo nhớ Hỏi, Ngă & chính tả
Cuộc tổng khởi nghĩa cướp chính quyền ngày 19/8/1945 tại
VN
Vị Tổng Thống giữ chức vụ lâu nhất Nước Mỹ
Tổng Thống Abraham Lincoln
Video về quân cách lễ nghi
VNCH 10 ngày cuối cùng...
Bảo
vệ an toàn cho công dân Hoa Kỳ khi ở Việt Nam
Lễ Hùng
Vương
Cần bảo trọng niềm tự hào dân tộc
Luận về Tậm Lư
Chính Trị
Từ chến trường Khe Sanh đến chiến dịch Tết Mậu Thân
Cố Tổng Thống Ronald Reagan và… H.O.
Diễn tiến cuộc đảo chánh lật đổ Ông Ngô Đ́nh Diệm
Tại sao có cuộc đảo chánh lật đổ ông Ngô Đ́nh Diệm
Ai ra lệnh giết Ông Ngô Đ́nh Diệm? Tại sao?
Một tài liệu 42 năm cũ
Dựng
Lại Quốc Kỳ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ
Quốc Kỳ chúng ta giương cao khắp nơi
Tài liệu về Hải chiến Hoàng Sa năm 1974
Những điều nên biết về
Medicare 2016
Remember C-Rations?
Ai đă bắn nát chân Tướng Nguyễn Ngọc Loan?
Tướng lănh VNCH
Bài phỏng
vấn cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu
Hồi kư về Tướng Lê Văn Hưng và trận An Lộc
Sư Đoàn 23 Bộ Binh và cuộc quyết chiến Ban Mê Thuột
tháng 3, 1975
Đại Tá
Nguyễn Văn Cư
Trường Sa: Băi Cỏ Mây
Thiên Thần
Mũ Đỏ ai c̣n ai mất
Tổng Thống Trần Văn Hương những ngày cuối tháng Tư 1975
tại Sài G̣n
Chuyện của một
ngôi trường
Luận về khoa bảng
Liên Hiệp Quốc và vấn đề: Bảo vệ nhân quyền
Phiếm luận
về mộng mơ qua văn chương và triết học
Chính sách
thuế khóa
Cách viết hoa
trong tiếng Việt
Đoàn
thể Xă hội và Sinh hoạt Chính Trị
Học Viện Quốc Gia Hành
Chánh
John Paul Vann, một viên tướng CIA
Văn hóa
ảnh hưởng ngôn ngữ như thế nào?
Một vài nét về văn hóa
Việt Nam
Tiếng Việt ba miền -
Tiếng nào là ‘chuẩn’ ?
TT
Ngô Đ́nh Diệm đă từng giúp gạo cho dân Tây Tạng tỵ nạn tại Ấn Độ?
HCM đă âm mưu
bán nước từ năm 1924
Vài nét
về hoạt động của Biệt Kích Dù tại Bắc Việt
Hải
chiến Midway
Adm
Chester Nimitz
Nguồn gốc thuyết âm dương tám quẻ...
SĐ Nhảy Dù và cuộc
hành quân Lam Sơn 719
Những trận đánh đi vào quân sử
Nguyên nhân xụp
đổ VNCH 1975
Hậu Quả Của Việc Hoa Kỳ Bỏ Rơi Đông Dương
Tưởng
Niệm Vị Tướng Của Mùa Hè Đỏ Lửa
Thuyết bất biến
Chương tŕnh
chiêu hồi của VNCH
Chiến tranh
Việt Nam (1945-1975)
50 năm đọc và coi lại clip cuộc đảo chánh 1963
An Lộc anh dũng
Nguyên do chính khiến VN bất tử
Người cha đẻ
hành khúc "Lục Quân Việt Nam"...
Trận Ấp Bắc: Thực tế và
huyền thoại
Vài nét hoạt
động của Biệt Cách Dù tại Bắc Việt
Cảnh Sát Dă Chiến
VNCH
Trung
Đoàn 44 trong Mùa Hè Đỏ Lửa ở Kontum
QLVNCH - 1968-1975
Vua Duy Tân
Lịch pháp bách Việt
Đại đội 72,
TĐ7 ND mất tích trên chuyến bay định mệnh ngày 11 tháng
12 năm 1965
Nhảy Dù và
Cổ Thành Đinh Công Tráng
Nhân chứng lịch sử:
Mậu thân Huế
Trận KAMPONG
TRACH 1972
Trả lại sự thật v/v
Sư Đoàn 3BB lui binh...
Thống Tướng Lê Văn
Tỵ
Tướng Đỗ Cao Trí và
Tôi
Những ngày cuối cùng của QLVNCH
Tướng Dư Quốc Đống
Dư âm Cửa Việt
Tướng NGÔ
QUANG TRƯỞNG...
Lịch sử Cảnh Sát
Quốc Gia VNCH
Người Nhái VNCH
Mùa hè đỏ lửa 1972
Không Quân
VNCH và Chiến trường An lộc
NT Nguyễn Mạnh Tường
Tưởng niệm Quốc
Hận 30 tháng 4
Bậc thầy vĩ đại
Quân Dù tiến về
thành nội Tết Mậu Thân
Một ngày với Đô Đốc
Chung Tấn Cang
Tr/T Huế, chiến binh
anh dũng và trung thành với Tổ Quốc
Sinh Vi Tướng, Tử Vi Thần -
Trung Tướng Dương Văn Đức
Viễn thám
Hổ Cáp - Gia đ́nh 9 Kỵ Binh cuối
tháng tư 75
Cố Thiếu Tướng
Trương Quang Ân
Sống anh dũng, chết
hiên ngang
Chuyến công tác cuối
cùng
Cái chết của Cố Thiếu Tá
BĐQ TRẦN Đ̀NH TỰ
Chuyện một người
chiến binh...
Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm
Tháng 3 buồn hiu...
Người Lính Ǵà
Không Bao Giờ Chết
Thành h́nh của Quân Lực VNCH
Hăy thắp cho anh
một ngọn đèn
Những ngày cuối cùng của
Truờng Bộ Binh
Một chuyến đi toán phạt
Những NT Vơ Khoa TQLC
Tôi nh́n đồi 31 thất thủ
Ngày tàn cuộc chiến
Tiểu Đoàn 5 Dù - Trấn
thủ B́nh Long; thượng kỳ Quảng Trị
Quân trường
Những người lính bị
bỏ rơi
Tết với người lính cũ
Thái Dương - Nguyễn Văn Xanh
Phi vụ Tống Lệ Chân
Trên đỉnh Chu Pao
Trung Tá Nguyễn Văn Cư
Vài biến cố đàng
sau mặt trận Tây Nguyên 75
Trận đánh phi
trường Phụng Dực...
Sinh nhật thứ 58 - Trường
BB/TĐ
Trung Sĩ Vũ Tiến Quang
Mũ Đỏ, mũ Đen
Chân dung người Chiến Sĩ
CIA và các ông Tướng
Dựng Cờ
Bức tượng Thương Tiếc
Kẽm gai bọc thây anh
hùng
Lịch sử h́nh thành
QLVNCH
Văn tế Chiến Sĩ Trận
Vong
Người lính
VNCH trong mắt tôi (video)
Cà-fê nha, Chuẩn Úy?
Chân dung người
lính VNCH
Chiến thắng An Lộc 1972
Quảng Trị - Mùa hè đỏ lửa
Trương Văn Sương - Người tù
bất khuất
Chết trận Đồng Xoài
Ư nghĩa ngày QL 19/6
Viết cho ngày QL 19/6
Sự h́nh thành QL 19/6
Nhân ngày QL 19/6
Tâm t́nh ngày QL 19/6
Bối cảnh
chính trị quân sự trước 19/6
VNCH bị bức tử
Thủ Đức... gọi ta về
Chân dung người lính
VNCH
Sự thật về cái chết
của Tướng Lê Văn Hưng
Người lính không có số
quân
Giày Saut trong tử địa
Chuyện tháng 4 của những
chàng BK
Trung Tá CSQG Nguyễn
Văn Long
Những v́ sao thời lửa đạn
Mùa hè đỏ lửa: Phần 1,
Phần 2,
Phần 3
Lịch sử chiến tranh VN từ
1945...
Thời chinh chiến
Tiểu Đoàn 5 Dù
Tưởng niệm Tướng Trần Văn
Hai
Vài kỷ niệm với Tướng Lê Nguyên
Vỹ
Tiểu Đoàn 42 BĐQ - Cọp Ba Đầu Rằn
Địa Phương Quân và Nghĩa Quân
QLVNCH
Những người trở về
với đại gia đ́nh dân tộc
Khe Sanh trong ṿng vây
Vietnam,
Vietnam
Từ Mậu Thân 68 đến mùa hè đỏ
lửa 72...
Trận đánh Đức Huệ
Lam Sơn 207A - Khe Sanh
Trận chiến Khe Sanh
Mật trận Thượng Đức -
1974
Người cha đẻ
hành khúc "Lục Quân Việt Nam"...
Quốc Kỳ và Quốc
Ca Việt Nam
Việt Nam Quốc Dân Đảng
Vua Duy Tân
Lịch pháp bách Việt
Cái chết trong tù
CS của cựu Thủ Tướng Phan Huy Quát
Sự đáng sợ cuả nước
Mỹ
Oan hồn trên xứ Huế
Sau 42 Năm, Nh́n Lại Vụ Tết Mậu Thân
Mưa Đồng Tháp Mười
Chăn gối với kẻ thù
Ông Lộc Hộ - Anh hùng vô danh
Cải cách ruộng đất...
Giờ thứ 25
Biến động miền Trung
Người Mỹ phản bội
chúng ta
cs nằm vùng
Những ngày cuối
của TT Nguyễn Văn Thiệu ở SG
T́m hiều về h́nh Tiếc
Thương và Vá Cờ
Tháng Tư đen
Giờ phút hấp hối Thành
Phố Đà Nẵng
Ai giết đức thầy Huỳnh Phú
Sổ
H́nh ảnh VN từ 1884-1884
Thổn thức cho VN
Valentine trong di
sản Chiến Tranh
Hoàng Hậu Nam Phương
Thảm sát ở Tân Lập
Hố chôn người ...
T́nh h́nh nhân quyền
ở VN năm 2007
Người Việt xây thành Bắc
Kinh